Tối Cường Khủng Bố Hệ Thống

Chương 507: đã đoán sai?

Chương 507: Đã đoán sai?
Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Lưu Vĩ và mấy người bạn đang chơi rất hăng say, vì đang trong giờ học, cho nên tại quán net "Hảo thiếu niên" này cũng chỉ có lác đác vài "thiếu niên tốt" như bọn họ mà thôi. Cũng bởi vậy, phần lớn những tiếng chửi thề đều phát ra từ phía bọn họ.
Hạ Phong gọi Vũ Địch đang ngồi cạnh hắn mấy tiếng, nhưng Vũ Địch hoàn toàn không phản ứng, chỉ chăm chú làm dấu bảo hắn đợi một chút.
Lưu Vĩ bên này tháo tai nghe, thoát trò chơi. Thiếu mất một người, Chu Dương - một thiếu niên nghiện net chính hiệu - dù muốn chơi tiếp cũng không được.
Thế là, đành phải lẩm bẩm không cam lòng cùng nhau thoát game.
"Sắp thắng rồi, các ngươi đói bụng đến thế à?"
"Đừng lề mề nữa, bình luận khu của cậu mắng tác giả à?"
"Chỉ có chuyện này? Chết người à?" Vũ Địch có chút không nhịn được cười.
"Trả lời ta trước, có hay là không?"
"Sao thế, tác giả đó là cậu à? Hay là người thân thích của nhà cậu?" Ngô Tuyết Kiện cũng tò mò hỏi một câu.
"Đều không phải. Chuyện này thật sự rất quan trọng, rốt cuộc các cậu có đi mắng người ta hay không?"
"Viết ức chế như vậy, ta cũng muốn mắng, sao nào, cậu muốn lập đội với bọn ta à? Nhưng mà ta không biết tìm tác giả đó ở trang web nào."
"Ta không đùa với các cậu, rốt cuộc các cậu có mắng người ta không?"
"Bọn ta còn không biết xem bản chính ở đâu, thì đi đâu mà mắng.
Rảnh à."
Lưu Vĩ và Ngô Tuyết Kiện lắc đầu, đều tỏ vẻ không có.
Còn Trần Khánh Xán thì vẫn luôn khó hiểu nhìn Hạ Phong, vẻ mặt trách hắn phát hỏa.
"Cậu có mắng không?"
Hạ Phong nhìn Trần Khánh Xán hỏi.
"Ta còn chưa xem, ta thật muốn mắng cậu."
Ba người này không có, còn lại Vũ Địch và Chu Dương cũng không.
Chu Dương càng không có hứng thú với tiểu thuyết, có thời gian còn tranh thủ chơi game mobile.
Hạ Phong không tin, lại đổi cách hỏi mấy người thật nhiều lần, nhưng đều nhận được câu trả lời giống nhau, thậm chí cuối cùng còn làm mọi người phát cáu.
Mấy người bị Hạ Phong hỏi đến phát bực, ai về chỗ nấy ăn cơm.
Trong lòng có chút kinh ngạc, Hạ Phong vốn tưởng rằng mấu chốt của nhiệm vụ lần này nằm ở chỗ, liệu những người này có phải là "anh hùng bàn phím" hay không. Thế nhưng, thông qua dò hỏi vừa rồi, mấy người này đều không hề mắng tác giả kia.
Nói cách khác, cái c·hết của Ngô Nãi Chí không liên quan đến tác giả cuốn tiểu thuyết.
Nhưng nếu không liên quan đến tác giả tiểu thuyết, vậy thì liên quan đến chuyện gì?
Chẳng lẽ trước đây Ngô Nãi Chí còn từng mắng c·hết ai sao?
Cho nên trọng điểm chuyện xưa muốn biểu đạt không phải Ngô Nãi Chí mắng tác giả tiểu thuyết, mà là muốn nói rõ, Ngô Nãi Chí bởi vì luôn t·h·í·c·h không phân biệt phải trái đúng sai, lên mạng mắng lung tung, cho nên mới xảy ra chuyện?"
Nhưng khả năng này lại rất khó đứng vững, bởi lẽ rất ít người có thể kh·ố·n·g chế được bản thân ở tr·ê·n m·ạ·n·g.
Ngay cả khi ngươi không muốn làm "anh hùng bàn phím", nhưng đối phương cứ một mực khiêu khích, hận không thể viết bốn chữ "Cầu ngươi mắng ta" ở tr·ê·n mặt, thì chuyện này lại càng khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận