Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 861: Tiên tung địch ảnh (2)

Chương 861: Tiên tung địch ảnh (2)Chương 861: Tiên tung địch ảnh (2)
Hơn nửa năm sau, Lục Trường An tròn 229 tuổi.
Tiêm tu nhiều năm như vậy, hắn dự đoán tu tới Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong, còn lại bảy tám năm thời gian.
Tu tới Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong trong giới tu sĩ Chân Đan cũng được tính là tiêu chuẩn bình quân.
Tiến độ tu hành như thế, so với năm đó Luyện Khí, Trúc Cơ kỳ thì phải nhanh hơn.
Lục Trường An phỏng đoán, hẳn là tác dụng của Bất Hủ Kim Đan.
Dù sao Mộc linh căn của hắn cũng chỉ là hạ phẩm, cộng thêm Trường Thanh công hấp thu khí Tuế Nguyệt Luân Chuyển, mỗi ngày tu hành tỉnh tiến có gông cùm xiầng xích.
Tình huống bình thường hẳn là thấp hơn tiêu chuẩn bình quân.
Bất hủ Kim Đan, pháp lực phẩm chất cao hơn, gia tăng tiềm lực nội tình, để chất lượng Trường Thanh công mỗi ngày tu hành cao hơn.
Hôm đó, trang viên sơn thủy Lục Trường An ở, lần đầu nghênh đón một vị khách phương xa tới. Vân Linh cùng Huyền Thủy Quy chơi đùa xong, đi ra trang viên, chợt nghe tiếng xé gió.
Một đạo độn quang hà vần cấp Chân Đan từ trên trời giáng xuống trước trang viên Sơn Thủy.
Vân Linh ngẩn người, đôi mắt đẹp có chút ngẩn ngơ.
Đó là một vị nữ tu váy trắng mặt mày như vẽ, khí chất thanh lệ, phảng phất như hoa sen trong bùn, tóc như mây, tiên khí bồng bầnh.
Nữ tu Kết Đan xinh đẹp khí độ, khiến Vân Linh sinh lòng sợ hãi, như là thôn hoa nhìn thấy nữ nhân càng ngăn nắp xinh đẹp trong thành.
“Tiểu cô nương, nơi đây chính là trang viên sơn thủy, chỗ ở của Từ tiên sinh?”
Thanh Việt càng thêm êm tai, tiếng nữ tử truyền đến.
Giang Nhược Đồng dáng vẻ đoan trang, dò xét thiếu nữ thanh thuần trước mắt, cho dù ở Huyền Âm Các mỹ nữ thành đàn, cũng là một khối ngọc thô không tệ.
“Tiần bối, ngài là tới tìm Từ tiên sinh? Nơi này chính là đạo tràng của hắn.” Vân Linh cúi người hành lễ, trong lòng có chút kinh ngạc, khẩn trương lên.
Từ tiên sinh lấy thân phận Đan sư nghèo túng, đặt chân ở ốc đảo Hà Nguyên, từ trước đến nay cô độc, vốn tưởng rằng không có hồng nhan tri kỷ gì.
Ở trên ốc đảo, mười mấy năm qua, trừ mình, Từ tiên sinh chưa có lui tới với nữ tu xinh đẹp khác.
Giờ phút này, trang viên sơn thủy nghênh đón một vị Kết Đan Chân Nhân thanh lệ thoát tục, làm cho người ta tự ti mặc cảm. “Không tìm nhầm chỗ là tốt rồi.”
Giang Nhược Đồng mỉm cười, búng ngón tay, ở trong không khí bắn ra, âm ba nhịp điệu linh hoạt kỳ ảo u tĩnh, truyền vào trong trang viên.
Giai điệu tuyệt vời đó khiến Vân Linh ngẩn ra, không khỏi lóe lên linh quang, thốt ra:
“Tiền bối, là Huyền Âm các Kết Đan chân nhân?”
“Đúng vậy, tiểu cô nương ngươi cùng Từ tiên sinh có quan hệ gì?” Giang Nhược Đồng gật đầu, tò mò hỏi một câu.
Năm đó ở Phi Sa Hoang Địa, gặp phải đạo phỉ, Lục Trường An miệng vàng lời ngọc mở miệng, có ân cứu mạng nàng.
Cách ăn nói nho nhã, tri thức uyên bác của Từ tiên sinh, đã lưu lại cho nàng ấn tượng tất tốt.
“Vấn bối Vân Linh, là Từ tiên sinh... thị nữ trên đạo tràng.”
Vân Lĩnh giọng điệu chần chờ, không biết chuẩn xác hình dung quan hệ của mình cùng Từ tiên sinh như thế nào. Dù sao, nàng và Từ tiên sinh không thân chẳng quen, tuổi lại kém một hai trăm tuổi.
Tuy Từ tiên sinh từng chỉ điểm nàng, nhưng vẫn chưa thu đồ đệ. Vân Linh thường xuyên hồ trợ làm việc vặt, làm chân chạy, ma xui quỷ khiến nói ra thân phận thị nữ.
“Giang tiên tử đích thân tới đại giá, khiến Từ mô sợ hãi, thật là vinh quang.”
Lúc này, Lục Trường An nghe được âm ba giai điệu, từ trong trang viên đi ra đón.
Đã cách nhiều năm, hai người gặp mặt lần nữa, chào lẫn nhau.
Giang Nhược Đồng nở nụ cười xinh đẹp: “Từ tiên sinh quá khách khí, không nói đến thân phận đan sư bậc ba của tiên sinh. Năm đó có ân chỉ điểm, Các chủ nghe nói, sinh lòng cảm kích đối với tiên sinh.”
“Nếu không phải gần đây bận rộn, Các chủ vốn chuẩn bị tự mình đến ốc đảo Hà Nguyên bái phỏng tiên sinh.”
Người cầm lái Huyền Âm Các hiện giờ chính là đệ nhất mỹ nữ của tu tiên giới Lương quốc ngày xưa, Nghê Nguyệt chân nhân. Trước kia Lục Trường An Trúc Cơ sơ kỳ, ở trước Thanh Minh bí cảnh từng nhìn thoáng qua, không dám nhìn thẳng.
Lúc đó Lục Trường An, không có tư cách gặp mặt nói chuyện với Nghê Nguyệt tiên tử.
Bây giờ Nghê Nguyệt tiên tử trở thành Các chủ suy tàn của Huyền Âm Các, thân phận địa vị cao hơn.
Lời Giang Nhược Đồng vừa nói, Các chủ chuẩn bị tự mình bái phỏng, hơn phân nửa là lời khách sáo. Nhưng có thể thấy được, bây giờ Lục Trường An Đan sư cấp ba, tiến vào tâm mắt của Nghê Nguyệt chân nhân, khiến cho đối phương coi trọng, có lòng mời chào.
Bên kia.
Vân Linh nhìn theo Từ tiên sinh và Giang tiên tử vừa nói vừa cười tiến vào trang viên, tâm tình không hiểu sao sa sút, cảm thấy không thoải mái.
Có lẽ, chỉ có nữ tu Kết Đan như Giang tiên tử, mới có thể xứng đôi với Từ tiên sinh nho nhã, uyên bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận