Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 1405: Thiên Cơ Diễn Thần, gặp lại...

Chương 1405: Thiên Cơ Diễn Thần, gặp lại...Chương 1405: Thiên Cơ Diễn Thần, gặp lại...
Bởi vì Kim Dương tông nội tình thâm hậu, một mực duy trì hai vị Nguyên Anh Chân Quân, đến nay đem hai phần ba quyền phát ngôn khống chế Lương quốc tu tiên giới.
Vô Dạ thành làm lớn, đứng trước áp lực trận doanh Kim Dương tông, lọt vào thế lực các thương hội thẩm thấu, muốn chia cắt lợi ích trong đó.
Giống như phiên bản trước kia của Hoàng Long Tiên Thành, sau khi Hoàng Long Sơn bị lật đổ, rất nhiều lợi ích khiến cho Ly Hỏa Cung và các tông môn khác hồi máu.
Nhưng bởi vì ma đạo xâm lấn nguy cơ bên ngoài, đủ loại lệnh cấm của Vệ Đạo Minh, trận doanh Kim Dương tông phải khắc chế một ít, không thể trắng trợn.
Nửa tháng sau.
Biên cảnh Phong Nguyên quốc.
Một vị trung niên áo xanh nho nhã, đạp trên độn quang màu xanh, xuyên qua vô tận rãnh trời cát bay, đến văn minh cổ quốc trung tâm hoang mạc.
“Thời gian cách hơn trăm năm, hoàn cảnh thiên địa ác liệt của Phong Nguyên quốc, gần như một thành chưa biến.”
Từ Huyền thanh sam nhìn ra xa xa có thể thấy ốc đảo điểm đen, trong bão cát vàng mịt mù lộ ra nhỏ bé như thế.
Khi bước vào khu vực này, tình cảnh quen thuộc trước mắt tựa như mới hiện ra hôm qua.
Đương nhiên, cũng có cảm quan khác biệt.
Con ngươi thâm thúy trống rỗng của hắn hiểu rõ đến vô hình Thiên Địa Mệnh Thuật lưới lớn, biên chế bố cục mấy trăm năm, cắm rễ thật sâu, cùng mảnh này hoang mạc quốc gia văn minh vận thế dung hợp.
“Thiên Sư mệnh số bói toán, đi chính là vận mệnh quốc gia, cùng một phương văn minh khí vận dung hợp, khô vinh cùng tải, có lợi có hại.”
So sánh với năm đó, Lục Trường An có thể nhìn thấy nhiều hơn.
Hô!
Trong hoang mạc phía trước, cuồng phong đột nhiên nổi lên, đất cát hội tụ. Nguyên bản thời tiết nóng rực, bỗng dưng ngưng hiện một mảnh bông tuyết lạnh lẽo.
“Vị Chân Quân nào, không mời mà tới, đến thăm Phong Nguyên Quốc.”
Trong tầm mắt phía trước, mảng lớn bông tuyết đất cát ngưng kết thành một pho tượng đạo nhân mặc pháp bào trắng như tuyết, truyền đến thanh âm trống trải lãnh đạm.
Pho tượng đạo nhân tuyết bào đứng chắp tay, mặc dù là vật chết nhưng lại giống như hòa làm một thể với sa mạc, ẩn chứa thiên uy vô tận của thiên nhiên.
“Ha ha, Thiên Sư các hạ, chỉ là trăm năm thời gian, liên không nhận ra Từ mồ rồi?”
Lục Trường An cười nhạt một tiếng.
OanhI
Theo hắn bước vào địa giới Phong Nguyên quốc, hai cỗ lực lượng mệnh số tứ giai, khí cơ dẫn dắt va chạm vào nhau, khiến cho lưới thiên địa mệnh số xung quanh, phá thành mảnh nhỏ.
Dòng sông thần bí trong cõi u minh khơi dậy những gợn sóng nhỏ bé, ảnh hưởng tới nhân quả vận mệnh của vô số sinh linh sâu kiến. “Quả nhiên là ngươi!”
Trong pho tượng đạo nhần áo bào trắng truyền đến thanh âm không ngoài dự đoán của thiên sư.
Nhưng chợt, Thiên Cơ Mệnh Số va chạm nổ vang, khiến ý thức Thiên Sư đại chấn, truyền đến thanh âm kinh ngạc không thể tin:
“Ngươi... Vậy mà cũng bước vào cảnh giới này...”
Nương theo thanh âm kinh nghi không thể tin, mặt ngoài bức tượng Thiên Sư đạo nhân hiện lên một chút vết rạn. “Thiên sư các hạ nói gì vậy, chẳng lẽ không chào đón Từ mô?”
Thanh sam nho nhã đứng chắp tay, cười nhạt một tiếng.
“Từ đạo hữu, cách trăm năm, ngươi tấn chức Nguyên Anh kỳ thì cũng thôi đi, thuật bói toán cùng tấn chức tứ giai, thật là có chút quá mức.”
Im lặng một lúc, pho tượng thiên sư vĩ đại trong bão cát truyền đến giọng nói khó chịu.
Hắn dự đoán Lục Trường An tấn thăng Nguyên Anh kỳ, nhưng bước vào hàng ngũ tứ giai bói toán, cùng cấp độ với hắn, thì hoàn toàn vượt qua mong muốn.
Tông sư Bói Toán cấp bốn, đừng nói ở Đông Vực, ở Trung Vực phồn hoa cũng cực hiếm thấy.
Người bói toán trung phẩm cấp bốn, nhiều nhất ngẫu nhiên xuất hiện ở thời đại nào đó, thường thường cũng là đại nạn thọ nguyên, sống không được bao lâu.
“Một môn tứ giai kỹ nghệ, không đáng nhắc đến. Thiên Sư không cần ra vẻ kinh động, nâng giết Từ mỗ.”
Lục Trường An đối với thành tựu như thế, dường như không hài lòng lắm.
Tuy có được tứ giai bảo phù, chế tạo ra khôi lỗi tứ giai, nhưng hai môn kỹ nghệ khôi lỗi, phù triện của hắn, còn chưa hoàn toàn bước vào tứ giai.
Chờ đến khi nào có được ba môn kỹ nghệ cấp bốn mới có tư cách khoe khoang, đời này cũng không uổng công đi một chuyến.
“Ha ha, Từ đạo hữu thật sự là quá khiêm tốn.”
Vết nứt mặt ngoài pho tượng thiên sư tiến thêm một bước vỡ ra lỗ thủng càng lớn hơn.
“Ai, thần thông của đạo hữu bây giờ có thể làm, bản Thiên Sư nhìn không thấu, không thể trêu vào. Thật là có chút không yên lòng để ngươi đến Tuyết Sơn thánh địa.”
Một giọng thở dài bất đắc dĩ truyền đến.
“Thiên Sư các hạ quá lo lắng, tọa trấn thánh địa Tuyết Sơn, bình thường Nguyên Anh trung kỳ cũng không làm gì được ngươi. Nếu như không yên tâm, vậy thì sẽ gặp ở bên ngoài.”
Lục Trường An không sao cả nói. - ¬¬ " " ¬ ˆ ¬¬
Bạn cần đăng nhập để bình luận