Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 1394: Linh sủng là đủ, tiền bối tự ...

Chương 1394: Linh sủng là đủ, tiền bối tự ...Chương 1394: Linh sủng là đủ, tiền bối tự ...
May mắn là ngang nhau.
Nếu sau này bị thua, trong vòng tu sĩ Nguyên Anh Vệ Đạo Minh, căn bản không ngấng đầu lên được, trở thành tầng dưới chót của chuỗi khinh bỉ.
Mặc dù luận bàn hòa, Sở Thiên Phong rất hào phóng, để cho hai bên chọn lựa một vật làm vật tặng thưởng.
Lục Trường An cân nhắc, lựa chọn một đoạn linh mộc trung phẩm cấp bốn, phù hợp với định vị công pháp của nó. Cộng thêm hai khúc Thiên Sam Mộc tứ giai trung phẩm đòi nợ ở Ly Hỏa cung, Lục Trường An dự trữ linh mộc tứ giai khá phong phú.
Lúc này sẽ cho ngoại giới một cái ảo giác, Lục Trường An đang chuẩn bị Mộc hệ pháp bảo.
Thật ra thì, linh mộc cấp bậc này, trừ phi tiếp tục trưởng thành uẩn dưỡng, đầu nhập thọ nguyên tăng lên, nếu không không đủ cho nhu cầu luyện chế pháp bảo của Lục Trường An.
Trở về Đại Thanh, hắn chuẩn bị trùng kích Luyện Phù Tông Sư cấp bốn một chút, tranh thủ tương lai uấn dưỡng ra bảo phù cấp bậc tứ giai trung phẩm.
Ở tổng đà Vệ Đạo Minh, Lục Trường An không có dừng lại lầu.
Sau khi luận bàn, hắn dùng mấy vạn chiến công được ban thưởng, đổi mấy thứ bảo tài trong bảo khố.
Trong đó có thiên ngoại vẫn kim trân quý, có thể gia tăng độ sắc bén của pháp bảo, có thể chịu tải pháp bảo luyện cấm cường đại.
Cũng may, mũi tên đầu đỉnh cần phân lượng ít, Lục Trường An dùng mấy thứ linh vật tài liệu Vệ Đạo Minh thiếu hụt, lại đổi một ít chiến công, lúc này mới đổi thành công.
Mấy thứ bảo tài khác thích hợp luyện pháp bảo, cũng có thể dùng để luyện chế khôi lỗi, người ngoài nhìn vào không thấy hư thật.
Đêm đó, Lục Trường An liền lên đường rời khỏi Vệ Đạo Minh.
Ân Nguyên Hải đưa hắn ra tổng đà, đi chỗ sư tôn Sở Thiên Phong phục mệnh.
“Mất mặt xấu hổi”
“Trường Thanh Chân Quân một linh sủng, cũng đủ để áp chế ngươi, còn không trở về hảo hảo tu luyện.”
Lén lút không người, Sở Thiên Phong trầm mặt, khiển trách một phen.
Ân Nguyên Hải á khẩu không trả lời được.
Lấy phương thức luận bàn, thăm dò thực lực cá nhân của Lục Trường An, là hắn chủ động xin đi giết giặc.
Ngoại trừ nịnh nọt sư tôn, thăm dò nội tình, hắn trước đây đối với Lục Trường An cùng thời đại tấn thăng Nguyên Anh, cũng không phải là hoàn toàn phục. Trước kia Lục Trường An lừa gạt [Thái Âm Ngọc Dịch ], sau đó nghe được tin tức chạy trốn, trong lòng tự nhiên đánh giá không cao.
Lục Trường An đánh bại Hắc Vũ chân quân, hắn vốn tưởng rằng có thành phần may mắn, mượn nhờ linh sủng cấp bốn xuất kỳ bất ý, cùng với nhân tố địch nhân khinh địch.
Ngày hôm sau, Lục Trường An cưỡi Huyền Thủy Đại Quy, đến thăm Ngạo Nguyệt Cung của thế lực Nguyên Anh Phong quốc.
Lấy thân phận địa vị hôm nay, Lục Trường An không cần lén hẹn Hạ tiên tử, trực tiếp quang minh chính đại đến thăm.
Vèol
Cảm ứng được khách tới thăm tu sĩ Nguyên Anh, trong Ngạo Nguyệt Cung nghênh đón một đạo cầu vồng màu vàng lạnh như băng.
“Thì ra là Trường Thanh chân quân, đến thăm Bổn cung, cần làm chuyện gì?”
Kim quang thu lại, hiện ra một vị Nữ Chân Quân đầu đội mũ phượng, thần mang pháp bào màu vàng, ôn hoà nói.
Kim Nguyệt chân quân chưa tới ba mươi, nơi mi tâm có chu sa, mắt phượng lạnh lẽo, khí tràng mạnh mẽ che lấp sắc nước thiên tư, phảng phất như một vị nữ hoàng quần lâm thiên hạ.
So sánh với Sở Thiên Phong hoan nghênh Lục Trường An, thần sắc thái độ của Kim Nguyệt Chân Quân, mơ hồ có mấy phần cảnh giác, không tính là đặc biệt hoan nghênh.
Lục Trường An có thể hiểu được, dù sao năm đó một mình lấy [Thái Âm Ngọc Dịch] của Hạ Văn Nguyệt đệ tử của hắn.
Ngạo Nguyệt cung dù sao cũng đã nuôi dưỡng Hạ Văn Nguyệt, bảo vệ vị Tiên Thiên đạo thể này, thuận lợi Kết Đan trưởng thành, đầu tư không ít tài lực tâm huyết.
“Lục mỗ bây giờ cũng là nguyên lão Vệ Đạo Minh, mặc dù cự tuyệt ý tốt của Sở minh chủ 'Phó minh chủ'. Hôm nay, Lục mỗ đến Ngạo Nguyệt cung bái phỏng, gặp gỡ vãn bối cố nhân, nghĩ đến cung chủ sẽ không cự tuyệt ở ngoài cửa chứ?”
Lục Trường An không chút hoang mang nói. “Trường Thanh Chân Quân bây giờ uy danh đại chấn ở Vệ Đạo Minh, bản cung sao dám ngăn cản.”
Kim Nguyệt chân quân cùng Lục Trường An bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc mấy hơi, nâng bàn tay trắng nõn lên cho mời.
Một năm trước, tin tức Lục Trường An kết anh trở về, khiến Kim Nguyệt Chân Quân nghẹn khuất phiền muộn, ngay tại chỗ ngã hỏng mấy món ngọc khí trần quý.
Năm đó, Lục Ô Quy đánh cắp "cơ duyên" thuộc về Ngạo Nguyệt cung, lúc này mới có thể kết anh thành công.
Cái này so với rau cải trắng được heo ủi còn khó chịu hơn.
Ngạo Nguyệt cung, điện tiếp khách.
Lục Trường An và Kim Nguyệt Chân Quân câu được câu không trò chuyện, thật là không thú vị.
Hai bên tồn tại khoảng cách, tương tính không hợp, lời không hợp.
Lục Trường An đối với loại Nữ Chân Quân tính cách cường thế, tác phong bá đạo này, cũng là kính nhỉ viễn chỉ.
(Kính nhi viễn chỉ: Khổng Tử nói "Thánh thần kính nhi viễn chỉ", nghĩa là "Thánh thần, nên kính nhưng không nên gân")
Bạn cần đăng nhập để bình luận