Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 466:

"Tặc tử lớn mật —— "
Một tiếng gầm thét như sấm vang vọng trên bầu trời tộc địa Từ gia.
Tòng Phong lão tổ sát khí bừng bừng, cuốn theo một luồng cương phong cát bụi, trong khoảnh khắc liền giết tới tòa lão trạch viện đó.
Tộc trưởng Từ Trấn Đông muốn nói lại thôi, bất lực không thể ngăn cản.
Thái Minh Chiêu nhắc nhở: "Tòng Phong huynh chớ có khinh thường, vị kia cũng là một vị Chân Quân."
Con trai Thái Lân bị khách nhân đánh thành trọng thương tại Từ gia, việc này Từ thị vốn phải chịu trách nhiệm.
Trước khi lão tổ Thái thị đến, cũng không ngại để Tòng Phong lão tổ đi thăm dò trước, nếu giải quyết được vấn đề thì tốt nhất.
"Yên tâm."
Từ tầng cấm chế sương mù kia, Tòng Phong lão tổ liền xác nhận mục tiêu là tu sĩ Nguyên Anh.
Hắn đường đường là Chân Quân lâu năm, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, có chỗ dựa là Thừa Phong tông, một trong Thập đại tông, nhìn khắp Đại Khôn, gần như không có gì phải kiêng dè.
Các cự đầu Nguyên Anh trung kỳ ở Đại Khôn, tám phần đều xuất thân từ Thất đại thế gia hoặc Thập đại tông môn, đều quen biết lẫn nhau.
Dù gặp phải cự đầu Nguyên Anh không quen biết, đối phương cũng sẽ nể mặt tông môn sau lưng hắn vài phần.
Vút!
Xuyên qua cấm chế sương mù, Tòng Phong lão tổ tiến vào lão trạch.
Hả?
Tầm mắt Tòng Phong lão tổ bị bóp méo, hắn thấy mình đang ở giữa một sa mạc rộng lớn nóng bức, lòng bàn chân cảm nhận được sóng nhiệt nóng hổi từ cát đá truyền lên.
"Tứ giai huyễn trận?"
Tòng Phong lão tổ cười lạnh một tiếng, vẫn bình thản không hề sợ hãi.
Từ gia không có tứ giai linh mạch, huyễn trận được bố trí tạm thời này thuộc loại bản cắt xén, không thể vây khốn hắn được bao lâu.
Chỉ cần đối phó với đối thủ ở trong huyễn trận là được.
Kẻ kia dựa vào ngoại vật trận pháp để đối phó hắn, thực lực thì có thể mạnh đến đâu chứ?
Tòng Phong lão tổ đang muốn tìm kiếm sơ hở của huyễn trận.
Phía trước gió cát gào thét.
Bóng lưng nam tử áo xanh đang đứng chắp tay hiện ra trong tầm mắt.
Tòng Phong lão tổ khẽ giật mình.
Bóng lưng áo xanh kia làm hắn dấy lên một cảm giác quen thuộc, cùng một sự kính sợ không thể lý giải.
Đó là phản ứng bản năng đến từ sâu trong ký ức.
"Từ Tiểu Phong!"
Nam tử áo xanh chắp tay sau lưng, quay lưng về phía hắn, giọng quát lớn trầm thấp đầy uy nghiêm truyền đến.
Huyền... Huyền Tổ?
Tòng Phong lão tổ tâm thần chấn động, đồng tử co rút lại.
Không!
Tuyệt đối không thể!
Cho dù Huyền Tổ còn tại thế, cũng bất quá chỉ là tu vi Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một con châu chấu lớn hơn một chút mà thôi.
Tòng Phong lão tổ bỗng nhiên tỉnh ngộ, thẹn quá hoá giận.
"Hư ảnh trong huyễn trận! Giả thần giả quỷ!"
Sắc mặt Từ Tòng Phong âm lệ, bàn tay chậm rãi chụp một cái.
Hú!
Trong lòng bàn tay hắn hiện ra một con mắt hình xoáy nước gió lốc, lực hút kinh khủng, tại huyễn cảnh sa mạc này dẫn phát một cơn bão cát lốc xoáy như muốn thôn phệ cả thiên địa.
Dù là một ngọn núi lớn, cũng phải sụp đổ.
Bóng lưng áo xanh trong tầm mắt, đứng chắp tay, tay áo phiêu dật.
Lại không hề nhúc nhích!
Mí mắt Từ Tòng Phong giật mạnh, không thể tin nổi.
Nam tử áo xanh lại phớt lờ sát chiêu của hắn, trên người gần như không có chút dao động pháp lực nào, càng không vận dụng pháp bảo thần thông hay thủ đoạn phòng hộ.
Cho dù là cao thủ nổi bật trong hàng ngũ Nguyên Anh trung kỳ, cũng không thể nào làm được điều này.
Huyễn ảnh!
Tuyệt đối là huyễn ảnh!
Thần thức của Tòng Phong lão tổ đảo qua nam tử áo xanh, không nhìn ra được hư thực, trong lòng đã sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng trấn định.
"Thần thông độc môn « Tốn Phong thiên Dẫn » của Thừa Phong tông, trong tay tên nghiệt súc nhà ngươi, cũng chỉ tầm thường mà thôi."
Nam tử áo xanh đứng chắp tay sau lưng, nhàn nhạt bình luận Thân ảnh của hắn rốt cuộc cũng động.
Nam tử áo xanh chậm rãi quay người, cất bước đi tới.
"Các hạ là ai, cùng Huyền Tổ có nguồn gốc gì —— "
Lòng Tòng Phong lão tổ trầm xuống, trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh li ti.
Mặc dù trên người đối phương không có linh áp của Chân Quân, nhưng lại giống như một khoảng không không thể diễn tả, khiến hắn cảm thấy áp lực cùng bất an không cách nào hình dung nổi.
Dưới sự khóa chặt bằng thần thức của hắn.
Nam tử áo xanh bước ra một bước, rõ ràng cách nhau hơn mười trượng, nhưng tại chỗ chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Giác quan cảm nhận bị bóp méo một cách khó hiểu.
Ngay sau đó, nam tử áo xanh đã đến gần trong vòng mười trượng.
Khí huyết của Tòng Phong lão tổ không hiểu sao bị đè nén, toàn thân lông tơ dựng đứng, phảng phất như đang đứng dưới bóng của một con Yêu Vương cự thú.
"Mở —— "
Từ Tòng Phong vội vã vỗ vào bên hông, một chiếc chuông gió màu nâu xanh bay ra.
Ông! Đinh đinh....
Chuông gió rung lắc tạo ra âm vực nhiễu loạn tâm thần, từng đạo quang văn chứa phong âm tỏa ra gợn sóng, cuốn về phía nam tử áo xanh.
Một màn khiến Từ Tòng Phong sợ hãi đã xảy ra.
Nam tử áo xanh hoàn toàn phớt lờ sự quấy nhiễu từ âm vực tinh thần của chuông gió, bàn tay tùy ý đưa về phía trước.
"Keng" một tiếng. Hào quang của pháp bảo chuông gió vỡ tan, bị một chưởng đầy uy lực của nam tử áo xanh đánh bay, nó kêu lên một tiếng ô minh rồi rơi xuống, linh quang ảm đạm.
Tay không đối cứng pháp bảo!
Ánh mắt Từ Tòng Phong trở nên đờ đẫn, kinh ngạc tột độ.
"Nghiệt súc, còn không quỳ xuống!"
Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, cảm giác của hắn lại một lần nữa bị bóp méo.
Nam tử áo xanh trong tầm mắt hắn chia làm ba, lần lượt xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu và hai bên người hắn.
Cả ba nam tử áo xanh đều tỏa ra linh áp Chân Quân cùng lực lượng khí huyết cường hãn.
Độn quang dưới chân Tòng Phong lão tổ ngưng tụ, định dùng thân pháp thần thông để trốn tránh.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân đột nhiên truyền đến một lực hút khổng lồ, một lớp cát vàng không biết từ lúc nào đã bao phủ lấy hai chân hắn.
Bùng! Bùng! Bùng!
Ba nam tử áo xanh mỗi người đánh ra một chưởng, từ đỉnh đầu, bên trái và bên phải đồng thời vỗ trúng Tòng Phong lão tổ.
Hộ thể pháp tráo vỡ tan trong nháy mắt.
Phụt!
Tòng Phong lão tổ phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo, tai ù mắt hoa, đầu óc trống rỗng hỗn loạn.
Từ chân lên đến vai, hơn nửa thân thể hắn đã bị lún sâu vào trong cát.
Chỉ còn trơ lại một cái đầu khô khốc lộ ra trên mặt đất.
Trên đỉnh đầu hắn hiện ra một dấu tay nứt toác rướm máu.
...
"Tiền bối, hạ thủ lưu tình!"
Pháp thể Tòng Phong lão tổ bị trọng thương, gần như tan vỡ, ý thức cũng chỉ miễn cưỡng khôi phục được một chút tỉnh táo.
Lúc này, hắn đã nhìn rõ dung mạo của nam tử áo xanh, đó không phải là Huyền Tổ mà hắn hằng kính sợ ngày xưa.
"Từ Tiểu Phong, đừng có ý đồ Nguyên Anh xuất khiếu! Bản tọa muốn diệt thần hồn của ngươi dễ như trở bàn tay!"
Nam tử áo xanh đứng chắp tay, đôi chân ngang tầm với gương mặt dữ tợn đẫm máu của Tòng Phong lão tổ.
Sắc mặt Từ Tòng Phong cứng đờ, vội gạt bỏ ý định vừa nảy sinh trong đầu.
Vị tu sĩ thần bí này không chỉ có nhục thân cường hãn, mà còn sở hữu thân pháp huyễn đạo quỷ dị khó lường vừa thể hiện ra lúc nãy.
Thần thức của kẻ này ít nhất cũng đạt tới Nguyên Anh trung kỳ trở lên.
"Tiền bối quả là thế ngoại cao nhân, tại hạ tâm phục khẩu phục!"
Vẻ dữ tợn trên mặt Tòng Phong lão tổ dịu đi, cố gắng nặn ra một nụ cười nịnh nọt.
"Chỉ là, Từ mỗ là Thái Thượng trưởng lão của Thừa Phong tông, cùng tiền bối vốn không oán không cừu, liệu giữa chúng ta có hiểu lầm gì chăng..."
"Hừ! Một môn phái chỉ thuộc hàng trung hạ trong Thập đại tông mà cũng dám mang ra khoe khoang? Ngươi coi bản tọa chưa thấy qua việc đời sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận