Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 1327: Cánh chim đại bàng, áo cho... _

Chương 1327: Cánh chim đại bàng, áo cho... _Chương 1327: Cánh chim đại bàng, áo cho... _
Một lát sau, tiếng kiếm ngân xuyên qua tầng mây âm u, từ ngoài mấy chục dặm truyền đến.
Đến rồi!
Nam Cung Hưu lòng chìm đáy cốc, tiếp tục thu liễm khí tức, phảng phất như một vật chất bị lưới tơ quấn quanh.
“Tiểu tặc này, thủ đoạn bỏ chạy ẩn nấp cũng không kém.”
Một vị nam tử râu dài tay áo rộng thùng thình, mặt mỉm cười, nhàn nhã như dạo chơi, chắp tay sau lưng đạp hư không mà đến. Mỗi bước chân của người này đều vượt qua trăm trượng, chính là thần thông [Súc địa thành thốn].
Sau lưng nam tử râu dài đeo ba thanh kiếm cổ đeo vỏ, phảng phất như một vị kiếm khách du lịch hồng trần.
Trong địa huyệt âm u, sắc mặt Nam Cung Hưu trắng bệch, cảm ứng được thần thức mạnh mẽ của đại tu sĩ, phô thiên cái địa, giống như ngàn vạn kiếm khí, vô khổng bất nhập.
Sau trận chiến Thất Chân Quân, Nam Cung dưỡng thương cho tốt, vừa trở về văn minh địa giới Trung vực, gặp phải Thiên Kiếm Các vây quét đuổi giết.
Không nghí tới, thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm Các Thiên Kiếm cư sĩ, tới gần cấm địa Trung Vực, chuẩn bị thuận tay diệt sát hắn.
Thời khắc nguy cấp, Nam Cung Hưu tiêu hao bản nguyên, tự đoạn một tay, thi triển Thiên Đao Độn Di Thuật, chạy trốn tới cấm địa Trung Vực.
Bởi vì, chỗ sâu trong cấm địa có lực cản lớn đối với thần thức pháp lực, ảnh hưởng truy tung cảm ứng. Vốn tưởng rằng tránh được một kiếp, không nghĩ tới Nguyên Anh đại tu sĩ vẫn đang truy tung, khóa chặt phạm vi đại khái.
Thiên Kiếm cư sĩ đang tìm kiếm, bỗng nhiên nhíu mày. Chẳng biết lúc nào, xung
quanh nổi lên một mảnh hoàng phong quỷ vụ, mấy con ma vật ngộ nhập vào trong đó, trong nháy mắt hóa thành Hoàng Tuyền huyết thủy.
“Phó đạo hữu đang tìm người nào? Nếu không tìm được Hoàng Tuyền Nhị Quỷ của bản tọa, Khuy Thiên Thính Địa có thể giúp ngươi phân ưu.”
Một thanh âm âm dương bất định lặp lại, phảng phất từ trong U Minh Quỷ Vực truyền đến.
Trong sương mù màu vàng hiện ra một vị thiếu niên áo vàng đầu đội mặt nạ hí kịch, dưới mặt nạ lộ ra phấn son phấn, màu da trắng như thạch tín, không giống nhân vật dương gian.
“Hoàng Tuyền lão quỷ, ngươi nếu không ra tay quấy nhiễu, Phó mỗ tìm được người nọ cũng không phải là việc khó.”
Nam tử râu dài phất phơ tay áo, giọng điệu bình thản, đối với [Hoàng Tuyền Quỷ Quân] cũng không bất ngờ.
Tuy diện mạo trẻ trung nhưng Hoàng Tuyền lão quỷ lại là người lớn tuổi nhất trong ba đại tu sĩ.
“Phó đạo hữu suy nghĩ nhiều, bản tọa nào có rảnh rỗi nhúng tay vào chuyện Kiếm Các của ngươi? Lần yêu ma náo động này không tầm thường. Thêm nữa gần đây, đại trận phong ấn Ma Uyên truyền đến báo động, nghĩ đến Phó đạo hữu cũng là chuẩn bị tới dò xét việc này.”
Thanh âm của thiếu niên áo vàng, do hai loại âm điệu trẻ con của thiếu niên và lão giả già nua chồng lên nhau.
“Ừm, Phúc Hải Chân Quân ra ngoài vân du, việc này chỉ có thể do hai người chúng ta điều tra.”
Thiên Kiếm cư sĩ gật đầu vuốt râu, trong giọng nói chính trực sáng sủa.
Lần này hắn đến Trung vực, cũng không phải cố ý đối phó Ma Đao Nam Cung Hưu, chỉ là tiện đường xuất thủ.
Đang lúc nói chuyện, Hoàng Phong Quỷ Vụ thông thiên triệt địa, cũng rót vào địa huyệt âm hàn của Nam Cung Hưu. Kiếm ý thần thức của Thiên Kiếm cư sĩ, vẫn chưa tìm được mục tiêu.
“Đi thôi. Lúc này đại trận Ma Vực truyền tới báo động, có lẽ trốn khỏi ma đầu có thực lực cường đại.”
Hoàng Tuyền Quỷ Quân sắc mặt không kiên nhẫn, thúc giục Thiên Kiếm cư sĩ xuất phát, cùng nhau đi tới đại trận phong ấn.
Hai vị đại tu sĩ bay tới cấm địa Trung Vực, tốc độ cũng chậm lại không ít, tránh cho đụng trúng vết nứt không gian ẩn giấu. “Kẻ nào!”
Khi vòng qua khe hở không gian nào đó, Hoàng Tuyền Quỷ Quân sinh ra cảm ứng, Quỷ Đạo Thần Thông nghe trộm được cái qì.
Thần thức kiếm ý của Thiên Kiếm cư sĩ, phát hiện phía sau tảng đá cách đó mấy chục trượng, có một lão hán áo gai đang nằm nghỉ chân.
Hai vị đại tu sĩ giật mình, người này lại ở khoảng cách gần như vậy mới bị cảm ứng được. “Không hổ là Quỷ đạo đại tu sĩ, cảm giác nhạy cảm như thế. Lão hán cũng không ác ý, cũng là vừa tra xét phong ấn đại trận trở về, ở trên đường nghỉ ngơi, vừa vặn gặp được hai vị đạo hữu.”
Lão hán áo gai trông có vẻ xấu xí, quần áo thô ráp, khí chất thô lỗ, đột nhiên nhìn lại giống như là một người hầu.
“Các hạ, là hóa thân của vị Thiên Quân nào?”
Thiên Kiếm cư sĩ và Hoàng Tuyền lão quái đối mặt, sắc mặt ngưng trọng. Trong thần thức cảm giác, pháp lực của lão hán áo gai này nội liễm, hình như gỗ mục, rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Nhưng đối phương cũng không ẩn giấu tu vi, dưới cảm ứng, là cùng cảnh giới với bọn họ.
“Để hai vị đạo hữu đánh giá cao, lão hán cũng không phải phân thân Thiên Quân.”
Lão hán áo gai vẻ mặt ôn hoà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận