Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 459:

**Chương 459:**
Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh của Đại La quốc, trong lúc rút lui đều bị đối thủ của mình chặn lại, khoảng cách càng kéo xa, phản ứng cũng chậm đi một nhịp.
Oanh!
Khu vực bị gió đen cát vàng bao phủ, một luồng pháp lực sụp đổ tự bạo dữ dội, ngàn vạn tia sáng rực rỡ xuyên thủng không gian lờ mờ, tầng mây trong phạm vi mấy trăm dặm bị xé nát, hình thành sóng xung kích mang sức mạnh **bài sơn đảo hải**.
Các Chân Quân hai phe địch ta tâm linh rung động, nhìn về phía luồng hào quang pháp lực như mây hình nấm đang xé tan bóng đêm, phán đoán La Phượng Quân đã tự bạo pháp thể trong cơn tuyệt cảnh.
Tự bạo nhục thân và pháp lực sẽ có được lực sát thương vượt cấp trong thời gian ngắn, là thời cơ tốt đẹp để Nguyên Anh xuất khiếu.
"Chỉ mong Nguyên Anh có thể trốn thoát kiếp nạn này."
Tu sĩ cao tầng của Đại La quốc thở dài.
Sau một trận đại chiến, trạng thái của La Phượng Quân vốn đã không tốt, lại bị một cự đầu Trung Vực âm hiểm mai phục tập kích, nên khó lòng phòng bị.
"Đại La quốc, La Phượng Quân đền tội!"
Âm thanh của nam tử lạnh lùng truyền đến từ trong cơn gió đen cát vàng đang tan đi.
Tu sĩ Đại La quốc không rét mà run.
Một đám tu sĩ Nguyên Anh biến sắc, đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy một đạo độn quang mang cánh đen phá không bay lên, tốc độ có thể sánh với Nguyên Anh trung kỳ, xông thẳng lên bầu trời, khiến các tu sĩ khác không thể theo kịp.
... Khói bụi bão cát tan đi.
Tại khu vực tự bạo, không thấy thi thể La Phượng Quân. Chỉ có thể nhìn thấy một cây trâm phượng bị hư hại, cùng mấy mảnh váy xòe vụn nát cháy đen khó phân biệt.
Xung quanh căn bản không có bóng dáng Nguyên Anh Linh Thể, chỉ sợ đã gặp bất trắc.
Mấy vị Nguyên Anh của Đại La quốc câm như hến, không kịp cứu viện, cũng không đuổi kịp được tốc độ độn quang cấp độ đó.
Cho dù có cơ hội chặn đường, ai lại muốn liều mạng với cự đầu Trung Vực vừa mới lập uy, tự rước lấy nhục?
"Chúc mừng Lục Chân Quân, đã chém giết tu sĩ Nguyên Anh của Đại La quốc."
Xích Luyện Chân Quân ở gần nhất chắp tay nói lời chúc mừng, nụ cười trên mặt có phần gượng gạo, trong lòng lại thầm hối tiếc.
Vừa rồi Hạng Đại Long mai phục ra tay, nếu như hắn không do dự, dù chỉ là ra tay tượng trưng, cũng đều có thể ké được một phần công lao lớn.
La Phượng Quân là Nguyên Anh dòng chính của Đại La quốc, thân phận cao quý, giá trị chiến công khi chém giết nàng còn vượt qua cả Nguyên Anh sơ kỳ khác.
"Ừm."
Lục Trường An gật đầu, chào hỏi các tu sĩ Nguyên Anh phe Đại Vũ quốc.
Tu sĩ Nguyên Anh phe mình có người hâm mộ, có người kiêng kị, tâm tư đều khác nhau.
Thật sự không có ai tiếc hận vì cái chết của La Phượng Quân.
Trên chiến trường không phân đúng sai, thời khắc sinh tử không có chỗ cho **thương hương tiếc ngọc**, nếu không chính là đùa giỡn với tính mạng của bản thân.
Coi như đối mặt với nữ tu mặc cung trang, Lục Trường An cũng sẽ không mảy may lưu tình.
"Hạng Chân Quân, trận này tiêu diệt La Phượng Quân, phe ta sĩ khí đang thịnh, có muốn thừa thắng xông lên không?"
Một vị trưởng lão Nguyên Anh thuộc hoàng thất chủ động xin chỉ thị.
"Chư vị cứ tùy ý."
"Vừa rồi trong trận chiến, ta bị La Phượng Quân tự bạo phản phệ, chịu chút ám thương, cần về hậu phương tĩnh dưỡng, sẽ không tham gia vào các chuyện tiếp theo nữa."
Lục Trường An ngữ khí tùy ý, ra vẻ không quan tâm.
Nguyên Anh hoàng thất sắc mặt hậm hực, sau khi cân nhắc thì quyết định dừng lại đúng lúc, thu dọn tàn cuộc trên chiến trường.
Có thể đoán trước, cái chết của La Phượng Quân sẽ chấn động Đại La quốc. Phe địch quân sợ rằng sẽ điều ra một chiến lực Nguyên Anh trung kỳ tới để kìm chế Hạng Đại Long.
Dưới sự hộ tống của mấy vị tu sĩ Nguyên Anh, Lục Trường An trở lại một tòa chiến bảo lơ lửng cách hậu phương ngàn dặm.
Đại Vũ quốc là bên chủ động tấn công, chiến bảo lơ lửng dùng làm cứ điểm tạm thời, tiến lui tự nhiên, càng thêm linh hoạt.
Khuyết điểm là chiến bảo lơ lửng không có linh mạch, cần tiêu hao lượng lớn linh thạch để duy trì trận pháp. Tu sĩ Nguyên Anh muốn ngồi xuống khôi phục thì còn cần mượn sức linh đan.
Cách chiến bảo lơ lửng mấy ngàn dặm về phía sau là các tiên thành trọng trấn của Đại La quốc mà phe ta đã chiếm lĩnh và quản hạt.
Chiến bảo chiếm diện tích vài dặm, không sánh được với tiên thành trọng trấn, nhưng cũng đủ để đóng quân đồn trú.
Đãi ngộ của Nguyên Anh Chân Quân tốt hơn. Lục Trường An chọn một tòa phủ trạch dành cho Chân Quân trong chiến bảo lơ lửng.
Thật trùng hợp, Xích Luyện Chân Quân của Đại Xà sơn lại ở ngay sát vách phủ của Lục Trường An.
Xích Luyện Chân Quân đang khôi phục chữa thương, mơ hồ cảm thấy một loại ác niệm nào đó, dường như bị người khác âm thầm nhìn trộm. Cấm chế phòng hộ được bố trí trong phủ trạch Chân Quân không cách nào mang lại cho hắn cảm giác an toàn chút nào.
"Khoảng cách gần như vậy, nếu Hạng Đại Long và Địa Nham Quân bất ngờ tập kích ta..."
Ở cạnh Lục Trường An, Xích Luyện Chân Quân đứng ngồi không yên, **nghi thần nghi quỷ**.
Phạm vi trong chiến bảo chỉ có vậy, phủ trạch hai người lại sát nhau, Địa Nham Quân sợ rằng chỉ cần một vuốt là có thể đánh xuyên tường trúng hắn.
Sau một đêm, Xích Luyện Chân Quân tâm thần mỏi mệt.
Hắn xin chỉ thị Nguyên Anh hoàng thất trong chiến bảo, muốn về tĩnh dưỡng tại tiên thành trọng trấn ở hậu phương.
"Bây giờ số lượng Chân Quân trong chiến bảo đã đạt tới giới hạn, có Hạng Chân Quân trấn thủ ở đây, an toàn không cần lo lắng. **Lão phu** dự định về Thanh Phượng thành tĩnh dưỡng một thời gian, khôi phục nguyên khí, tiện thể thu thập thêm một ít vật liệu luyện độc."
Yêu cầu của Xích Luyện Chân Quân cũng xem như hợp lý, vì chiến trường chính diện không có áp lực, nên đã được chấp thuận.
Xích Luyện Chân Quân cùng một vị Nguyên Anh Chân Quân khác bị thương đồng hành trở về trọng trấn hậu phương để thay phiên, chỉnh đốn.
. . .
Thanh Phượng thành, động phủ Chân Quân.
Nhờ tác dụng của Tụ Linh Trận, môi trường linh khí trong động phủ đã đạt tới ngưỡng cửa cấp bốn.
Trọng trấn này có trận pháp cấp bốn, giao thương phát đạt, vật tư hậu cần hùng hậu. Trong thành không thiếu những nơi phong nguyệt, điều kiện so với bên chiến bảo thì tốt hơn nhiều.
"Cuối cùng cũng tách khỏi ôn thần kia."
Xích Luyện Chân Quân bế quan điều dưỡng, phái đệ tử Kết Đan của Đại Xà sơn đi hỗ trợ thu thập thêm độc vật.
Ngoài ra, hắn vẫn đặc biệt chú ý đến tình hình bên chiến bảo lơ lửng.
Mấy ngày sau.
Phía Bát Kỳ sơn, phe Đại La quốc phái ra một vị cự đầu Nguyên Anh trung kỳ để đối phó Hạng Đại Long.
Hạng Đại Long và Địa Nham Quân trấn thủ trong chiến bảo, giữ vững tư thế phòng ngự.
Mà Đại La quốc chịu thiệt hại lớn, thực lực không bằng, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hạng Đại Long bị kiềm chế ở tiền tuyến, phải đối phó với cự đầu Nguyên Anh.
Xích Luyện Chân Quân tâm tình rất tốt, yên tâm dưỡng thương ở trọng trấn hậu phương, để đệ tử thu thập vận chuyển độc vật.
Hắn thầm nghĩ: Đợi sau khi nguyên khí khôi phục, sẽ gọi tiên tử của Nguyệt Nga lâu đến phủ đàn một khúc, tiêu khiển thư giãn một chút.
Đối kháng ở tiền tuyến nhiều năm, mạnh như Nguyên Anh Chân Quân cũng sẽ có áp lực tâm lý, tinh thần lo nghĩ.
"Sư thúc tổ! Thái Thượng trưởng lão ở sơn môn truyền đến mật tín khẩn cấp."
Nửa đêm hôm đó, một vị chân nhân Kết Đan trung kỳ da đen của Đại Xà sơn vội vàng đến phủ Chân Quân cầu kiến.
"Trình lên!"
Nghe tin có mật tín khẩn cấp từ sơn môn, Xích Luyện Chân Quân khẽ chạm vào Hắc Liên đài dưới chỗ ngồi, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia lo âu.
"Sư huynh trấn thủ tông môn, có thể yên tâm. Chỉ có điều, nghe nói Tử Hà Chân Quân đổi được phá giai đan dược, chuẩn bị đột phá lên Nguyên Anh trung kỳ..."
Đây là chuyện khiến Đại Xà sơn lo lắng nhất gần đây! Hạng Đại Long trở về, tu vi thần thông mạnh hơn xưa, Vân Hà tông thế lực lớn mạnh, Đại Xà sơn tránh còn không kịp.
Muốn quấy phá chuyện này, nhưng lại lòng có thừa mà lực không đủ, chỉ có thể trông mong Tử Hà tiên tử đột phá thất bại.
"Sư thúc tổ, Vân Hà tông... gần đây hình như có động tĩnh lạ."
Chân nhân da đen mang vẻ mặt sầu thảm, muốn nói lại thôi, khom người trình mật tín lên.
Xích Luyện Chân Quân đang cân nhắc, ánh mắt liếc qua vị chân nhân da đen.
Vị vãn bối tâm phúc không thể quen thuộc hơn này lại khiến hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Chân nhân da đen đang cúi đầu khom người, bàn tay đang đưa mật tín lên, đột nhiên nhắm thẳng vào mặt Xích Luyện Chân Quân mà vỗ tới!
Xùy!
Từ trong mật tín bay ra một đạo **Đinh Đầu Tiễn Ảnh** quỷ dị, chiếu thẳng vào con ngươi đang kinh hoảng của Xích Luyện Chân Quân, thời không dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc.
"Ngươi."
Nguyên Anh của Xích Luyện Chân Quân rung mạnh, thân thể cứng đờ, giữa mi tâm xuất hiện một lỗ máu xuyên thấu qua sọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận