Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 1215: Con đường Nguyên Anh (16)

Chương 1215: Con đường Nguyên Anh (16)Chương 1215: Con đường Nguyên Anh (16)
“Thủ đoạn dịch dung của Hạng chân nhân siêu tuyệt, nếu không phải đến đưa tin, lão phu suýt chút nữa nhìn nhầm.”
Nhạc đại sư tươi cười chân thành, tự mình nghênh đón.
“Bái kiến Nhạc đại sư.”
Lục Trường An đứng dậy chào, đưa tay lau mặt một cái, khôi phục bộ dáng Hạng Đại Long.
Nếu Nhạc đại sư đã điểm ra thân phận, có thể thấy được hoàn toàn tín nhiệm cháu gái ruột, không có che lấp.
Lại thêm một cái, ước định ngày sau của Lục Trường An xuất thủ, có khả năng kéo dài đến Nhạc Thanh Nghê.
“Hạng chần nhần? Người này giấu đầu lộ đuôi, chẳng lẽ thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng?”
Nhạc Thanh Nghê quan sát thanh niên hói đầu tướng mạo khí chất đại biến, so với hình tượng nho nhã trước đây, giác quan giảm xuống vài phần.
Ở Đại Uyên, Hạng Đại Long thật ra thì vẫn luôn duy trì nguyên trạng của Lục Trường An, chỉ là bởi vì tổn thương xuyên qua thông đạo không gian, bị chém thành đầu hói. Nếu như không tận lực dùng Trường Thanh công chữa trị, cái hói đầu này cũng sẽ không khôi phục, nhìn qua hồn nhiên thiên thành.
Ngoài ra, Lục Trường An thông qua đặc tính công pháp, để làn da không nhẫn nhụi trắng nõn, chỉnh thể hơi có vẻ thô kệch, lớn tuổi hơn một chút.
Khiến Lục Trường An bất ngờ là, Nhạc Thanh Nghê dường như không biết danh hiệu của mình. Nghĩ lại cũng là bình thường, thuộc về hắn tự mình đa tình.
Đan Đạo Minh và Đại Vũ Quốc, ở hai địa giới khác nhau của Đại Uyên Trung Vực, khoảng cách rất xa.
Giống như vị trí quan hệ giữa Vệ Đạo Minh cùng Phong Nguyên Quốc, Thất Quốc Minh ở Đại Thanh Đông Vực.
Lục Trường An đã từng ở Vệ Đạo Minh, cũng không quen thuộc tình huống của một số tu sĩ cấp cao của Thất Quốc Minh bên kia. Trừ phi thanh danh truyền xa, hoặc là có tận lực chú ý, mới có thể biết được chỉ tiết.
Huống chi, Nhạc đại sư chỉ là xưng hô Hạng chân nhân, không có nói ra tên đầy đủ và lai lịch tông môn.
“Có thể gom đủ vật liệu của Hạng chân nhân không?”
Hàn huyên vài câu, Nhạc đại sư tiến vào vấn đề chính.
“Ngoại trừ [Thiên Anh Quả], những tài liệu khác của Hóa Anh Đan đều đã chuẩn bị đủ.”
Lục Trường An lẫy ra hai vị thuốc chính [Nguyệt Lạc Hoa], [Di La Thảo], cùng với hơn mười vị thuốc phụ quý hiếm.
Những tài liệu này, tất cả đầu là Lục Trường An tự mình gom góp. Đối với một tán tu tu sĩ mà nói, đáng quý.
Nếu không phải năm đó ở thất quốc minh, Thanh Mộc Chân Quân đánh tới, Lục Trường An ngay cả [Thiên Anh Quả] cũng có thể đoạt tới tay.
Năm đó từ Thiên La Tông biết được manh mi [Thiên Anh Quả], tuy rằng dược linh kém một trăm năm, nhưng hôm nay cũng đã qua mấy chục năm. Tu tiên giới không thiếu cái lạ, chỉ cần trả giá đầy đủ, cũng có phương pháp khác thúc đẩy sinh trưởng dược liệu, không giới hạn trong Trường Thanh công.
Chỉ là Trường Thanh công hiệu quả càng tốt, phương pháp khác trả giá càng lớn.
“Được, vật liệu hoàn chỉnh.”
Nhạc đại sư và Nhạc Thanh Nghê cùng nhau kiểm kê xong tài liệu.
Nhạc Thanh Nghê làm cháu gái của Nhạc đại sư, cũng là một Đan sư bậc ba trung phẩm.
Chỉ là, thiên phú luyện đan của nàng, so ra kém loại thiên tài luyện đan như Sở Dương.
“Thiên Anh Quả này, cũng xin Hạng chân nhân xác nhận.”
Nhạc đại sư lấy ra một cái hộp gỗ bích.
Sau khi mở ra thì một linh quả màu xanh biếc nửa trong suốt trông giống như trẻ con, nó tỏa ra một mùi hương thần bí khiến thần hồn người khác trầm luân, tựa như nghe được huyền âm của vực ngoại vậy. “Không sai, Thiên Anh quả này có năm tuổi sung túc.”
Lục Trường An cần thận kiểm tra, gật đầu.
Có được trí nhớ của ba đại Nguyên Anh, hắn tự nhiên đã gặp qua [Thiên Anh Quả] hoặc là [Hóa Anh Đan].
“Sư tôn, Thanh Nghê.”
Lúc này, Sở Dương đưa khách nhân xong lại quay về.
Nhìn thấy tài liệu luyện chế Hóa Anh đan hoàn chỉnh, nhất là Thiên Anh quả, Sở Dương nhướng mày, sắc mặt khẽ biến.
Nhạc đại sư có được Thiên Anh Quả này, Sở Dương và Nhạc Thanh Nghề là người thân nhất, tự nhiên sẽ hiểu.
“Sở Dương, gần đây trạng thái của ngươi không tệ, phụ tá vi sư luyện chế [Hóa Anh Đan].”
Nhạc đại sư chỉnh lý xong toàn bộ tài liệu, ngoắc tay phân phó.
“Vâng, thưa sư tồn.”
Sở Dương lập tức đồng ý.
Kinh nghiệm tâm đắc khi luyện chế Hóa Anh Đan, đối với bất kỳ một vị Luyện Đan Đại Sư muốn trùng kích Tứ giai Đan Sư nào, đầu là kinh nghiệm quý báu khó được.
“Hạng chần nhần yên tâm, Sở Dương trước kia có kinh nghiệm phụ tá lão hủ luyện chế Hóa Anh đan, với tư cách đan sư chuẩn cấp bốn, ở trong quá trình luyện đan cũng có thể chia sẻ áp lực, đề cao phần thắng thành đan.”
Nhạc đại sư giải thích với Lục Trường An.
“Như thế rất tốt.”
Lục Trường An đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Quả thật, Sở Dương có thành phần tích lũy kinh nghiệm, kỹ nghệ, nhưng đan sư cấp bốn
cùng cấp bốn liên thủ, tóm lại không phải chuyện xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận