Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 860: Tiên tung địch ảnh (1)

Chương 860: Tiên tung địch ảnh (1)Chương 860: Tiên tung địch ảnh (1)
Hiện giờ, nàng đã là một vị phủ sư nhị giai.
"Tóm lại vô sự, Từ mỗ chỉ lải nhải hai câu."
Lục Trường An giơ tay lên, để Vân Linh ngồi xuống bên cạnh.
Kế tiếp, hắn liần lấy tâm đắc năm đó chỉ điểm cho Quan Xảo Chi Trúc Cơ, một lần nữa tái hiện cho Vân Linh.
Vân Linh chăm chú lắng nghe, khuôn mặt lúm đồng tiền trắng nõn tinh xảo thỉnh thoảng lộ vẻ hiểu ra.
Lục Trường An chỉ điểm, so với Bà Bà cũng không tốt hơn, lại làm cho nàng càng thêm ngầm hiểu.
Vân Linh mặc dù ở trong linh căn trung phẩm xem như là đứng đầu, căn cơ vững chắc, tài nguyên không lo, nhưng vẫn có khả năng thất bại nhất định.
"Từ tiên sinh, nếu Linh Nhi Trúc Cơ thành công, tất sẽ có đáp tạ."
Trước khi đi, Vân Linh cúi người hành lễ, trịnh trọng để lại một câu rồi trở về Trúc Cơ.
Hai tháng sau, Vần Linh thuận lợi Trúc Cơ. Củng cố cảnh giới xong, Vân Linh trước tiên đến trang viên Sơn Thủy bái tạ, huynh trưởng Vân Hạo của nàng cũng đi theo.
“Từ tiên sinh, đây là Linh Nhi đáp tạ, còn có lễ vật của Thủy Tiên Quy.”
Vân Linh mặc váy dài màu trắng, mi mắt mỉm cười, đường môi đỏ mọng.
Nàng lấy ra hai vật trình lên. Thứ nhất, là một nam tử áo xanh điêu khắc tinh xảo, thần thái bên ngoài trông rất sống
động. Lục Trường An quan sát một chút, phát hiện hình tượng khí chất điêu khắc, so với mô phỏng kiếp trước của mình, càng thêm văn nhã, tuấn lãng, phảng phất nhiều hơn một tầng "mỹ nhan".
Ngọc điêu lấy tài liệu tốt nhất là ngọc thạch cấp hai.
Đối với Vân Linh vừa mới Trúc Cơ mà nói, tốn kém không ít, hơn nữa hoa văn chạm trổ tỉ mỉ, dung nhập tâm ý.
Thứ hai, là một hộp quà lớn, bên trong chứa thú lương tỉnh xảo, thiên về loài rùa, ở hoang mạc có giá trị không nhỏ.
Huyền Thủy Quy đạt được thú lương tỉnh xảo, vươn đầu cọ cọ giày thêu cùng bắp chân của Vân Linh, sau đó vui vẻ ăn uống, khẩu vị mở rộng.
Hơn một trăm năm qua, Lục Trường An cực ít nhìn thấy Huyền Thủy Quy có tâm tình tốt như vậy.
“Cho ngươi phí tổn.”
Lục Trường An mỉm cười, chiêu đãi huynh muội Vân thị nhập tọa.
Mười lăm năm trước, khi hắn mới tới ốc đảo Hà Nguyên, huynh muội Vân thị chẳng qua chỉ là Luyện Khí tầng chín, tầng tám.
Hiện giờ, hai huynh muội đầu đã là tu sĩ Trúc Cơ, đặt ở một vài tiểu gia tộc, có thể nói là nhân vật cấp lão tổ.
Vân Hạo là thượng phẩm linh căn, là dòng dõi Ly Hỏa thượng nhân trọng điểm bồi dưỡng ở Phong Nguyên quốc, tương lai Chân Đan hi vọng không nhỏ.
Tư chất của Ngọc Linh không kém, Lan Tâm huệ chất, được Lục Trường An chỉ điểm, để tu vi và phù nghệ của nàng, ở tu hành sơ kỳ, đi càng thuận lợi. Cộng thêm Vân bà bà chiếu cố đặc thù, Vân Linh tu hành tiến giai không chậm hơn linh căn thượng phẩm bao nhiêu.
Phương thức bồi dưỡng của Vân bà bà chú trọng lịch luyện, từ nhỏ để cho hai huynh muội trải qua tầng dưới chót ma luyện, tự lực cánh sinh.
“Sau khi Trúc Cơ kỳ kết thúc, bà lão bảo chúng ta rèn luyện ở gần ốc đảo, săn giết sa thú, đi xung quanh ốc đảo nhỏ mua sắm. Ca ca trước đó còn gặp phải sa phỉ, đấu pháp bị thương, may mà có độn phù bảo mệnh mà bà cho...” Ánh mắt Vân Linh trong trẻo, thần thái phấn chấn, vừa có chờ đợi, cũng có mấy phần thấp thỏm đối với chuyến đi rèn luyện trong tương lai.
Vân Hạo nhìn về phía muội muội, âm thầm oán thầm:
Ngày thường ở nhà, cũng không thấy ngươi nói thoải mái, dung mạo quang minh như vậy.
Lục Trường An ngữ khí ôn hòa, truyền thụ kinh nghiệm tâm đắc khi đi tu tiên giới cho hai huynh muội. Huynh muội Vân thị nghe rất nghiêm túc, có chút sùng kính Lục Trường An.
Thứ nhất, Lục Trường An những năm này dần dần triển lộ tạo nghệ Đan Sư cấp ba, phóng nhãn Phong Nguyên Quốc cằn cỗi hoang vu, thân phận địa vị vốn là cao thượng.
Thứ hai, Vân bà bà mơ hồ tiết lộ cho hai huynh muội biết, vị Từ tiên sinh kia có thể là một vị cao nhân Chân Đan điệu thấp, lánh đời.
Dưới sự chỉ điểm của Lục Trường An, Vân Linh quả thật lấy được hiệu quả không tệ. Làm huynh trưởng, Vân Hạo ít nhiều có chút động tâm. Chỉ là da mặt hắn mỏng, ở trước mặt Kết Đan Chân Nhân có chút co quắp.
Đồng thời, Vân Hạo nhìn ra Từ chân nhân cùng muội muội càng hợp ý, đối với người sau có thêm chiếu cố.
Ban đầu, Vân Hạo và bà lão đều cho rằng Từ tiên sinh coi trọng tiểu cô nương xinh đẹp. Nhưng qua nhiều năm như vậy, Từ tiên sinh cử chỉ chừng mực, đạo đức tốt, ngoại trừ hơi có chiếu cố, chưa bao giờ có lời nói và việc làm vượt qua. Ngược lại muội muội, mơ hồ có khuynh hướng phương tâm ngầm hứa hẹn.
Lục Trường An nhàn rỗi, không ngại chỉ điểm cho Vân thị huynh muội một chút, dù sao hai người vốn có chút quan hệ sâu xa với mình.
Nếu như trong tương lai, huynh muội hai người đầu trở thành tu sĩ Kết Đan, lại nhìn hôm nay, coi như là một đoạn giai thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận