Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 1340: Cảnh tỉnh kiếp trước, đừng ...

Chương 1340: Cảnh tỉnh kiếp trước, đừng ...Chương 1340: Cảnh tỉnh kiếp trước, đừng ...
“Nếu ngươi có thể hô lên tiếng đại ca này, bản Chân Quân liền chỉ điểm ngươi một chút.”
Hai con ngươi Lục Trường An thâm thúy, phảng phất quanh quấn tuế nguyệt luân hồi, duỗi ngón tay điểm về phía mi tâm Tiêu Thanh Sơn một cái.
Ông!
Tấm ấn thứ tư trong Cửu Ấn Bia, quang ảnh Ly Hỏa Thượng Nhân ảm đạm đi một phần.
Một luồng ánh sáng trắng tinh lưu chuyển, hóa thành một luồng [Luân hồi lực lượng thô thiển], thuận theo ngón tay Lục Trường An, rót vào thần hồn Tiêu Thanh Sơn.
Một lúc lâu sau, Tiêu Thanh Sơn từ từ tỉnh lại.
“Ta kiếp trước là thiếu niên nông hộ, Lý Nhị Cấu...”
“Không, ta là Lý Nhị Thanh, kiếp trước bước lên tiên lộ, trở thành người ở rể của Phi Nguyệt hồ Mộ gia...”
Trí nhớ khổng lồ của duyên phận kiếp trước, phá vỡ một ngăn cách nào đó, trào ra ở trong thức hải.
“Lục đại ca, thật là huynh!” Thời gian ngắn ngủi, nhìn lại hơn hai trăm năm cuộc đời kiếp trước, Tiêu Thanh Sơn rơi nước mắt, kích động đến mức không kiầm chế được, nắm chặt tay Lục Trường An.
Hạng Chân Quân trước mắt, cùng Lục đại ca kiếp trước, tướng mạo độc nhất vô nhị, ngoại trừ nhiều thêm một chút tóc bạc, tăng thêm mấy phần khí chất tang thương.
“Lục đại ca, ta đã qua đời bao nhiêu năm rồi?”
Tiêu Thanh Sơn nhắc nhở kiếp trước, hỏi ra rất nhiều vấn đề. “Hoa Nguyệt hồ Mộ gia... Tuyết Mai sơn Lý thị, những con cháu bất hiếu kia sống như thế nào, có thêm phiền toái cho ngài hay không?”
“Ma đạo chiến tranh cuối cùng thế cục như thế nào, tu tiên giới Lương quốc có bị công chiếm hay không?”
Lục Trường An mỉm cười nhìn hắn, thanh âm ôn hòa giải đáp.
Qua hồi lâu, Tiêu Thanh Sơn rốt cục tỉnh táo lại, thoát ly khỏi tình cảm như thủy triều từ kiếp trước.
“Thanh Sơn! Ngươi phải hiểu, kiếp này cùng kiếp trước, bên nào nhẹ bên nào nặng.”
Giọng nói của Lục Trường An khiến Tiêu Thanh Sơn chấn động, rất nhanh đã hiểu ra bản thân.
Phần lớn tu sĩ mê muội trong Thai, chủ yếu là kiếp này. Cho dù thức tỉnh kiếp trước, phần lớn vẫn như giấc mộng hôm qua, chung quy vẫn phải trở lại hiện thực.
Trừ phi tu vi cảnh giới kiếp trước rất cao, trí nhớ chiếm hơn xa so với kiếp này.
Mà Tiêu Thanh Sơn tu đến Kết Đan kỳ, tất nhiên là lấy kiếp này làm chủ.
“Tiêu hóa tốt kiếp trước, có lẽ có cảm ngộ giúp ngươi tu hành.”
Lục Trường An võ võ bả vai Tiêu Thanh Sơn, để hắn tự lĩnh ngộ.
Hai tháng sau.
Tiêu Thanh Sơn tổ chức lễ mừng Kết Đan, địa điểm ở Thanh Loan Phong.
Năm đó Lục Trường An tu hành Thanh Loan phong, phá cách phần chia cho Tiêu Thanh Sơn làm đạo tràng tu luyện.
Quy cách của lễ mừng lần này vốn là quy củ.
Nhưng hai vị Nguyên Anh Chân Quân của Vân Hà tông đầu đích thân tới hiện trường khánh điển.
“Bất tri bất giác, Vân Hà tông sinh ra nhiều nhân tài mới xuất hiện như vậy.”
Ngày khánh điển, Lục Trường An phát hiện một ít gương mặt lạ, thiên tài Trúc Cơ mới xuất hiện, tu sĩ Kết Đan mới tấn thăng.
Lục Trường An gia nhập Vân Hà tông, vượt qua chín mươi năm, tông môn phát triển vui sướng hướng vinh, nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Khí vận tông môn tràn đầy, cho dù Lục Trường An rời đi, cũng sẽ không nhanh chóng hạ xuống, sẽ duy trì nhiều năm.
“Gặp qua Hạng Chân Quân.”
Tuyết Phong tông chủ, Hoa Đô chân nhân, Thải Hà chân nhân ba vị đại tu sĩ, đều nhất nhất đến trận.
Lục Trường An và Tử Hà Chân Quân ngồi song song, giống như một đôi vợ chồng Chân Quân, so với thời đại Vân Phượng Chân Quân năm đó càng xứng đôi hơn.
Tham gia xong lần khánh điển này, Lục Trường An sẽ trở về Đại Thanh.
Bởi vậy, hắn quý trọng lần tụ hội này, trao đổi một chút cảm tình, đối với tu sĩ cấp cao quen thuộc thăm hỏi, chỉ điểm một hai.
“Hạo Nhiên, đến bên này ngồi, uống vài chén với Hạng thúc của ngươi.”
Tử Hà Chân Quân gọi đệ tử mình coi trọng nhất tới, Bất Hủ Kim Đan Khương Hạo Nhiên, tu vi của hắn tới gần Kết Đan hậu kỳ. “Hạng thúc, Hạo Nhiên kính ngài một ly.”
Khương Hạo Nhiên đã sớm không còn bộ dáng thiếu niên năm đó, làm tu sĩ Kim Đan, khí vũ hiên ngang, ở trong cùng thế hệ hạc giữa bầy gà, mơ hồ có loại ngạo khí.
Nhưng mà, ở trước mặt Lục Trường An, hắn biểu hiện cung kính nhu thuận.
Lục Trường An quan sát tướng Khương Hạo Nhiên, yên lặng suy tính một lát, bói toán đến trước khi hắn kết anh có một kiếp, cụ thể còn không biết. Hắn truyền âm cho Tử Hà tiên tử, lưu ý ở một chỗ thời gian tiết điểm nào đó, có thể giúp nàng vượt qua một kiếp kia hay không.
Khương Tử Nghiên nghiêm túc nhớ kỹ thời gian này.
“Bên Nhạc đại sư có đáp lại rõ ràng không?”
Lục Trường An lại hỏi.
“Nhạc đại sư nói, hứa hẹn năm đó trong ngắn hạn sẽ không dùng. Nhưng mà, hi vọng trước khi ngươi vần du, đi Đan Đạo Minh lộ mặt.” “Cũng tốt.”
Lục Trường An gật gật đầu, như thế chuyện của mình ở Đại Uyên bên này đầu đã chấm dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận