Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 1422: Ba vị tiên tử, cam nguyện là...

Chương 1422: Ba vị tiên tử, cam nguyện là...Chương 1422: Ba vị tiên tử, cam nguyện là...
Ví dụ như Thu tiên tử, năm đó sống khá giả với Chung Thiên Sư một thời gian, sự thật chứng minh tình cảm bị lừa gạt.
Chung thiên sư nhiều nhất chỉ cho một thân phận thị thiếp, vả lại ý đồ thông qua Thu tiên tử gián tiếp khống chế Huyền Ẩm Các, dùng để thẩm thấu ảnh hưởng Ngoại Tông Minh.
Thu tiên tử nhận rõ chân tướng, từ đó tinh thần sa sút, càng thêm cô đơn lạnh lẽo.
Sau khi Giang tiên tử rời đi, trong tẩm điện chỉ còn lại có Tiêu Nghê Nguyệt.
Hôm nay mê rượu, Tiêu Nghê Nguyệt có mấy phần men say, mặt đỏ hồng, ngọc nhuyên hoa nhu.
Nàng duỗi cánh tay ngó sen, lười biếng ngã trên giường ngọc, theo lật nghiêng người, váy cung đình tán loạn, triển lộ thân hình mượt mà yếu điệu.
“Linh tửu phẩm cấp cao uống nhiều, cũng sẽ tổn thương thân thể.”
Một giọng nam ôn nhuận quen thuộc bông nhiên vang lên bên tai. Là ai
Tiêu Nghê Nguyệt chấn động, hoa dung thất sắc, men say hoàn toàn biến mất, theo bản năng vận chuyển pháp lực hộ thể.
Mãi đến khi liếc thấy nam tử áo trắng ngồi bên giường, thanh âm quen thuộc, diện mạo quen thuộc.
Cách trăm năm, người đàn ông kia vẫn thanh xuân bất lão, phong thần tuấn lãng; chỉ là trong tóc đen được buộc lên, trộn lẫn một chút bạc trắng, có loại khí độ trải qua tuế nguyệt chìm nổi, tang thương cao xa. Ở Huyền Âm Các năm đó, Tiêu Nghê Nguyệt là tu sĩ duy nhất biết thân phận Lục Trường An, gặp qua diện mạo chân thật của hắn.
Thậm chí, lúc Lục Trường An trở về Lương quốc, đã từng mang Nghê Nguyệt tiên tử cùng nhau trở về, tìm kiếm tung tích đám người đồng môn thất lạc, Liễu Thanh Nghiên.
“Ngươi...”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc mấy hơi thở, xuất hiện tẻ ngắt ngắn ngủi. Có lẽ là xa cách quá lâu, tình cảm ký ức phai nhạt, chìm vào đáy lòng.
Đột nhiên gặp lại, không có nhiệt tình thân thiết như trong tưởng tượng, ngược lại có loại xa lạ xa cách.
“Biến mất trăm năm không thấy, thiếp thân cho rằng ngươi chết ở góc nào đó.”
Giọng điệu u oán, giọng điệu hờn dôi của Tiêu Nghê Nguyệt, dân đầu phá vỡ yên lặng.
“Thế nào, Tiêu tiên tử tựa hồ không chào đón Lục mỗ trở về nhìn xem?” Lục Trường An ngồi bên cạnh nàng, vẻ mặt thích ý, nhẹ nhõm mỉm cười.
“Lục đạo hữu trở về quá muộn.”
Tiêu Nghê Nguyệt đừng quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp lưu lại màu đỏ say, giận dữ hàm oán, không muốn để ý tới dáng vẻ Lục Trường An.
“Hôm nay thiếp người già hoa tàn, ở sơn môn lĩnh hội cầm nghệ, hun đúc tình cảm, vô dục vô cầu, sợ là không hợp tâm ý Lục đạo hữu.”
“Tiêu tiên tử không cần khiêm tốn. Hình tượng đệ nhất mỹ nữ của tu tiên giới Lương quốc, vĩnh viễn ở trong cảm nhận của Lục mỗ, cho đến ngày nay, sức quyến rũ không giảm nửa phần.”
Ánh mắt thưởng thức của Lục Trường An, đánh giá Nghê Nguyệt tiên tử cách trăm năm.
Là nữ tu Âm Luật, Nghê Nguyệt tiên tử có phương thuốc trú nhan, đan dược dưỡng nhan trú nhan chưa từng đứt đoạn.
Cho nên, tuổi tác Tiêu Nghê Nguyệt cho dù so với Lục Trường An còn lớn hơn chút, khí chất mỹ mạo của nàng vẫn y nguyên có thể diễm áp tuyệt đại bộ phận Kết Đan tiên tử.
Thời gian vô tình, có lẽ so với tuổi đẹp nhất thì có chút kém cỏi.
Nhưng Tiêu tiên tử ngày nay càng đẫy đà thành thục, đường cong nổi lên tròn trịa như ngọc, da thịt trắng nõn phảng phất có thể véo ra nước.
“Coi như ngươi có chút lương tâm! Không quên lời hứa năm đó ly biệt, thành tựu Nguyên Anh Chân Quân, còn nhớ rõ thiếp thân, tới thăm.”
Đôi mắt xanh của Tiêu Nghê Nguyệt hơi đỏ lên, không có vẻ nũng nịu giả tạo bừa bãi.
Nàng quay người lại, cùng Lục Trường An dựa vào nhau, giọng nói dịu dàng êm tai, thấp giọng tự thoại.
Nghê Nguyệt tiên tử có chú ý tình báo bên Vệ Đạo Minh, biết tin tức Trường Thanh Chân Quân Vinh trở về.
“Lục mỗ có thể tấn thăng Nguyên Anh, năm đó Nghê Nguyệt thi triển Thần Mộng Bách Niên, xúc tiến cảm ngộ đại đạo, nhất định giúp ích đối với độ tâm ma kiếp.”
Lục Trường An ôm eo Tiêu tiên tử, nhẹ giọng nói. Lời ấy hơi có khuếch đại, dễ dàng ôn lại chuyện cũ, tiêu trừ cảm giác xa cách, cùng với chênh lệch trên thân phận.
“Thần Mộng của thiếp thân một nụ hôn, so sánh với [Thái Âm Ngọc Dịch ] của Hạ tiên tử Ngạo Nguyệt cung, không đáng nhắc tới. Thiếp thân làm sao so được với Hạ tiên tử trẻ tuổi xinh đẹp, tư chất tuyệt đỉnh.”
Tiêu Nghê Nguyệt hừ một tiếng, biểu đạt bất mãn thích hợp, nhưng không có chân chính trách tội. Thân thể sung mãn của nàng sẽ thuận theo, ôm nhau cùng Lục Trường An, trong mắt nhẹ nhàng nhu tình.
“Hạ tiên tử thanh cao quái gở, làm sao so được với Nghê Nguyệt săn sóc ôn nhu?”
Lục Trường An ăn ngay nói thật.
Năm đó đạt được Thái Âm Ngọc Dịch từ chỗ Hạ Văn Nguyệt, nàng này lạnh lùng, hoàn toàn không chủ động, để mặc hắn chơi đùa, thiếu đi hứng thú lần nhau.
“Nói một đằng làm một nẻo.” Tiêu Nghề Nguyệt khẽ cáu giận, thực tế rất có lòng tin đối với mị lực âm luật của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận