Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh

Chương 830: Ốc đảo Hà Nguyên (3)

Chương 830: Ốc đảo Hà Nguyên (3)Chương 830: Ốc đảo Hà Nguyên (3)
Lục Trường An không có máu của Phu Tháp, nhưng lần đầu gặp mặt từng có tiếp xúc tứ chỉ, sưu tập một luồng khí tức của đối phương.
Loại thân phận ngụy trang này không đủ chân thật, nhưng dưới cát bay hoang mạc che lấp, ngược lại không lộ ra sơ hở.
Lục Trường An biết, cái nồi này Phu Tháp chưa chắc gánh nổi.
Nhưng mà, tin tức gây bất lợi cho mình, cùng với hành động của A Đạt Hoàn, đầu có liên quan đến người này.
Lục Trường An cố ý quấy đục nước, làm lẫn lộn tầm mắt, trước khi đi thuận tay làm Phu Tháp khó chịu một chút.
"Hả? Ai đang gọi ta?"
Chuyện xảy ra cách mấy chục dặm, Phu Tháp từ Thiên Hạt Hoang Thành lặng yên bay ra ngoài, lúc này mờ mịt nhìn nhìn chung quanh, nghi thần nghi quỷ.
Thanh âm kia tựa hồ là ảo giác, kỳ thật cũng không nghe được.
Làm phó tướng tuần thành, hành động âm thầm của công tử A Đạt Hoàn rơi vào trong mắt hắn.
Vốn ý của Phu Tháp là mượn tay A Đạt Hoàn, thăm dò nội tình của Lục Trường An. Nếu như người sau thực lực không đủ, thì coi như mượn đao giết người.
Phu Tháp thần xui quỷ khiến cùng đi ra, ôm tầm tính trút giận xem náo nhiệt, cùng với kiếm tiện nghi.
Hắn không biết tạo nghệ Khôi sư chân chính của A Đạt Hoàn, mà vị Từ Chân Nhân kia cảm giác cũng không đơn giản, có lẽ sẽ xuất hiện kết quả lưỡng bại câu thương.
Thời khắc mấu chốt, nếu có thể giúp A Đạt Hoàn một tay, được công tử quyền quý bộ lạc thưởng thức, đối với tiền đồ của hắn có trợ giúp rất lớn.
"Kỳ quái, động tĩnh đấu pháp đột nhiên biến mất khỏi nơi này..."
Phu Tháp tìm xung quanh một lúc lâu, không thu được gì, sắc mặt nghi hoặc, cảm thấy kỳ lạ.
Trên đường trở về Hoang thành.
Tiếng xé gió ập tới, một luồng khí tức quen thuộc mạnh mẽ khiến cho Phu Tháp hãi hùng khiếp vía. Muốn tránh né lại bị đối phương nhạy bén cảm ứng được.
"Phu Tháp, ngươi lén lén lút lút ở đó làm gì?"
Trong tầng mây, thanh âm vang dội của phó thành chủ tràn ngập lửa giận.
"AI Phu Tháp bái kiến phó thành chủ."
Phu Tháp giật mình, cung kính hành lễ.
Phó thành chủ A Đạt Hoàn Tây, thể tu tam giai trung kỳ, chính là cha ruột của A Đạt Hoàn.
Vào ban đêm.
Tin tức A Đạt Hoàn chết, Phu Tháp phó tuần thành bị nhốt vào địa lao, truyền ra ở Thiên Hạt Hoang Thành.
Dân gian có không ít tin đồn.
Trong đó có một phiên bản độ tán đồng cao:
Nghe nói, Phu Tháp âm thầm quan sát A Đạt Hoàn chặn giết Ngoại Tu Kết Đan Chân Nhân, thừa dịp song phương lưỡng bại câu thương, ngồi làm ngư ông đắc lợi. Nửa ngày sau.
Lục Trường An bay ra phạm vi thế lực Thiên Hạt hoang thành, trên đường đi mắt trần có thể thấy được sự hoang vu, ốc đảo càng ngày càng ít, linh mạch gần như tuyệt tích.
Văn minh Phong Nguyên quốc bắt nguồn từ Thánh Địa Tuyết Sơn, các Đại Hoang Thành là cành cây quan trọng, khai chi tán diệp.
Nơi cách xa Hoang thành nhất, ít ai lui tới, tài nguyên linh mạch cằn cỗi, thiên tai liên tiếp xảy ra.
Lúc này, Lục Trường An cũng không biết, thuận tay mà làm, giá họa đơn giản, mang đến vận mệnh như thế nào cho Phu Tháp phó tuần thành.
Sau khi rời khỏi phạm vi thế lực Hoang thành, hắn hơi suy tính, chỉ đạt được một quẻ tượng đại khái.
Cao tầng Thiên Hạt hoang thành, thế mà không có truy tung, truy nã hắn.
Theo Lục Trường An thấy, thực lực của Phu Tháp, không đủ để hoàn toàn gánh vác cái nồi này, có thể làm lẫn lộn tầm mắt, gánh vác một phần hỏa lực, liên đạt đến hiệu quả mong muốn.
Nghĩ lại, Lục Trường An phát hiện Thiên Hạt Hoang Thành không có cái cớ hợp lý để truy nã mình.
Thứ nhất là không có chứng cứ chứng minh Lục Trường An giết người, nhất là đã có người hiềm nghỉ lớn nhất.
Thứ hai, coi như tra được chân tướng, phát hiện là A Đạt Hoàn đánh cướp Lục Trường An, kết quả bị phản sát, đó là gieo gió gặt bão, không chiếm đạo nghĩa. Nếu tiết lộ ra ngoài, ngược lại sẽ khiến Thiên Hạt bộ lạc mất hết mặt mũi.
Các bộ lạc Phong Nguyên quốc, chú ý mạnh được yếu thua, cướp bóc là truyền thống, nhìn nhiều thành quen.
Bởi vì đánh cướp chém giết mà chết, các bộ lạc thường thường sẽ không vì thù riêng mà gây chiến.
Ngay cả như vậy, Lục Trường An vận dụng thuật bói toán, hơi che lấp việc này, gia tăng độ khó suy tính cho người khác. Loại thủ đoạn che lấp này, hiệu quả đối với người có tài nghệ bói toán không bằng mình.
Tại Phong Nguyên quốc, ngoại trừ Thiên Sư ở Thánh Địa Tuyết Sơn, ở bộ lạc thuật bói toán tương đối hiếm thấy.
Lục Trường An đoán, người có khả năng bói toán mạnh nhất Thiên Hạt bộ lạc, có đạt tới tam giai hay không, cũng khó mà nói.
Dọc đường đi, hắn đã tiêu hủy những vật khả nghỉ trong túi trữ vật của A Đạt Hoàn.
Ban đêm, Lục Trường An đặt chân trong một hang động, kiểm kê chiến lợi phẩm.
"Khó trách phải đi ăn cướp."
A Đạt Hoàn nghèo hơn nhiều so với tưởng tượng của Lục Trường An, linh thạch trong túi trữ vật chỉ có một hai ngàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận