Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 94: Không hợp thói thường

"Đây chính là cái mà ngươi nói là không yên ổn sao?"
Cát bụi Mạc Bắc rất lớn, vừa há miệng ra là đầy miệng cát, nhưng Sơn Vu vẫn cứ muốn lên tiếng.
Chẳng phải đã nói là một đường không yên ổn ư? Chẳng phải đã nói là sẽ thay hình đổi dạng, phải coi chừng có người truy sát ư? Sao mà cùng nhau đi tới, đừng nói hữu kinh vô hiểm, ngay cả kinh cũng chẳng có!
Trong giới giang hồ, cao nhân Chân Nhân Cảnh không phải trấn giữ một thành, thì cũng là đóng ở một môn phái, rất ít khi đi lại trên giang hồ. Cao thủ Chu Thiên cũng có thể chiếm lấy một trấn, hoặc làm cái nhị lưu môn phái, làm mưa làm gió. Tỉ như Trạm Vân Phàm của Tam Tài Trang, chính là một phương bá chủ ở địa phương. Chân Nhân Cảnh khó đột phá như thế nào, tuyệt đại đa số cao thủ Chu Thiên cả đời cũng chẳng có duyên với Chân Nhân Cảnh. Thay vì nghĩ đến đột phá, không bằng nhìn nhận thực tế, hưởng thụ cuộc sống. Luyện võ chẳng phải là để hưởng thụ sao?
Bởi vậy trên giang hồ đi lại phần lớn là các võ giả thấy thật, Khí Hải Võ Giả giống như cao thủ Chu Thiên đều rất ít xuất hiện. Thậm chí dưới thấy thật, võ giả Huyết Khí Quan viên mãn đi theo trưởng bối lịch luyện giang hồ cũng có.
Trước đó hai người bọn họ đến tá túc mà lại gặp phải phân viện Thiên Nữ Tông, đúng là vận khí quá nát! Một đầu đâm vào hang ổ người khác, thật sự là thức ăn ngoài tự chui vào cửa! Về phần Trương Di đó là kẻ tâm cơ, dự mưu rất lâu.
Từ sau buổi tối hai người bọn họ bệnh nhân quyết định điệu thấp bắt đầu, một đường cẩn thận từng li từng tí lo lắng sợ hãi, gió thổi cỏ lay, sợ bóng sợ gió. Khôi hài ở chỗ, mấy ngày trước thậm chí còn bị một người thấy Chân Vũ hù cho hết hồn, thật là mất mặt!
Kết quả, một hai ngàn dặm đường, bởi vì Thạch Phi Triết khăng khăng cố ý đi đường vòng, đi mất chừng hơn một tháng, chẳng có chuyện gì xảy ra! Một đường gặp phải cũng chỉ toàn là gà mổ nhau, Thạch Phi Triết cho bọn hắn một tay, vẫn cứ treo lên đánh bọn họ.
Mỗi lần qua một khúc quanh, đi vào một trấn nhỏ, dừng chân tại một khách sạn, rồi đi đến một ngọn núi lớn. Thạch Phi Triết đều nên nói một câu: "Phía trước nguy cơ trùng trùng, có khả năng có mai phục!". Hiện tại là Mạc Bắc hoang vu một mảnh sa mạc, liếc mắt một cái, đi mẹ nó toàn là cát. Thạch Phi Triết vẫn nói "Nguy cơ trùng trùng, có khả năng có mai phục", Sơn Vu thực sự chịu hết nổi, đáp trả Thạch Phi Triết một câu.
Kẻ bị mắng là Thạch Phi Triết buồn bực không nói lời nào, hắn cũng bực! Không đúng mà! Ta đã ngừng lại phân tích hắc thủ sau màn, sao mà đầu voi đuôi chuột vậy a! Không dựa theo kịch bản a! Theo như suy đoán bình thường, cái tên Trương Di bị chém một kiếm kia, chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ phái cao thủ Chân Vũ Đường tới truy tung bọn họ. Cho nên bọn họ dùng tên giả, còn đơn giản dịch dung, một đường điệu thấp ẩn nhẫn. Kết quả toàn là đấu trí đấu dũng với không khí!
Thạch Phi Triết chậm rãi từng bước dẫm lên hạt cát, bị đả kích, không muốn lên tiếng. Chẳng lẽ người của Chân Vũ Đường, lại thật sự có tên ngốc nào đó luyện đến công pháp mà hắn tạm thời đổi hay sao? Trong giang hồ thì có thể có tên ngốc như vậy, nhưng Chân Vũ Đường thân là nơi chuyên nghiên cứu bí tịch võ công, chắc chắn không thể có loại ngốc này chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu nổi. Chỉ có thể đổ lỗi cho cái giang hồ này, khiến người ta không thể nào lường trước được!
Hai người họ dọc theo sa mạc, đi theo phía trước một đoàn lạc đà thương đội không xa, lại đi mất nửa ngày, rốt cục đến được Song Bác Khâu. Đây là một trấn nhỏ ở giữa hoang mạc, bởi vì phía tây và phía bắc đều có dãy núi ngăn cản gió cát tây bắc, lại thêm các thương đội đi ngang qua, dần dà tạo thành một trấn nhỏ. Trước kia trấn nhỏ chỉ được thương đội yêu thích mỗi khi đến, ngày bình thường có chút hiu quạnh.
Bây giờ bởi vì trong hoang mạc, có hai vị cao thủ muốn quyết đấu, võ giả từ khắp nơi tề tựu ở đây, giang hồ ân oán cũng tập trung nơi này, mà nơi đây lại trở nên náo nhiệt vô cùng.
Vì sao tất cả mọi người lại đến đây, dĩ nhiên là vì Ma Môn đã công bố thời gian và địa điểm. Hoa Trọng Lãng có vẻ như rất tự tin về bản thân! Cuộc sống của những người trong trấn nhỏ cũng hoàn toàn bị đảo lộn. Đồ ăn trở nên hút hàng, nước thì không cần nói, vô cùng trân quý! Nhưng mà, các thương đội qua lại cũng tăng lên, mang theo đại lượng hàng hóa, trực tiếp tiêu thụ tại trấn. Và sau khi võ giả rời đi, đối với người dân ở trấn nhỏ là tốt hay xấu, cái đó thật khó mà nói.
Lúc này là cuối tháng sáu, khoảng cách thời gian quyết đấu của hai vị võ giả đỉnh cao cũng chỉ còn là bảy ngày mà thôi. Đừng nói là ở tại trong trấn, mà ngay cả ở tại lều trại xung quanh thôn trấn, phòng trọ các kiểu, cũng đều không có chỗ trống.
Thạch Phi Triết và Sơn Vu hai người chỉ có thể đóng trại tại gò núi cách trấn vài dặm, nước và đồ ăn quý là đương nhiên, nhưng mà củi lửa quý, thì vượt ngoài sức tưởng tượng của Thạch Phi Triết! "Cái mẹ nó một gánh củi mà những mười lượng bạc sao!", Thạch Phi Triết trợn tròn mắt. Thế giới này càng đi về phía bắc thì nhiệt độ càng thấp. Đừng thấy là tháng bảy ở sa mạc, nhưng ban ngày cũng không quá nóng, ban đêm thì lại đặc biệt lạnh! Thạch Phi Triết và Sơn Vu mặc dù không sợ cái lạnh, nhưng nếu nhiệt độ thấp kéo dài cũng không dễ chịu, nếu nửa đêm có thêm đợt gió lạnh, vậy thì hơi chật vật. Ra ngoài bên ngoài, vẫn là an toàn trên hết.
"Ngươi muốn không?" Võ giả bán củi lên tiếng. Toàn bộ củi đốt trên mảnh núi này đều đã bị bọn họ thu hết rồi, đúng là kiếm một món hời! Không uổng công bọn họ vượt đường xa ngàn dặm, đến sớm hơn cả tháng để phát hiện ra cơ hội làm ăn này. Đáng tiếc, nắm đấm của bọn họ lại quá yếu. Nếu như có thể độc quyền cung cấp nước uống và giếng, thì mới là một ngày thu vào cả đống vàng a! "Mua không nổi!", Thạch Phi Triết lắc đầu. Giá cả quá bất hợp lý! Hắn và Sơn Vu tuy có tiền, nhưng cũng không thể xài hoang phí như thế chứ! Huống hồ, đồ ăn và nước uống cũng đều rất đắt. Võ giả bán củi cũng không nói thêm gì, hắn còn phải tranh thủ đi bán cho người khác. Thời gian là vàng bạc, hắn không rảnh nói chuyện nhảm.
Về phần việc sưởi ấm, võ giả còn có phương pháp khác tốt hơn! Mười mấy võ giả tụ tập xung quanh một đại hán, đại hán kia vận chuyển công lực, cả người như một lò lửa, chẳng khác gì một võ giả Khí Hải tu luyện công pháp hỏa hệ! Ngoại trừ mùi mồ hôi hơi nồng, thì lại cực kỳ mạnh mẽ, xét về tỉ lệ thì giá cả lại rất cao! Thời kỳ đặc thù, cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận như thế. Võ giả luyện công sưởi ấm, làm cho Thạch Phi Triết nhớ đến Khâu Dương Thành chế tạo băng Tôn Ngưu Mã, không biết sau lần đó hắn còn sống không?
Đến ban ngày, Thạch Phi Triết và Sơn Vu liền chọn một chỗ, bắt đầu... đào hào. Mọi người đều biết, cao thủ Chân Nhân Cảnh giao thủ, một khi buông tay buông chân có thể tạo ra phá hoại kinh khủng. Vậy mà khi hai cao thủ được gọi là đệ nhất và đệ nhị thiên hạ giao chiến, thì sẽ tạo thành mức độ phá hoại gì. Câu trả lời là không ai biết. Bởi vì trong giang hồ, đã lâu lắm rồi không có ai giao đấu đến đỉnh cao như thế. Lần gần nhất ghi lại một trận giao đấu của cao thủ đỉnh cao đã là hơn một trăm năm trước. Theo như ghi chép thì hai vị cao thủ giao đấu khiến núi non sụp đổ, trời đất mù mịt, vài trăm dặm san bằng thành đất trống, thương vong vô số, như là có tai họa đi ngang qua. Hoàn toàn không hợp thói thường!
Chuyện như kiểu hai cao thủ giao chiến, còn những người khác ở không xa trên đỉnh núi quan sát, ở cái thế giới này hoàn toàn là chuyện không thể, có khi người và núi đều bay! Cho nên những người đến quan chiến lựa chọn đào hầm hào, và khoảng cách là năm mươi dặm. Đúng vậy, quan sát hai người quyết đấu từ bên ngoài năm mươi dặm. Vậy có thể thấy cái gì chứ? Dĩ nhiên chỉ có thể thấy được dư ba của hai người chiến đấu, và sau khi hai người chiến đấu xong, lại đến xem một chút, xem ai giành được thắng lợi. Đến cả việc giải thích quá trình chiến đấu như thế nào, quan sát cao thủ quyết đấu có gì trong lòng, thì đối với võ giả như Thạch Phi Triết mà nói, quả thật là trò đùa. Trước mặt cao thủ đỉnh cao, tu vi của bọn họ cũng chỉ như hạt cát trên đất chẳng có gì khác biệt. Thậm chí càng đào hầm hào để lẩn tránh dư ba giao đấu của hai người! Ngay cả như thế vẫn còn nguy hiểm! Bởi vì không biết trong lúc hai cao thủ đỉnh cao giao chiến, có di chuyển chiến trường hay không. Nếu như di chuyển chục dặm, đến khu vực lân cận của ngươi. Vậy thì đúng là... tai họa bất ngờ!
Lời tuy như thế, nhưng nếu biết có cao thủ quyết đấu mà không đến xem. Đối với bất kỳ một võ giả nào không phải cá ướp muối, đó là hành vi không tôn trọng đối với võ đạo và bản thân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận