Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 246: Đèn đường

Tại Dương Châu, quan đạo một màu đen kịt.
Phúc Sinh cùng Trương Khải Minh trên đường đến Cát Thành, quan đạo đi qua đều một màu đen. Quan đạo rộng hơn so với ở Từ Châu, đủ cho hai chiếc xe ngựa tránh nhau. Trên đường người đi lại tấp nập, các đoàn thương nhân, khách bộ hành, lữ khách nối đuôi nhau không dứt. Ở một số trấn bên ngoài, còn xảy ra tắc đường vì xe ngựa quá nhiều. Đi ngang qua một trấn nhỏ, không hề có người ăn xin, không có du côn lưu manh, thậm chí còn có nữ nhi kết bạn ra đường, điều này làm Phúc Sinh cảm thấy bất ngờ. Ở Bi Thành, một bà cô năm mươi tuổi cũng bị trêu ghẹo rồi ấy chứ. Cho dù là một trấn nhỏ, cũng sạch sẽ lạ thường. Chỉnh tề ngay ngắn, cộng thêm con đường đen kịt như mực, khiến Phúc Sinh cảm giác như đang ở một thế giới khác vậy. Trên tường hai bên đường phố đều quét quảng cáo màu đỏ:
"Mọi người đồng tâm hiệp lực, Kiến thiết gia viên mới!"
"Phản đối mọi áp bức, Đánh đổ mọi áp bức!"
"Sinh nhiều con, trồng nhiều cây!"
"Phấn đấu vì hiện thực cày cấy có đất!"
"Xóa nạn mù chữ, từ bản thân làm gương!"
Lúc này Phúc Sinh mới để ý, chữ ở Dương Châu so với kinh Phật và chữ thường dùng ở Bi Thành đã giản lược rất nhiều nét, nhưng cũng có thể dễ dàng đoán được đó là chữ gì.
"Trương thí chủ, chữ này giản lược thật hay!" Phúc Sinh nói.
"À, đây là chữ dùng bên ngoài Dương Châu, viết thuận tiện hơn nhiều." Trương Khải Minh nói: "Theo viện trưởng nói thì giảm bớt điều kiện biết chữ, tăng tốc xóa nạn mù chữ."
"Thật vậy!" Phúc Sinh gật đầu nhẹ, chỉ lúc niệm kinh mới biết việc nhận mặt chữ khó khăn đến cỡ nào. Một quyển kinh văn, chữ vuông vức chi chít chen chúc nhau. Vừa nhiều vừa dày, nhìn khó chịu.
"Xóa nạn mù chữ là gì?" Phúc Sinh hỏi. "Mù là ai? Sao phải xóa?"
"Xóa nạn mù chữ là làm cho phần lớn mọi người biết vài trăm chữ thường dùng, biết viết, biết nhận tên mình." Trương Khải Minh giải thích.
"Hả?" Phúc Sinh giật mình, nói: "Cái này cái này thiếu... nhiều."
Ban đầu hắn muốn nói là cái này tốn kém đến cỡ nào, nhưng rồi hắn lại nghĩ, đây đâu chỉ là chuyện tiền bạc, mà còn là đòi hỏi năng lực tổ chức và khả năng thực thi quán triệt công việc như vậy.
"Chúng ta đã thực hiện ở Dương Châu nhiều năm rồi, hiệu quả rất tốt. Sau này trong giang hồ, chẳng lẽ lại toàn người mù chữ, ngay cả tên của mình cũng không biết sao!" Trương Khải Minh nói.
Đâu chỉ là không biết tên, mà còn có người không hiểu cả bí kíp võ công. Nhưng mà người trong giang hồ không biết tên mình chẳng phải quá nhiều sao? Điều này...chẳng phải trạng thái bình thường của giang hồ sao? Vậy mà còn làm chuyện như vậy? Qua vài sự việc nhỏ, hắn biết Dương Châu quả thực khác lạ.
Cái càng không giống nữa chính là bề ngoài của người dân Dương Châu. Không phải nói về tướng mạo mà là một loại nội tại bên trong. Không giống ở Bi Thành, lúc nào cũng cúi đầu, đờ đẫn, mà là thái độ bình đẳng, tràn đầy ...tự tin và hy vọng về cuộc sống. Đúng vậy, là hy vọng. Hắn cảm nhận được hy vọng từ trên người người đi đường. Thứ mà hắn hoàn toàn không có.
Đi hai ngày, họ cũng sắp đến Cát Thành. Càng gần Cát Thành, người càng náo nhiệt, lại còn nhiều thứ mà Phúc Sinh chưa từng thấy. Ví như khi gần bến tàu Cát Thành, đừng nói đến những chiếc thuyền buồm, thuyền lớn kỳ lạ, ở bến cảng còn có nhiều đường ray và xe có tay cầm, còn có những ống khói lớn đang nhả khói.
Cái xe tay cầm di chuyển kia cao khoảng hai, ba người, đều làm từ sắt thép, trông như một con quái vật sắt. Phía sau xe là những chiếc thùng lớn như phòng ốc, tất cả đều chạy trên đường ray, được những võ giả Khí Hải dùng tay đẩy. Ban đầu xe di chuyển chậm, nhưng sau càng lúc càng nhanh như ngựa phi, loáng cái đã thấy chở mấy thùng hàng đi khuất.
"Cái đó là..." Phúc Sinh cảm thấy thế giới này khác hẳn với Từ Châu.
"Đó là xe tay cầm, nhưng mà mọi người hay gọi là xe đẩy tay, dù sao cũng là dùng sức người kéo thôi!" Trương Khải Minh giải thích: "Đây đã là xe đẩy tay thế hệ thứ tư. Mới đầu xe đẩy tay chỉ kéo được một chút hàng hóa."
"Vậy ống khói kia sao lớn vậy?" Phúc Sinh chỉ vào ống khói lớn bằng mười người ôm ở đằng xa.
"Đó là ống khói xưởng luyện thép, to thế bình thường thôi, ngay cả viện trưởng còn chê bé." Trương Khải Minh lắc đầu: "Năm nay chúng ta sản xuất hơn năm vạn tấn thép thô đấy."
"Một tấn là hai nghìn cân!" Hắn nói thêm một câu.
"Nhiều vậy!" Phúc Sinh giật mình. Hơn năm vạn tấn là một trăm triệu cân! Và đây chỉ là sản lượng một năm.
Trương Khải Minh nói: "Viện trưởng bảo rằng sau này các ngươi sẽ biết. Hơn năm vạn tấn quả thật là không đáng kể."
Tới gần Cát Thành, Phúc Sinh thấy đường phố rộng lớn, không hề có tường thành. Người qua lại trên mặt lộ vẻ tươi cười, cứ như hai thế giới so với Bi Thành. Bước vào Cát Thành, Phúc Sinh hoàn toàn bị đèn đường của Cát Thành làm cho sửng sốt không nói nên lời.
"Vừa nãy, cái đồ chơi này ban đêm sẽ sáng?" Phúc Sinh nhìn lên những cây cột gỗ cao sáu, bảy mét, trên đó treo một lồng đèn thủy tinh.
"Đúng, đó là đèn điện. Chỉ chỗ này mới có, vẫn còn trong giai đoạn thí nghiệm. Buổi tối thì sáng thật, nhưng mà thường hỏng." Trương Khải Minh nói: "Chủ yếu là do vấn đề cách điện và máy biến áp, vật liệu hiện tại chưa được hoàn thiện."
Phúc Sinh không hiểu vế sau của Trương Khải Minh nói gì, nhưng hắn biết đồ chơi này ban đêm sẽ sáng! Ban đêm sẽ sáng, là như thế nào? Phúc Sinh quyết định tối đến phải xem thử.
"Đi thôi! Ta đưa ngươi đi ăn cơm, sắp xếp chỗ ở cho ngươi ở nhà ta, ngày mai giới thiệu ngươi đến chỗ xóa nạn mù chữ. Dù sao nhà ta cũng không có ai ở." Trương Khải Minh nói.
Nhà hắn ở trong một tòa nhà năm tầng, chỉ là một căn hộ bình thường, rộng chừng sáu, bảy chục mét vuông, được cấp sau hai năm công tác. Chỗ ăn cơm là ở trong ngõ nhỏ bên cạnh tòa nhà, vừa bước vào đã thơm nức mũi, vô số món ăn khiến Phúc Sinh mở rộng tầm mắt. Hai người tùy tiện ăn mấy bát mì, Phúc Sinh ăn đến miệng đầy thơm ngon. Mì, ngon quá a!
Ăn cơm xong, Trương Khải Minh nói: "Ta vừa về liền đi báo cáo với viện trưởng. Tối không chừng lúc nào mới về, ngươi không cần khách khí. Trong phòng có vòi nước có nước nóng!"
Xưởng luyện thép thải ra một lượng lớn nhiệt, có thể cung cấp nước nóng cho mọi người ở khu vực này sử dụng. Xa quá thì không được. Dặn dò xong Phúc Sinh, hắn cầm quyển nhật ký ghi chép mấy ngày trước vội vã rời đi. Trong phòng có rất nhiều đồ đạc, Phúc Sinh không hề đụng vào. Hắn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn đang chờ trời tối.
Trời cuối cùng cũng tối, Phúc Sinh dựa theo ký ức, ra khỏi nhà Trương Khải Minh, đi đến chỗ có đèn đường. Đèn đường có vẻ như gặp sự cố, có mấy người mặc trang phục xanh lam đang vây quanh chỗ đó xem xét, ghi chép gì đó. Phúc Sinh chỉ lặng lẽ đứng nhìn ở bên cạnh, một lúc lâu sau, những chiếc đèn dọc đường bỗng nhiên sáng lên. Đó là thứ ánh sáng vàng cam, ấm áp. Ánh đèn xua tan bóng tối, làm cả một vùng như ban ngày. Phúc Sinh chỉ ngây người nhìn vào ánh đèn. Nhìn thật lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận