Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ
Chương 142: Nuốt không trôi
"Một người nếu còn sống mà không có ý nghĩ và tư duy của riêng mình, sống trên ngàn năm cũng chỉ là một cái xác khô mà thôi."
"Người thực sự sống là người sống theo ý nghĩ của mình, thì sinh mệnh mới có ý nghĩa."
"Khi chúng ta sinh ra, đã phải chấp nhận đạo đức, tông pháp, môn quy ước thúc. Cơ sở của những ước thúc đó chính là tư tưởng của các bậc tiền hiền."
"Ví dụ, có người trong giới quan cho rằng tuân thủ giới luật sẽ đạt được sự khắc kỷ tu tâm, nhưng cũng có người lại nghĩ rằng sống phóng đãng không bị trói buộc mới là mục tiêu cả đời theo đuổi."
"Nếu trong thời gian còn sống, ta có thể sáng tạo ra tư tưởng đặc biệt của riêng mình, và để người khác tiếp nhận, rồi kéo dài qua nhiều thế hệ. Như vậy, cũng chính là trường sinh."
"Viện trưởng Thạch, ngươi có khao khát trường sinh không?" Kim đạo trưởng lộ vẻ chờ mong trên mặt.
"Thành sao?" Thạch Phi Triết không trả lời, mà hỏi ngược lại.
"Mẹ nó Hi Thất, Trường Sinh Quan lại có quan điểm trường sinh như vậy. Đạo môn ở cái thế giới này quả thực không phù hợp với ta! Đạo sĩ nghiêm chỉnh không phải nên đi làm phản sao? Sao còn có thể theo đuổi nhân sinh và triết học như thế này?"
"Dưới trường sinh, chúng sinh bình đẳng. Tám thành!" Kim đạo trưởng giơ ngón tay ra hiệu "tám"!
"Tịch Sơn đã mở sáu thành rồi, sao ngươi còn là tám thành thế này? Trường sinh đắt quá đi!" Thạch Phi Triết lắc đầu nói.
"Tịch Sơn."
Kim đạo sĩ cười lạnh một tiếng nói: "Viện trưởng Thạch chắc là không biết sức chiến đấu của võ giả. Cùng một cảnh giới, chênh lệch cũng rất lớn."
"Ta đương nhiên biết! Ta gặp Chu Thiên võ giả, còn chưa từng thua mà!"
"Chân Nhân Cảnh của Tịch Sơn làm sao có thể hơn được Chân Nhân Cảnh của Trường Sinh Quan chúng ta?" Kim đạo nhân ngạo nghễ nói.
"Thế nhưng mà người Hùng Gia bên Mớ Môn ra giá thấp hơn đấy!" Thạch Phi Triết chỉ tay ra ngoài cửa sổ nơi Hùng Bá đang phủi bụi nói: "Đó chính là công tử nhà Hùng Gia bên Ma Môn đấy."
"Hả?" Kim đạo trưởng cảm thấy có điều không đúng, hắn nhìn Hùng Bá đang ở phía xa ngoài cửa sổ, cảm nhận tu vi Chu Thiên trên người Hùng Bá. "Thì ra viện trưởng Thạch có mối quan hệ sâu sắc với Ma Môn!" Kim đạo trưởng nói.
"Tạm được thôi! Trong bốn nhà của Ma Môn, ta quen khá rõ với ba nhà, ngay cả Hoa Trọng Lãng ta cũng từng gặp mấy lần!" Thạch Phi Triết không biết xấu hổ mà khoác lác.
Không phải sao, Hoa Tiểu Muội truyền thụ võ công cho hắn, Hùng Bá thì phủi bụi cho hắn, Khương Ninh bị hắn chọc tức đến thổ huyết. Duy chỉ có Hoàng Gia là hắn không quá quen. Còn về Hoa Trọng Lãng thì đúng là đã gặp qua hai lần.
Một lần cùng Hoa Trọng Lãng trò chuyện vui vẻ, một lần thấy Hoa Trọng Lãng bị người đánh.
Nói như thế thì hắn có mối quan hệ thực sự sâu sắc với Ma Môn!
"Thảo nào Ma Môn không có động tĩnh gì mấy ngày nay, thì ra là thế!" Kim đạo trưởng rõ ràng đã lĩnh hội được ý ngoài lời của Thạch Phi Triết.
"Ai ~ khiêm tốn thôi! Một số chuyện không nên khoa trương quá!" Thạch Phi Triết cũng nói đầy hàm ý.
Có chuyện gì trong võ viện mà không nên khoa trương sao?
Kim đạo trưởng đã hiểu, hắn nói: "Vậy thì hôm nay ta đến đây đúng là mạo muội rồi!"
"Đều là hàng xóm cả, mạo muội cái gì chứ! Đạo trưởng Kim có thể đến đây, ta mừng lắm đấy!" Thạch Phi Triết cười ha hả nói: "Chi bằng cứ ở lại ăn cơm đi! Đồ ăn ở Thanh Sơn võ viện chúng ta khá là ngon đấy!"
"Ta quấy rầy đến bây giờ đúng là mạo muội rồi! Nếu còn ở lại ăn cơm thì bần đạo chẳng phải là thành ác khách à!" Kim đạo trưởng cũng cười ha hả nói: "Hơn nữa, bần đạo còn muốn trở về viết kinh văn nữa. Viện trưởng Thạch thật là khách khí!"
"Nói thật đó."
"Đạo trưởng Kim, thật ra ta cũng có chút hứng thú với trường sinh. Nếu có ngày nào đó..." Thạch Phi Triết chưa kịp nói hết.
"Vậy thì cửa lớn của Trường Sinh Quan sẽ luôn rộng mở chào đón viện trưởng Thạch!" Kim đạo trưởng lập tức nói.
"Ha ha ha ~ Trường Sinh Đại Đạo của Trường Sinh Quan nhất định là rất huyền diệu!" Thạch Phi Triết cười, tiễn Kim đạo trưởng ra cửa lớn của võ viện rồi nói: "Nếu rảnh, tại hạ nhất định sẽ đến bái phỏng Trường Sinh Quan! Đạo sĩ triết học, chắc chắn sẽ thú vị lắm!"
"Vậy bần đạo sẽ ở Trường Sinh Quan chờ viện trưởng Thạch!" Kim đạo trưởng chắp tay với Thạch Phi Triết rồi rời khỏi Thanh Sơn võ viện.
Lần này dù không kéo được Thạch Phi Triết về, nhưng ít ra cũng dò la được nguồn gốc của Thạch Phi Triết, tiện thể biết được rằng hắn cũng không phải là không khao khát trường sinh. Như vậy đã coi như hoàn thành vượt mức mục tiêu mà giới quan đề ra. Dù sao mục tiêu của giới quan cũng chỉ là xem võ viện Thanh Sơn có gây ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của bọn họ ở đây hay không.
Sau khi giải quyết xong việc trần tục, Kim đạo trưởng nghĩ đến việc về giới quan còn phải sửa luận văn, không khỏi thở dài.
Sửa sửa sửa, sửa con mẹ nó! Trường sinh, khó thật đó nha!
Thạch Phi Triết tiễn đạo trưởng Kim của Trường Sinh Quan xong, lần này hắn không cố ý chọc giận Khương Ninh nữa, mà hạ mình xuống, hàn huyên với Khương Ninh.
"Ta là một người giang hồ phiêu bạt, lang thang trên giang hồ, chỉ mong sao có một nơi an thân trên giang hồ."
"Khó khăn lắm mới có tiền mua được một trang viên, kết quả vẫn xảy ra tranh chấp tài sản!"
"Những tên con buôn hai lòng này, đáng chết lắm!" Thạch Phi Triết nghiến răng nói: "Lão Hùng, ngươi nói có đúng không?"
"Hả?" Hùng Bá đang ngẩn người nhìn những vân gỗ trên bàn ngẩng đầu lên hỏi: "Viện trưởng Thạch, ngươi đang nói gì thế?"
"Mẹ nó, đúng là não tàn khi hỏi cái thằng ngốc này làm gì!" Thạch Phi Triết hận không thể tự vả vào mặt, hắn tiếp tục nói với Khương Ninh: "Cho nên, ta cũng là người bị hại mà!"
"Cũng may là ta có chút quyền cước, hay là ta cùng Khương Gia hợp lại truy sát Phạm Kiên Cường đi!"
"Phạm Kiên Cường lừa tiền của ta, còn vứt rắc rối cho ta, ta sao có thể tha cho hắn được? Ta muốn giết hắn a!"
"Không biết tiểu thư Khương cân nhắc thế nào?" Hắn nhìn Khương Ninh đang nằm trên giường nói.
Hắn đã ổn định hai nhà còn lại, cáo mượn oai hùm để hai nhà kia cho rằng hắn và môn phiệt có quan hệ không ít. Chỉ cần để Khương Gia trong thời gian ngắn không truy cứu chuyện trang viên nữa, vậy thì kế hoạch của hắn cũng coi như gần xong.
Đứng ở trên giang hồ lăn lộn mà!
Khương Ninh sắc mặt trắng bệch không nói gì, nàng đang suy tư.
Theo logic thông thường, Khương Ninh đáng lẽ nên nhịn cơn giận này, so đo với võ viện Thanh Sơn từ đầu, thậm chí hợp sức đối phó với đại hiệp Phạm Kiên Cường.
Trong quá trình này, chậm rãi tìm hiểu nội tình và nhược điểm của Thạch Phi Triết.
Đến lúc đó cho dù muốn đánh giết hay nhận làm chó cũng không có sơ hở.
Nhưng mà Khương Ninh nghĩ đến ở võ viện Thanh Sơn, hoặc là bị hạ độc, hoặc là bị bỏ đói.
Nàng từ khi luyện võ, đã đánh khắp tiểu bối Ma Môn, còn có những củi mục lớn nhỏ trên giang hồ, có chịu nổi sự uất ức này đâu chứ?
Càng nghĩ càng không thể nhịn được!
Nàng muốn đánh nát đầu chó của Thạch Phi Triết!
Đánh cho Thạch Phi Triết quỳ xuống cầu xin tha thứ, gọi nàng cô nãi nãi xin xá mạng, thì nàng mới có thể nuốt trôi được cơn giận này.
Thế là nàng cười tươi nói: "Phạm Kiên Cường thật sự có thù với ngươi sao?"
"Phạm Kiên Cường khinh người quá đáng, thù không đội trời chung!" Thạch Phi Triết nghiến răng nói.
Hiện tại hắn và Khương Gia có một kẻ địch chung, vậy là có thể đứng cùng một chiến tuyến với nhau.
"Tốt! Vậy thì chúng ta giết Phạm Kiên Cường trước rồi sẽ giải quyết ân oán giữa chúng ta sau!" Khương Ninh nói.
"Một lời đã định!"
"Tứ mã nan truy!"
Thế là Thạch Phi Triết hài lòng đi ra khỏi phòng của Khương Ninh, không làm phiền đến thế giới riêng của hai người bọn họ nữa.
Sau khi Thạch Phi Triết đi rồi, Khương Ninh nói với Hùng Bá: "Ngốc Hùng, sao vừa nãy ngươi không đánh lén hắn?"
Mấy ngày nay, Khương Ninh vẫn luôn xúi giục Hùng Bá đánh lén Thạch Phi Triết.
"Viện trưởng Thạch tốt lắm mà!" Hùng Bá nói.
"Hắn tốt, hay ta tốt?" Khương Ninh tức giận nói.
"Đương nhiên là vợ tốt hơn rồi!"
"Vậy sao ngươi không đánh lén hắn!"
"Ta đánh không lại hắn."
Hùng Bá nói một cách chắc chắn.
"Dù là đánh lén sao?"
"Viện trưởng Thạch rất mạnh!"
"Người thực sự sống là người sống theo ý nghĩ của mình, thì sinh mệnh mới có ý nghĩa."
"Khi chúng ta sinh ra, đã phải chấp nhận đạo đức, tông pháp, môn quy ước thúc. Cơ sở của những ước thúc đó chính là tư tưởng của các bậc tiền hiền."
"Ví dụ, có người trong giới quan cho rằng tuân thủ giới luật sẽ đạt được sự khắc kỷ tu tâm, nhưng cũng có người lại nghĩ rằng sống phóng đãng không bị trói buộc mới là mục tiêu cả đời theo đuổi."
"Nếu trong thời gian còn sống, ta có thể sáng tạo ra tư tưởng đặc biệt của riêng mình, và để người khác tiếp nhận, rồi kéo dài qua nhiều thế hệ. Như vậy, cũng chính là trường sinh."
"Viện trưởng Thạch, ngươi có khao khát trường sinh không?" Kim đạo trưởng lộ vẻ chờ mong trên mặt.
"Thành sao?" Thạch Phi Triết không trả lời, mà hỏi ngược lại.
"Mẹ nó Hi Thất, Trường Sinh Quan lại có quan điểm trường sinh như vậy. Đạo môn ở cái thế giới này quả thực không phù hợp với ta! Đạo sĩ nghiêm chỉnh không phải nên đi làm phản sao? Sao còn có thể theo đuổi nhân sinh và triết học như thế này?"
"Dưới trường sinh, chúng sinh bình đẳng. Tám thành!" Kim đạo trưởng giơ ngón tay ra hiệu "tám"!
"Tịch Sơn đã mở sáu thành rồi, sao ngươi còn là tám thành thế này? Trường sinh đắt quá đi!" Thạch Phi Triết lắc đầu nói.
"Tịch Sơn."
Kim đạo sĩ cười lạnh một tiếng nói: "Viện trưởng Thạch chắc là không biết sức chiến đấu của võ giả. Cùng một cảnh giới, chênh lệch cũng rất lớn."
"Ta đương nhiên biết! Ta gặp Chu Thiên võ giả, còn chưa từng thua mà!"
"Chân Nhân Cảnh của Tịch Sơn làm sao có thể hơn được Chân Nhân Cảnh của Trường Sinh Quan chúng ta?" Kim đạo nhân ngạo nghễ nói.
"Thế nhưng mà người Hùng Gia bên Mớ Môn ra giá thấp hơn đấy!" Thạch Phi Triết chỉ tay ra ngoài cửa sổ nơi Hùng Bá đang phủi bụi nói: "Đó chính là công tử nhà Hùng Gia bên Ma Môn đấy."
"Hả?" Kim đạo trưởng cảm thấy có điều không đúng, hắn nhìn Hùng Bá đang ở phía xa ngoài cửa sổ, cảm nhận tu vi Chu Thiên trên người Hùng Bá. "Thì ra viện trưởng Thạch có mối quan hệ sâu sắc với Ma Môn!" Kim đạo trưởng nói.
"Tạm được thôi! Trong bốn nhà của Ma Môn, ta quen khá rõ với ba nhà, ngay cả Hoa Trọng Lãng ta cũng từng gặp mấy lần!" Thạch Phi Triết không biết xấu hổ mà khoác lác.
Không phải sao, Hoa Tiểu Muội truyền thụ võ công cho hắn, Hùng Bá thì phủi bụi cho hắn, Khương Ninh bị hắn chọc tức đến thổ huyết. Duy chỉ có Hoàng Gia là hắn không quá quen. Còn về Hoa Trọng Lãng thì đúng là đã gặp qua hai lần.
Một lần cùng Hoa Trọng Lãng trò chuyện vui vẻ, một lần thấy Hoa Trọng Lãng bị người đánh.
Nói như thế thì hắn có mối quan hệ thực sự sâu sắc với Ma Môn!
"Thảo nào Ma Môn không có động tĩnh gì mấy ngày nay, thì ra là thế!" Kim đạo trưởng rõ ràng đã lĩnh hội được ý ngoài lời của Thạch Phi Triết.
"Ai ~ khiêm tốn thôi! Một số chuyện không nên khoa trương quá!" Thạch Phi Triết cũng nói đầy hàm ý.
Có chuyện gì trong võ viện mà không nên khoa trương sao?
Kim đạo trưởng đã hiểu, hắn nói: "Vậy thì hôm nay ta đến đây đúng là mạo muội rồi!"
"Đều là hàng xóm cả, mạo muội cái gì chứ! Đạo trưởng Kim có thể đến đây, ta mừng lắm đấy!" Thạch Phi Triết cười ha hả nói: "Chi bằng cứ ở lại ăn cơm đi! Đồ ăn ở Thanh Sơn võ viện chúng ta khá là ngon đấy!"
"Ta quấy rầy đến bây giờ đúng là mạo muội rồi! Nếu còn ở lại ăn cơm thì bần đạo chẳng phải là thành ác khách à!" Kim đạo trưởng cũng cười ha hả nói: "Hơn nữa, bần đạo còn muốn trở về viết kinh văn nữa. Viện trưởng Thạch thật là khách khí!"
"Nói thật đó."
"Đạo trưởng Kim, thật ra ta cũng có chút hứng thú với trường sinh. Nếu có ngày nào đó..." Thạch Phi Triết chưa kịp nói hết.
"Vậy thì cửa lớn của Trường Sinh Quan sẽ luôn rộng mở chào đón viện trưởng Thạch!" Kim đạo trưởng lập tức nói.
"Ha ha ha ~ Trường Sinh Đại Đạo của Trường Sinh Quan nhất định là rất huyền diệu!" Thạch Phi Triết cười, tiễn Kim đạo trưởng ra cửa lớn của võ viện rồi nói: "Nếu rảnh, tại hạ nhất định sẽ đến bái phỏng Trường Sinh Quan! Đạo sĩ triết học, chắc chắn sẽ thú vị lắm!"
"Vậy bần đạo sẽ ở Trường Sinh Quan chờ viện trưởng Thạch!" Kim đạo trưởng chắp tay với Thạch Phi Triết rồi rời khỏi Thanh Sơn võ viện.
Lần này dù không kéo được Thạch Phi Triết về, nhưng ít ra cũng dò la được nguồn gốc của Thạch Phi Triết, tiện thể biết được rằng hắn cũng không phải là không khao khát trường sinh. Như vậy đã coi như hoàn thành vượt mức mục tiêu mà giới quan đề ra. Dù sao mục tiêu của giới quan cũng chỉ là xem võ viện Thanh Sơn có gây ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của bọn họ ở đây hay không.
Sau khi giải quyết xong việc trần tục, Kim đạo trưởng nghĩ đến việc về giới quan còn phải sửa luận văn, không khỏi thở dài.
Sửa sửa sửa, sửa con mẹ nó! Trường sinh, khó thật đó nha!
Thạch Phi Triết tiễn đạo trưởng Kim của Trường Sinh Quan xong, lần này hắn không cố ý chọc giận Khương Ninh nữa, mà hạ mình xuống, hàn huyên với Khương Ninh.
"Ta là một người giang hồ phiêu bạt, lang thang trên giang hồ, chỉ mong sao có một nơi an thân trên giang hồ."
"Khó khăn lắm mới có tiền mua được một trang viên, kết quả vẫn xảy ra tranh chấp tài sản!"
"Những tên con buôn hai lòng này, đáng chết lắm!" Thạch Phi Triết nghiến răng nói: "Lão Hùng, ngươi nói có đúng không?"
"Hả?" Hùng Bá đang ngẩn người nhìn những vân gỗ trên bàn ngẩng đầu lên hỏi: "Viện trưởng Thạch, ngươi đang nói gì thế?"
"Mẹ nó, đúng là não tàn khi hỏi cái thằng ngốc này làm gì!" Thạch Phi Triết hận không thể tự vả vào mặt, hắn tiếp tục nói với Khương Ninh: "Cho nên, ta cũng là người bị hại mà!"
"Cũng may là ta có chút quyền cước, hay là ta cùng Khương Gia hợp lại truy sát Phạm Kiên Cường đi!"
"Phạm Kiên Cường lừa tiền của ta, còn vứt rắc rối cho ta, ta sao có thể tha cho hắn được? Ta muốn giết hắn a!"
"Không biết tiểu thư Khương cân nhắc thế nào?" Hắn nhìn Khương Ninh đang nằm trên giường nói.
Hắn đã ổn định hai nhà còn lại, cáo mượn oai hùm để hai nhà kia cho rằng hắn và môn phiệt có quan hệ không ít. Chỉ cần để Khương Gia trong thời gian ngắn không truy cứu chuyện trang viên nữa, vậy thì kế hoạch của hắn cũng coi như gần xong.
Đứng ở trên giang hồ lăn lộn mà!
Khương Ninh sắc mặt trắng bệch không nói gì, nàng đang suy tư.
Theo logic thông thường, Khương Ninh đáng lẽ nên nhịn cơn giận này, so đo với võ viện Thanh Sơn từ đầu, thậm chí hợp sức đối phó với đại hiệp Phạm Kiên Cường.
Trong quá trình này, chậm rãi tìm hiểu nội tình và nhược điểm của Thạch Phi Triết.
Đến lúc đó cho dù muốn đánh giết hay nhận làm chó cũng không có sơ hở.
Nhưng mà Khương Ninh nghĩ đến ở võ viện Thanh Sơn, hoặc là bị hạ độc, hoặc là bị bỏ đói.
Nàng từ khi luyện võ, đã đánh khắp tiểu bối Ma Môn, còn có những củi mục lớn nhỏ trên giang hồ, có chịu nổi sự uất ức này đâu chứ?
Càng nghĩ càng không thể nhịn được!
Nàng muốn đánh nát đầu chó của Thạch Phi Triết!
Đánh cho Thạch Phi Triết quỳ xuống cầu xin tha thứ, gọi nàng cô nãi nãi xin xá mạng, thì nàng mới có thể nuốt trôi được cơn giận này.
Thế là nàng cười tươi nói: "Phạm Kiên Cường thật sự có thù với ngươi sao?"
"Phạm Kiên Cường khinh người quá đáng, thù không đội trời chung!" Thạch Phi Triết nghiến răng nói.
Hiện tại hắn và Khương Gia có một kẻ địch chung, vậy là có thể đứng cùng một chiến tuyến với nhau.
"Tốt! Vậy thì chúng ta giết Phạm Kiên Cường trước rồi sẽ giải quyết ân oán giữa chúng ta sau!" Khương Ninh nói.
"Một lời đã định!"
"Tứ mã nan truy!"
Thế là Thạch Phi Triết hài lòng đi ra khỏi phòng của Khương Ninh, không làm phiền đến thế giới riêng của hai người bọn họ nữa.
Sau khi Thạch Phi Triết đi rồi, Khương Ninh nói với Hùng Bá: "Ngốc Hùng, sao vừa nãy ngươi không đánh lén hắn?"
Mấy ngày nay, Khương Ninh vẫn luôn xúi giục Hùng Bá đánh lén Thạch Phi Triết.
"Viện trưởng Thạch tốt lắm mà!" Hùng Bá nói.
"Hắn tốt, hay ta tốt?" Khương Ninh tức giận nói.
"Đương nhiên là vợ tốt hơn rồi!"
"Vậy sao ngươi không đánh lén hắn!"
"Ta đánh không lại hắn."
Hùng Bá nói một cách chắc chắn.
"Dù là đánh lén sao?"
"Viện trưởng Thạch rất mạnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận