Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 131: Nương! Ngươi đã tỉnh

Thạch Phi Triết quanh thân kiếm Vụ, nương theo kiếm chiêu như tuyết như sóng, hướng về Hùng Bá cuồn cuộn mà đến. Nhưng Hùng Bá vẫn đứng bất động, hai tay vung vẩy phát ra những luồng bạch quang, đánh tan kiếm khí của Thạch Phi Triết! Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hắn là một kiếm tu! Mặc cho ngươi ngàn vạn chiêu thức, ta chỉ cần một kiếm phá tan! Hùng Bá mà biết suy nghĩ này, chắc chắn sẽ rành rọt nói cho ngươi: “Nắm vững Thập Nhất thiết phương pháp, người bình thường cũng có thể mở ra thế gian vạn vật!”. Kiếm Vụ bị “Thập Nhất thiết” của Hùng Bá áp chế bên ngoài ba thước quanh thân, hắn nhạy bén phát giác kiếm Vụ có gì đó quái lạ. Hắn cũng phát hiện Thạch Phi Triết rõ ràng là Khí Hải Võ Giả, nhưng lại có thực lực Chu thiên, càng kỳ lạ hơn là kiếm khí quanh thân thao thao bất tuyệt, tựa như vô tận! Nếu cứ hao tổn như vậy, thời gian dài sẽ không có lợi cho hắn và Khương Ninh! "Đại thiết!" Hắn nhìn thấy thân ảnh Thạch Phi Triết trong kiếm Vụ, một đường nhanh đến cực điểm, bạch quang sắc bén đến cực điểm trong nháy mắt lóe lên, chém Thạch Phi Triết trong sương mù thành hai nửa trên dưới! Đã thành công sao? Thân ảnh Thạch Phi Triết trong sương mù nhạt dần biến mất. Không! Là ảo ảnh! “Sau lưng!” Khương Ninh hô lên. Nàng thấy một cây gậy màu đen kim, ẩn trong kiếm Vụ, nhắm ngay gáy Hùng Bá, không mang theo chút hơi thở khói lửa, linh dương móc sừng đánh tới! Hùng Bá vừa định quay đầu thì “đông” một tiếng, mắt tối sầm lại, lâm vào giấc ngủ như trẻ con. Thạch Phi Triết cầm lấy Đại Thánh côn được tạo ra từ chân khí, cười lạnh nói: "A. Vừa rồi chơi vui chứ gì! Cho lão tử ở đây mà ăn bụi nhé!". Cả thao trường và đại viện đều bị Hùng Bá phá hư đến không ra hình dáng. Đó đều là tiền của hắn cả đấy! Hắn dựa vào “Nhật Nguyệt Đồng Tâm Quyết” quán tưởng Tề Thiên Đại Thánh, thần kiếm và thiếu 4 chính là ký hiệu dẫn dắt trí tuệ vô thượng, thần kiếm phối hợp với lĩnh ngộ kiếm khí, kiếm khí, kiếm Vụ và kiếm chiêu linh hoạt biến ảo, điều khiển dễ dàng như cánh tay! Phần còn lại Tề Thiên Đại Thánh phối hợp với "Đại Thánh Náo Thiên Côn" tính ra là tuyệt chiêu áp đáy hòm của hắn! “Còn về ngươi. Vô dụng!” Thạch Phi Triết cầm Đại Thánh côn trong tay, đối với Khương Ninh nói: "Đi chết đi!". Khương Ninh nhìn thấy một côn này, cắn răng muốn liều mạng, nhưng nàng đã mất máu quá nhiều, hai xâu người vừa rồi nói chuyện tào lao cũng quá lâu rồi! “Đông” một tiếng, nàng cũng không còn biết gì nữa. Khi tỉnh lại lần nữa, nàng thấy một tiểu thí hài nói với mình: "Mẹ! Người tỉnh rồi!". “! ! !” Khương Ninh lạnh lùng nhìn đứa trẻ con bốn năm tuổi, đang chảy nước mũi, nói: "Ngươi là ai?". “Mẹ! Người ngủ năm sáu năm rồi, từ lúc con ra đời đã thấy mẹ cứ mê man!” Tiểu thí hài tiếp tục nức nở nói. Khương Vũ cảm nhận thương thế trên người mình, cùng với cách trang trí mộc mạc đơn sơ của căn phòng, có thế đoán ra được mình chỉ hôn mê một ngày. Tiểu thí hài kia vẫn đang khóc sướt mướt nói: "Mẹ! Người không biết đâu, không phải lúc trước, bọn họ đều nói mẹ là cha của con. Giờ mẹ đã tỉnh rồi, mẹ nói với con, mấy người bọn họ ai là cha con. . .”. Mẹ nó! Ai rảnh rỗi vậy chứ! Mặt Khương Ninh tối sầm! Nàng đang muốn răn dạy vài câu, nhưng lại cảm thấy mình bị thương rất nặng, nói chuyện cũng không được trôi chảy. Kỳ lạ, vết thương sao còn nặng thêm! Còn có, ai đã băng bó vết thương cho nàng? Nàng còn đang nghi ngờ thì thấy Hùng Bá mặc đồ cộc, trong tay cầm một thùng gỗ, bên trong để rất nhiều cái bay, cái đục loại công cụ, trông như một thợ nặn tượng. Hắn thấy Khương Ninh tỉnh, vẫn là giọng nói ngơ ngác, nhàn nhạt nói: “Nương tử, tỉnh rồi!”. "Ta không phải vợ ngươi! Dựa theo bối phận, ta là tổ nãi nãi của ngươi!" Khương Ninh cố nén đau thương, nói. Ma Môn tứ gia nói là tứ gia, trên thực tế đã qua nhiều năm, kết thông gia lẫn nhau, tính kỹ lại, có thể coi là người thân thích. Cho nên, theo bối phận thì Khương Ninh thật sự là tổ nãi nãi của Hùng Bá. Dù sao đã qua khỏi năm phục. “Vậy sao! Nhưng bây giờ nàng là vợ của ta!” Hùng Bá nói. Khương Ninh thật sự là bó tay rồi! Dù nàng nói gì, Hùng Bá cũng sẽ chỉ theo kiểu cơ bắp mà nhận nàng là vợ. Mấu chốt là đánh cũng đánh không lại tên ngốc này, thật là đáng giận a! Chẳng lẽ kẻ ngốc luyện võ đều lợi hại sao? “Đứa trẻ này là ai?” Khương Ninh chỉ vào đứa trẻ đang khóc hỏi. Đứa bé kia dù bị lộ, vẫn đang khóc nói: “Bọn họ nói con là cẩu tạp chủng, chỉ có mẹ, không biết cha là ai. . .". “Là thợ xây ở dưới núi tới sửa nhà, bị viện trưởng Thạch ba miếng đường lừa đến đây!” Hùng Bá nói. Mẹ nó, sao lại có người nhàm chán vậy chứ! “Mẹ ơi! Tại sao mỗi khi trời tối, bọn họ lại xếp hàng làm bậy với mẹ! Mẹ ơi! Mẹ thật thê thảm a!~~” Đứa bé gào khóc nói. “ … Giết nó cho ta!” Khương Ninh nổi giận. “Không nên chấp nhặt với trẻ con!” Hùng Bá ngược lại khó được không nghe Khương Ninh, hắn ôn nhu xoa đầu đứa bé. "Ai nha má ơi, cuối cùng cũng xong! Có thể đi lĩnh đường!" Tiểu hài kia mới vừa khóc lóc, trong nháy mắt đã cười hì hì chạy ra ngoài. “. . . ” Khương Ninh không nói gì, nàng đã biết Thạch viện trưởng là người như thế nào. Nói đến, vị Thạch viện trưởng này trông có chút quen mặt a! Trước đây mình từng gặp hắn sao? "Vì sao ta bị thương nặng hơn!" Khương Ninh nhìn thương thế của mình nói: "Ai đã giúp ta băng bó vết thương?". “Ta băng bó. Vết thương nặng hơn là vì ngươi bị hạ độc!” Hùng Bá ngơ ngác nói: "Thạch viện trưởng nói, chỉ cần ta xây xong thao trường bị phá hủy thì sẽ giải độc cho ngươi, thả chúng ta đi!”. “Hắn hạ độc cho ngươi, là để dễ khống chế ta hơn!” “Ngươi không biết đòi vàng bạc bồi thường à!” Mặt Khương Ninh đen lại nói. Khó trách nàng cảm thấy vận chuyển chân khí không được trôi chảy, thì ra là bị trúng độc. “Thạch viện trưởng nói muốn ta tự mình tu sửa, mới có thành tâm!” Hùng Bá nói. "Ngươi không biết gọi người, kêu hai phe chúng ta phái cao thủ, làm hắn đi à!" Khương Ninh nói. “À!” Hùng Bá nói: "Thì ra là vẫn có thể như vậy! Vậy còn ngươi trúng độc. . .". “Chúng ta Ma Môn tứ gia có độc gì không giải được!” Khương Ninh tức giận nói. Nàng cảm thấy Hùng Bá đúng là óc heo, mà dễ dàng bị uy hiếp như vậy! Ôi, cùng một tên ngốc ở cùng một chỗ, nàng không bệnh cũng bị tức ra bệnh mất. “À! Cũng đúng a!” Hùng Bá gật gù, nói: “Vậy ta đi gọi người ngay!”. “Các ngươi nói chuyện to như vậy, ta ở sân nhỏ bên cạnh cũng nghe được.” Thạch Phi Triết cầm trong tay đường, từ bên ngoài đi vào nói. "Ăn kẹo không!" Hắn đưa một túi đường cho Hùng Bá. Đường là kẹo mạch nha, do chính Thạch Phi Triết làm. “Nha! Cám ơn!” Hùng Bá cũng không khách khí, nhận lấy. Thạch Phi Triết hiện tại càng thấy Hùng Bá thuận mắt, bảo hắn làm gì thì làm đó, cũng không lề mề, lại còn làm rất chăm chỉ. Buổi sáng vừa mới học đập đất, buổi chiều đã làm rất ra dáng, quả thực là sinh ra để làm trâu ngựa. . . À không đúng, sinh ra để làm đại hiệp! Người như vậy, tại sao lại là người của Ma Môn chứ? Không được, nhân tài như vậy, nhất định phải thuộc về Thanh Sơn võ viện ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận