Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 219: Nhi tử

Chương 219: Nhi tử Liễu Tam Tuyệt dưới cơn nóng giận, liền đi! Nơi này mặc dù là nhà hắn, nhưng hắn hận không thể dọn nhà. "Thứ gì?" Chờ Liễu Tam Tuyệt sau khi đi, Hoa Trọng Lãng hỏi Miêu Đại Gia. "Một viên Long Châu!" Miêu Đại Gia mở ra miệng rộng, đầu lưỡi cuộn ra một cái mang theo nước bọt hộp gỗ nhỏ, tâm niệm truyền thanh nói: "A Lãng ngươi có muốn hay không, tôn tử của ngươi đều tuổi tròn, đưa cho hắn đi." ". . . Chính ngươi giữ đi." Hoa Trọng Lãng nhíu lại nhìn cái hộp dính đầy nước bọt, nói: "Cháu của ta cũng không phải nhi tử ta, không cần đến ta quan tâm." Trông cậy vào một kẻ giết con giết nữ mà để bụng đến cháu trai, vậy đơn giản là trò đùa. "Long Châu?" Nhâm đạo cuồng trên cánh tay Long Ảnh nói: "Nhâm ca, Long Châu là đồ tốt, có thể để ta biến thành người nha!" Có năng lượng trong Long Châu, nói không chừng hắn có thể đoạt xác người khác, một lần nữa làm người, không cần như là hình xăm, treo trên cánh tay Nhâm đạo cuồng. "Ừ." Nhâm đạo cuồng nói: "Ngươi có cái gì để đi đổi với mèo to?" "Ngạch. . . ." Long Ảnh trầm mặc. Hắn hiện tại cái gì đều không có mà! "Ngươi sẽ không để đi cướp đồ của mèo đấy chứ?" Nhâm đạo cuồng nói. " . . Cái đó không thể!" Long Ảnh vội vàng nói. Hắn biết trong lòng Nhâm đạo cuồng vô cùng cao ngạo, từ một kẻ dược nô không có gì cả, đến thiên hạ đỉnh tiêm cao thủ, Nhâm đạo cuồng có sự kiên trì của mình. "Miêu ca, Miêu ca!" Long Ảnh nói với Miêu Đại Gia: "Miêu ca, ngươi đem Long Châu cho ta, chờ ta đoạt xác trưởng thành, cho Miêu ca ngươi làm trâu làm ngựa, được không?" Từ lời của Long Ảnh không khó suy đoán ra, Tạ Văn Vũ không hổ là Đại Thái Cửu Long không có giới hạn cuối người. Hắn có thể xưng hô Nhâm đạo cuồng là Nhâm ca, có thể xưng hô Miêu Đại Gia là Miêu ca, còn có thể cho mèo làm trâu làm ngựa. Miêu Đại Gia "Rắc" một tiếng cắn nát hộp gỗ nhỏ, sau đó nuốt viên Long Châu phát ra ánh sáng nhạt xuống, nói: "Ngươi tên tiểu nhân này, Long Châu làm gì có hương vị." "Ah... Có chút vị lươn." Miêu Đại Gia liếm liếm đầu lưỡi, trở về chỗ cũ rồi nói. "...." Long Ảnh không nói gì nhìn Miêu Đại Gia. Hy vọng hắn biến thành người, trong miệng mèo kia, lại là vị lươn. Thôi được rồi, đi ngủ thôi. Long Ảnh ngủ say trên cánh tay Nhâm đạo cuồng. "A Lãng, có tin tức yêu quốc hải ngoại, ngươi có đi không?" Miêu Đại Gia thưởng thức Long Tộc xong, lại nói với Hoa Trọng Lãng. "Ta đang có ý này." Hoa Trọng Lãng nói: "Nguyên Sư từng đi khắp thiên hạ, ta cũng phải đi ra xem một chút. Nhâm lão đệ, Cửu Châu sao mà không thú vị, không bằng cùng đi!" Mấy năm trước Nhâm đạo cuồng bỗng nhiên đến khiêu chiến hắn, vốn là hắn cho rằng Nhâm đạo cuồng là dân quê không có tên tuổi, không ngờ lại mạnh bất thường, khiến mấy năm nay hắn rất tận hứng! "Ừ..." Nhâm đạo cuồng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường. Cửu Châu xác thực không thú vị, cùng nhau đi thì, trừ Ký Châu Hoàng Thiên, Dương Châu Thạch lão bản, chính là Hoa huynh!" "Thế giới bên ngoài Cửu Châu, xác thực nên xem một chút." Hắn và Hoa Trọng Lãng đánh nhiều năm, luận bàn không biết bao nhiêu lần, có thắng có bại, thật sự là sảng khoái! Nếu như không có Hoa Trọng Lãng, giang hồ này có ý nghĩa gì! "Tốt! Ta sẽ cho Liễu Tam chuẩn bị thuyền cho chúng ta." Hoa Trọng Lãng gật đầu nói. "Ừm. . . Luôn chiếm tiện nghi của hắn, có phải không tốt lắm không." Nhâm đạo cuồng mấy năm này ăn Liễu Tam Tuyệt, không đành lòng. Cho nên cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, hắn có chút ngại ngùng. "Ta là Ma Môn chi chủ, ta dùng đồ của hắn, đó là thiên kinh địa nghĩa." Hoa Trọng Lãng lại rất lạnh nhạt. Từ khi hắn giết củi mục Ma Môn Thế Gia về sau, hắn liền chưa từng bận tâm ý nghĩ của người khác. Luôn bận tâm ý nghĩ người khác, ai quan tâm chính mình đây? Đời người một thế, cần gì phải bận tâm nhiều vậy. "Ngươi không cần cảm thấy không có ý tứ. Ăn ở của ngươi đều coi như trên đầu ta, thân là đối thủ, mời ngươi ăn ở, không phải rất bình thường sao?" Hoa Trọng Lãng còn nói thêm. ". . . . " Nhâm đạo cuồng cảm thấy cái logic này là lạ, bất quá hắn cũng biết Hoa Trọng Lãng không nghe lời khuyên. Hắn đành nói: "Đi gọi Sát Vô Tẫn đến đây." Nói xong, quay đầu đi ra ngoài. "A Lãng, có một câu nói sai rồi." Miêu Đại Gia ghé lên đầu tường, nói: "Hiện tại Ma Môn chi chủ là con của ngươi, không phải ngươi." "À, lần sau ta sẽ nói chuyện cẩn thận hơn!" Hoa Trọng Lãng gật đầu, không quan trọng nói. Ở Dự Châu xa xôi, Ma Môn chi chủ hiện tại là Hoa Tiểu Trần đang ôm đứa con nhỏ của mình, bỗng nhiên hắt hơi một cái. Không cần nghĩ, chắc chắn có tên hỗn đản đang mắng hắn. Đứa con nhỏ trong tay hắn, nhìn thấy hắn hắt hơi, cười ha hả muốn nắm lấy tóc hắn, nói mấy lời không rõ ràng: "Bắt... " Trên thế giới tại sao có thể có thứ như thế này, làm cho hắn bực bội như thế. Mấy năm trước khi hắn đi Nam Hải, tìm tới Hoa Trọng Lãng, chất vấn Hoa Trọng Lãng vì sao muốn giết con gái của mình. Hoa Trọng Lãng chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ngươi có con của mình chưa?" "Cái gì?" Hắn không hiểu. "Ngươi đều chưa làm cha, chưa có con trai con gái. Ta nói ngươi có hiểu được sao?" Hoa Trọng Lãng tiếp tục tra hỏi khiến hắn á khẩu không trả lời được. "Ngươi..." Hắn bị lời lẽ hùng hồn của Hoa Trọng Lãng tức đến muốn cười. "Ngươi muốn nói, nhà khác như thế nào sao?" Hoa Trọng Lãng nhàn nhạt nói: "Nhà khác cũng không phải nhà của chúng ta, người khác như thế nào thì liên quan gì đến nhà ta?" Lúc này hắn, mới phát hiện Hoa Trọng Lãng thật sự khác với người bình thường. Trong mắt Hoa Trọng Lãng, chỉ có chính hắn, chỉ có những gì hắn muốn! "Chờ ngươi có con trai, thân là phụ thân, có lẽ ngươi sẽ hiểu." Hoa Trọng Lãng xoay người rời đi. Khi hắn tiến lên ngăn Hoa Trọng Lãng, lại bị Hoa Trọng Lãng một chiêu đánh bại. Hoa Trọng Lãng, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Thế là, Hoa Tiểu Trần mang theo Dự Châu tìm một người phụ nữ vừa mắt, sinh một đứa bé. Đứa con đầu lòng, chính là con trai. Mãi đến khi có con trai, Hoa Tiểu Trần mới hiểu được ý của Hoa Trọng Lãng. Hắn thân là cha, có thể giao gì cho con trai? Quyền thế Ma Môn? Chỉ cần có sức mạnh, ai cũng có thể thừa kế quyền thế Ma Môn. Truyền thừa Hoa Gia? Chỉ cần là người Hoa Gia, chỉ cần có sức mạnh, ai cũng có thể thừa kế Hoa Gia. Trong cái giang hồ này, hắn Hoa Tiểu Trần, có thể truyền cho con trai hắn cái gì đây? Hoa Tiểu Trần nhìn con trai không cho hắn nắm tóc, rồi bắt đầu khóc lóc om sòm. Ta nên dạy nó cái gì đây? Nghĩ cả năm, hắn đều không nghĩ ra. Vậy Hoa Trọng Lãng đã cho bọn họ mấy anh chị em cái gì? Hoa Trọng Lãng cho bọn họ hoàn cảnh sinh hoạt ưu việt, và cũng cho bọn họ áp lực sinh tồn. Một khi không đạt được yêu cầu của Hoa Trọng Lãng, Hoa Trọng Lãng cũng không chút do dự mà giết bọn họ. Dù cho sống sót, cũng khiến bọn họ sống trong sợ hãi. Đây cũng là cái mà Hoa Trọng Lãng, với vai trò một người cha, đã truyền cho con trai sao? Dùng sự tàn khốc của cha mình để con cái thành tài? Hơn tin vào điều này, Hoa Tiểu Trần tình nguyện tin rằng Hoa Trọng Lãng không thích con gái mình tầm thường, không có chút đặc điểm nào. Đợi đến khi con cái ngu xuẩn chết ở trên giang hồ, mất đi những người thuộc về Hoa Trọng Lãng, không bằng chết sớm một chút trong tay Hoa Trọng Lãng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận