Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ
Chương 133: Thất bại bài học
Chương 133: Bài học thất bại Vô thượng trí tuệ?
Quan Sơn biểu hiện, vừa thấy Thạch viện trưởng, liền biết trò này có hố, ta không thèm nghe.
Hoàng cẩu Đản biểu hiện, Thạch viện trưởng mạnh như vậy, chẳng lẽ là vì vô thượng trí tuệ? Ta muốn học!
Phiền lão đầu biểu hiện, ta một thân già khọm này, tích góp ít tiền để về hưu mới là trí tuệ lớn nhất.
Hùng Bá thì ngơ ngác, nghe có vẻ như không nghe gì cả.
Bốn người bốn vẻ, Thạch Phi Triết đứng trước bảng đen nhìn rõ mồn một.
Mẹ kiếp, sao toàn là đệ tử thế này, làm sao mà phổ võ t·h·i·ê·n hạ được!
Tiểu oắt bị hắn dùng bánh kẹo lừa gạt đến vào ban ngày, còn chưa tối thì bị cha lôi về, sợ Thạch Phi Triết lại lừa gạt!
Kỳ thật việc phát tờ rơi cũng có người trong giang hồ đến hỏi, dù sao nơi này ở chỗ giáp giới ba châu, đủ loại hạng người đều có, đương nhiên không thiếu người muốn thử sức.
Nhưng những người này tư tưởng phẩm đức không đạt yêu cầu, Thạch Phi Triết cự tuyệt bọn hắn.
Giang hồ đã đủ loạn, còn dạy võ công cho bọn họ thì chẳng càng thêm loạn hay sao?
Đến lúc đó phổ võ t·h·i·ê·n hạ mà thành t·h·i·ê·n hạ đại loạn thì giang hồ khi nào mới thái bình được?
Thanh Sơn võ viện mới ở giai đoạn đầu, thà thiếu còn hơn ẩu!
Bởi vậy, mười ngày qua Thanh Sơn võ viện chỉ có bốn người bọn họ, giờ thêm một t·h·i·ê·n tài Hùng Bá.
"Vô thượng trí tuệ thực ra là một loại phương p·h·á·p đối diện thế giới, muốn mang hoài nghi đối với những chuyện thường ngày, từ đó sinh ra câu hỏi "Vì sao?", chính vì có vì sao, mới có suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu, luận chứng, mới sinh ra trí tuệ!"
"Trí tuệ không phải là vĩnh hằng, không thay đổi, không thể nghi ngờ."
"Thế giới là vật chất, mà người cũng là vật chất, nhưng chân khí thì lại duy tâm!"
"Thế nào là duy vật? Thế nào là duy tâm?"
"Vật chất là k·h·á·ch quan, không phụ thuộc vào cảm giác của chúng ta mà tồn tại..."
Thạch Phi Triết bắt đầu đơn giản nói ra cách nhìn của mình về thế giới.
Có vật chất rồi mới có người, có người rồi mới có ý thức. Có ý thức rồi mới có chân khí, chân khí ngược lại cải biến vật chất.
Hắn thấy cái này rất hợp lý.
Quan Sơn vốn không muốn nghe, nhưng... Hắn phát hiện dù muốn nghe cũng không hiểu.
@. @ Thạch viện trưởng đang nói cái gì vậy trời!
Cái gì vật chất, cái gì ý thức, cái gì trước có vật chất và ý thức!
Cái gì mà cái gì! Hắn thấy buồn ngủ rồi.
Hoàng cẩu Đản thì chăm chú lắng nghe, thậm chí còn cẩn thận dùng than vẽ để ghi chép.
Hoàng cẩu Đản chăm chú nghe, thậm chí còn chăm chú dùng bút chì màu ghi lại.
Hắn cảm thấy dù có nghe không hiểu thì về nhà chép nhiều lần cũng sẽ hiểu thôi... A?
Luyện võ còn cần biết vật chất và ý thức ư? Cái này có liên quan sao?
Còn Phiền lão đầu... Hai mắt ông đờ đẫn, ngây dại, trong thoáng chốc hồn xiêu phách lạc.
Cái gì mà vô thượng trí tuệ! Là vô thượng gây buồn ngủ thì có!
Cái này mà nghe ai mà không buồn ngủ chớ!
Sao lại còn học buổi tối, sao không học vào ban ngày?
Nếu hắn hỏi Thạch Phi Triết thì Thạch Phi Triết sẽ nói là ban ngày có việc khác.
Còn t·h·i·ê·n tài Hùng Bá, hắn nghe thì như hiểu mà lại như không.
Rất nhiều chuyện không làm hắn dao động một chút nào, hắn như một viên minh châu sáng bóng, có thể phản chiếu sự vật. Nhưng những sự vật đó chỉ là lớp nước trên mặt ngọc, căn bản không thể thấm vào nội tâm hắn.
"Các ngươi hiểu rồi à?" Thạch Phi Triết nói khô cả miệng, nhìn xuống dưới thấy bốn người hỗn loạn, duy nhất không hỗn loạn là Hùng Bá đang mở to mắt nhìn.
"Có thể... ngươi... hiểu à?" Thạch Phi Triết hỏi. (〓 ̄(∵ e∵) ̄〓)ゞ "Không hiểu!" Hùng Bá ngơ ngác nói.
Chẳng lẽ bài giảng này mình giảng cao siêu quá?
Không đúng mà, cái này hồi mười mấy tuổi hắn đã hiểu rồi.
Chờ chút... Lúc mười mấy tuổi hắn đã được giáo dục chín năm bắt buộc, còn hơn rất nhiều kẻ mù chữ ở thế giới này.
Chẳng lẽ lại phải cho bọn họ học chín năm bắt buộc ư?
A ha....
"Khụ khụ..." Thạch Phi Triết hắng giọng nói: "Hay là thế này đi. Nói suông thì chẳng có ý gì. Ta cho các ngươi một bài toán!" Thấy bốn người mừng rỡ, dần thoát khỏi trạng thái hoang mang, hắn nói tiếp: "Tiểu Vương mua ba cái bát, còn thừa lại tám văn tiền. Mua năm cái bát, chỉ còn hai văn tiền. Hỏi Tiểu Vương có tất cả bao nhiêu văn tiền?"
Bài này là đề năm hai hồi trước, không phải Thạch Phi Triết không biết đề toán lớp trên, mà là sợ đề toán cao cấp bọn họ nghe không hiểu.
"Cái bát gì mà mắc thế!" Quan Sơn thầm nghĩ, hắn không nghĩ ra.
Bình thường cộng trừ còn khó, bài này với hắn quá sức.
Hoàng cẩu Đản thì lấy bút ra tính nhẩm, hắn dùng cách ngu nhất, từ từ thử từng cái. Đến lần thứ ba thì xác định giá một cái bát là ba văn, rồi tính được tổng cộng Tiểu Vương có mười bảy văn.
Phiền lão đầu là tay gạo cội, bài này nhìn cái hiểu ngay. Đề như này so với gà thỏ trong lồng thì quá dễ.
Còn Hùng Bá, hắn vẫn vậy, như nghe mà cũng như không.
"Quan Sơn! Ngươi tính ra chưa?" Thạch Phi Triết nhìn về phía Quan Sơn, đồ đệ lớn đầu tiên của võ viện.
"Ta không hiểu." Quan Sơn khoanh tay, hùng hồn nói: "Ta cũng không hiểu nó có liên quan gì đến võ công!
"Võ công là luyện chứ không phải tính toán!" Hắn nghe một đêm, đầu tiên là những cái gì mà "chủ quan, khách quan, duy vật, duy tâm" đến sau lại là một đống bài toán vô dụng.
Hắn đâu phải là quản lý thu chi, biết tính toán đâu có giúp võ công mạnh hơn?
Thạch Phi Triết nhìn Quan Sơn, thầm ghi nhớ trong lòng.
Thấy ánh mắt Thạch Phi Triết, Quan Sơn mới sực nhớ Thạch viện trưởng để bụng vặt!
Xong rồi!
"Mười bảy văn!" Hoàng cẩu Đản thấy Thạch Phi Triết nhìn mình, vội nói.
"Tốt!" Thạch Phi Triết mừng rỡ, nói: "Ngươi tính kiểu gì?"
"Ờ... Hoàng cẩu Đản nói: "Ta cứ thế thử từng cái!"..."
Thạch Phi Triết quay sang nhìn Phiền lão đầu.
Phiền lão đầu cười híp mắt: "Hai cái chén sáu văn tiền. Vậy năm cái chén cộng hai văn, đương nhiên là mười bảy văn." Nếu Phiền lão đầu không giải được mấy cái đề toán trẻ con thế này thì mới lạ.
Thạch Phi Triết lại nhìn Hùng Bá, nói: "Hùng Bá, ngươi hiểu chưa?"
"Tính là gì?"
"Bài toán đấy!"
"Sao phải tính?" Hùng Bá từ tốn nói: "Ta còn đang đợi hắn mua mấy cái chén kia. Hắn lúc mua ba cái, lúc mua năm cái, rốt cuộc mua mấy cái?"
"..."
"Ầm!"
Thạch Phi Triết thấy máu xông lên não, đầu ong ong, thậm chí hơi choáng váng.
"Tan học!" Thạch Phi Triết giận ném phấn, rồi chạy khỏi lớp đầu tiên.
Thật là một buổi dạy học thất bại!
Bốn người còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hiểu Thạch Phi Triết sao lại nổi giận đùng đùng thế.
Quan Sơn liếc Hùng Bá, Hùng Bá liếc lại Quan Sơn.
Quan Sơn giơ ngón tay cái lên!
Hùng Bá mặt không cảm xúc, thậm chí không một chút tự hào.
Hắn vốn quen rồi.
Quan Sơn biểu hiện, vừa thấy Thạch viện trưởng, liền biết trò này có hố, ta không thèm nghe.
Hoàng cẩu Đản biểu hiện, Thạch viện trưởng mạnh như vậy, chẳng lẽ là vì vô thượng trí tuệ? Ta muốn học!
Phiền lão đầu biểu hiện, ta một thân già khọm này, tích góp ít tiền để về hưu mới là trí tuệ lớn nhất.
Hùng Bá thì ngơ ngác, nghe có vẻ như không nghe gì cả.
Bốn người bốn vẻ, Thạch Phi Triết đứng trước bảng đen nhìn rõ mồn một.
Mẹ kiếp, sao toàn là đệ tử thế này, làm sao mà phổ võ t·h·i·ê·n hạ được!
Tiểu oắt bị hắn dùng bánh kẹo lừa gạt đến vào ban ngày, còn chưa tối thì bị cha lôi về, sợ Thạch Phi Triết lại lừa gạt!
Kỳ thật việc phát tờ rơi cũng có người trong giang hồ đến hỏi, dù sao nơi này ở chỗ giáp giới ba châu, đủ loại hạng người đều có, đương nhiên không thiếu người muốn thử sức.
Nhưng những người này tư tưởng phẩm đức không đạt yêu cầu, Thạch Phi Triết cự tuyệt bọn hắn.
Giang hồ đã đủ loạn, còn dạy võ công cho bọn họ thì chẳng càng thêm loạn hay sao?
Đến lúc đó phổ võ t·h·i·ê·n hạ mà thành t·h·i·ê·n hạ đại loạn thì giang hồ khi nào mới thái bình được?
Thanh Sơn võ viện mới ở giai đoạn đầu, thà thiếu còn hơn ẩu!
Bởi vậy, mười ngày qua Thanh Sơn võ viện chỉ có bốn người bọn họ, giờ thêm một t·h·i·ê·n tài Hùng Bá.
"Vô thượng trí tuệ thực ra là một loại phương p·h·á·p đối diện thế giới, muốn mang hoài nghi đối với những chuyện thường ngày, từ đó sinh ra câu hỏi "Vì sao?", chính vì có vì sao, mới có suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu, luận chứng, mới sinh ra trí tuệ!"
"Trí tuệ không phải là vĩnh hằng, không thay đổi, không thể nghi ngờ."
"Thế giới là vật chất, mà người cũng là vật chất, nhưng chân khí thì lại duy tâm!"
"Thế nào là duy vật? Thế nào là duy tâm?"
"Vật chất là k·h·á·ch quan, không phụ thuộc vào cảm giác của chúng ta mà tồn tại..."
Thạch Phi Triết bắt đầu đơn giản nói ra cách nhìn của mình về thế giới.
Có vật chất rồi mới có người, có người rồi mới có ý thức. Có ý thức rồi mới có chân khí, chân khí ngược lại cải biến vật chất.
Hắn thấy cái này rất hợp lý.
Quan Sơn vốn không muốn nghe, nhưng... Hắn phát hiện dù muốn nghe cũng không hiểu.
@. @ Thạch viện trưởng đang nói cái gì vậy trời!
Cái gì vật chất, cái gì ý thức, cái gì trước có vật chất và ý thức!
Cái gì mà cái gì! Hắn thấy buồn ngủ rồi.
Hoàng cẩu Đản thì chăm chú lắng nghe, thậm chí còn cẩn thận dùng than vẽ để ghi chép.
Hoàng cẩu Đản chăm chú nghe, thậm chí còn chăm chú dùng bút chì màu ghi lại.
Hắn cảm thấy dù có nghe không hiểu thì về nhà chép nhiều lần cũng sẽ hiểu thôi... A?
Luyện võ còn cần biết vật chất và ý thức ư? Cái này có liên quan sao?
Còn Phiền lão đầu... Hai mắt ông đờ đẫn, ngây dại, trong thoáng chốc hồn xiêu phách lạc.
Cái gì mà vô thượng trí tuệ! Là vô thượng gây buồn ngủ thì có!
Cái này mà nghe ai mà không buồn ngủ chớ!
Sao lại còn học buổi tối, sao không học vào ban ngày?
Nếu hắn hỏi Thạch Phi Triết thì Thạch Phi Triết sẽ nói là ban ngày có việc khác.
Còn t·h·i·ê·n tài Hùng Bá, hắn nghe thì như hiểu mà lại như không.
Rất nhiều chuyện không làm hắn dao động một chút nào, hắn như một viên minh châu sáng bóng, có thể phản chiếu sự vật. Nhưng những sự vật đó chỉ là lớp nước trên mặt ngọc, căn bản không thể thấm vào nội tâm hắn.
"Các ngươi hiểu rồi à?" Thạch Phi Triết nói khô cả miệng, nhìn xuống dưới thấy bốn người hỗn loạn, duy nhất không hỗn loạn là Hùng Bá đang mở to mắt nhìn.
"Có thể... ngươi... hiểu à?" Thạch Phi Triết hỏi. (〓 ̄(∵ e∵) ̄〓)ゞ "Không hiểu!" Hùng Bá ngơ ngác nói.
Chẳng lẽ bài giảng này mình giảng cao siêu quá?
Không đúng mà, cái này hồi mười mấy tuổi hắn đã hiểu rồi.
Chờ chút... Lúc mười mấy tuổi hắn đã được giáo dục chín năm bắt buộc, còn hơn rất nhiều kẻ mù chữ ở thế giới này.
Chẳng lẽ lại phải cho bọn họ học chín năm bắt buộc ư?
A ha....
"Khụ khụ..." Thạch Phi Triết hắng giọng nói: "Hay là thế này đi. Nói suông thì chẳng có ý gì. Ta cho các ngươi một bài toán!" Thấy bốn người mừng rỡ, dần thoát khỏi trạng thái hoang mang, hắn nói tiếp: "Tiểu Vương mua ba cái bát, còn thừa lại tám văn tiền. Mua năm cái bát, chỉ còn hai văn tiền. Hỏi Tiểu Vương có tất cả bao nhiêu văn tiền?"
Bài này là đề năm hai hồi trước, không phải Thạch Phi Triết không biết đề toán lớp trên, mà là sợ đề toán cao cấp bọn họ nghe không hiểu.
"Cái bát gì mà mắc thế!" Quan Sơn thầm nghĩ, hắn không nghĩ ra.
Bình thường cộng trừ còn khó, bài này với hắn quá sức.
Hoàng cẩu Đản thì lấy bút ra tính nhẩm, hắn dùng cách ngu nhất, từ từ thử từng cái. Đến lần thứ ba thì xác định giá một cái bát là ba văn, rồi tính được tổng cộng Tiểu Vương có mười bảy văn.
Phiền lão đầu là tay gạo cội, bài này nhìn cái hiểu ngay. Đề như này so với gà thỏ trong lồng thì quá dễ.
Còn Hùng Bá, hắn vẫn vậy, như nghe mà cũng như không.
"Quan Sơn! Ngươi tính ra chưa?" Thạch Phi Triết nhìn về phía Quan Sơn, đồ đệ lớn đầu tiên của võ viện.
"Ta không hiểu." Quan Sơn khoanh tay, hùng hồn nói: "Ta cũng không hiểu nó có liên quan gì đến võ công!
"Võ công là luyện chứ không phải tính toán!" Hắn nghe một đêm, đầu tiên là những cái gì mà "chủ quan, khách quan, duy vật, duy tâm" đến sau lại là một đống bài toán vô dụng.
Hắn đâu phải là quản lý thu chi, biết tính toán đâu có giúp võ công mạnh hơn?
Thạch Phi Triết nhìn Quan Sơn, thầm ghi nhớ trong lòng.
Thấy ánh mắt Thạch Phi Triết, Quan Sơn mới sực nhớ Thạch viện trưởng để bụng vặt!
Xong rồi!
"Mười bảy văn!" Hoàng cẩu Đản thấy Thạch Phi Triết nhìn mình, vội nói.
"Tốt!" Thạch Phi Triết mừng rỡ, nói: "Ngươi tính kiểu gì?"
"Ờ... Hoàng cẩu Đản nói: "Ta cứ thế thử từng cái!"..."
Thạch Phi Triết quay sang nhìn Phiền lão đầu.
Phiền lão đầu cười híp mắt: "Hai cái chén sáu văn tiền. Vậy năm cái chén cộng hai văn, đương nhiên là mười bảy văn." Nếu Phiền lão đầu không giải được mấy cái đề toán trẻ con thế này thì mới lạ.
Thạch Phi Triết lại nhìn Hùng Bá, nói: "Hùng Bá, ngươi hiểu chưa?"
"Tính là gì?"
"Bài toán đấy!"
"Sao phải tính?" Hùng Bá từ tốn nói: "Ta còn đang đợi hắn mua mấy cái chén kia. Hắn lúc mua ba cái, lúc mua năm cái, rốt cuộc mua mấy cái?"
"..."
"Ầm!"
Thạch Phi Triết thấy máu xông lên não, đầu ong ong, thậm chí hơi choáng váng.
"Tan học!" Thạch Phi Triết giận ném phấn, rồi chạy khỏi lớp đầu tiên.
Thật là một buổi dạy học thất bại!
Bốn người còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hiểu Thạch Phi Triết sao lại nổi giận đùng đùng thế.
Quan Sơn liếc Hùng Bá, Hùng Bá liếc lại Quan Sơn.
Quan Sơn giơ ngón tay cái lên!
Hùng Bá mặt không cảm xúc, thậm chí không một chút tự hào.
Hắn vốn quen rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận