Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ
Chương 334: Thạch cẩu con lừa
Chương 334: Chó đá con lừa
Ngày thứ hai, Sơn Vu say khướt nằm trong phòng, bị người quát gọi dậy.
Người gọi hắn là Kỳ Xuân.
Kỳ Xuân ngồi bên mép giường của hắn, trên tay bưng bát canh giải rượu, nói với hắn: "Tướng công hôm qua uống nhiều quá rồi, mau uống chén canh giải rượu đi?"
Sơn Vu muốn nhận lấy canh giải rượu, nhưng bị Kỳ Xuân đỡ dậy, bưng đến bên miệng cho hắn uống.
Canh giải rượu rất chua nhưng lại rất tỉnh táo, uống xong, Sơn Vu liền tự mình xuống giường, loạng choạng đứng lên.
Hôm qua hắn đã uống bao nhiêu, hắn cũng quên mất.
Hắn chỉ nhớ rõ là rất vui, rất vui vẻ.
Đã rất lâu rồi hắn chưa được vui vẻ như vậy.
"Tướng công hôm nay không khỏe, hay là vẫn nên đi câu cá, nghỉ ngơi chút đi?" Kỳ Xuân thấy Sơn Vu lung lay liền nói.
Sơn Vu không biết mình uống bao nhiêu, nhưng Kỳ Xuân biết, số đó đủ làm người thành hèm rượu rồi, may mà Sơn Vu là Chu Thiên Võ Giả, nếu không không chừng đã say chết rồi.
Nghe Kỳ Xuân bảo mình đi câu cá, Sơn Vu đâu có không hiểu, là vì Thạch Phi Triết đến, nâng cao địa vị gia đình hắn.
Trước đây hắn nói mình quen Thạch Phi Triết, Kỳ Xuân và Kỳ Kính đều cho là hắn khoác lác.
Bây giờ Thạch Phi Triết thực sự vào nhà bọn họ, bọn họ mới biết, Sơn Vu không hề khoác lác. Cái nhìn của bọn họ về tướng công nhà mình cũng thay đổi.
Sơn Vu cả ngày ở nhà, biến thành người được Thạch Phi Triết đến bái phỏng ẩn sĩ và bạn hữu.
Sơn Vu lúc trước lôi thôi lếch thếch, giờ cũng thay đổi thành luộm thuộm phóng khoáng ngông nghênh.
Cảm giác như vậy, giống hệt như lời say hôm qua Thạch Phi Triết đã nói với hắn, cái gì "Ba năm kỳ hạn, Long Vương trở về", "Tới cửa ở rể" các loại.
Vài ngày trước còn huyên thuyên với mình, hôm nay phu nhân đã giống như chim non nép vào người.
Hắn cảm thấy không thật, nhưng đây chính là hiện thực.
Hiện thực thì hiện thực đi, nếu có thể đi câu cá thì tại sao không đi?
Cũng không thể tiếp tục phụ đạo cho con gái làm bài tập chứ?
Không phải hắn không muốn, mà là hắn không biết!
Nghĩ tới nghĩ lui, Sơn Vu cầm cần câu đi ra cửa.
"Tướng công đi câu ở đâu, giữa trưa ta bảo kính muội mang cơm đến cho tướng công."
Lúc ra cửa, Sơn Vu nghe thấy Kỳ Xuân nói.
"Cái này..." Sơn Vu dừng bước, quay đầu lại nói với Kỳ Xuân: "Mấy năm nay tinh thần ta có chút sa sút, trong nhà vất vả cho các ngươi rồi."
Mấy năm nay, hắn kháng cự lại sự thay đổi của giang hồ, đúng là đã suy sụp tinh thần.
"Tướng công..." Kỳ Xuân không ngờ Sơn Vu lại có sự thay đổi như vậy. Nàng nhìn vẻ mặt chân thành của Sơn Vu sau khi đã thu dọn sạch sẽ, tựa như cái lần đầu tiên nàng nhìn thấy Sơn Vu mười mấy năm về trước.
Giữa vợ chồng già với nhau, tự nhiên không có nhiều lời buồn nôn như vậy.
Sơn Vu liếc nhìn thê tử mình một cái rồi đi câu cá.
Lần này câu cá, hắn vẫn chọn một nơi vắng vẻ.
Không có cách nào khác, chỗ đông người không có tài nguyên.
Mặc dù câu cá đối với hắn là để giải tỏa tâm tình, nhưng đối với lão làng câu cá như hắn, có thể không câu trúng con nào vẫn là điều không muốn.
Hắn chọn một chỗ sông nhỏ nước chảy chậm, Sơn Vu nhìn dòng sông lại ngủ thiếp đi.
Thật sự là hôm qua uống quá nhiều.
Hơn nữa Thạch Phi Triết đã nói với hắn, không được dùng Chân Khí gian lận, ai gian lận người đó là vương bát đản.
Vậy hắn có thể gian lận sao?
Ngủ mơ mơ màng màng, Sơn Vu nghe thấy có người kêu.
"Cữu...Cữu...Cữu cữu...Ta..."
"Ai mẹ nó kêu cữu cữu, làm phiền ta ngủ à!"
"Cữu...Cữu..." Sơn Vu bị kêu bực mình, mở mắt ra, thấy một người bị dòng sông cuốn trôi, toàn thân bị nước ngâm đến trắng bệch, đang kéo theo cần câu của hắn, kêu cứu.
Thì ra không phải hô cữu cữu, mà là kêu cứu mạng.
Hôm trước thì là cái xác chết, hôm nay lại là một người sống.
Ta đi câu cá, sao toàn câu được mấy cái này thế!
Trong đầu hiện lên những ý nghĩ lộn xộn, Sơn Vu vội vàng cứu người lên.
Người được cứu là một thiếu niên, tu vi rất yếu, chỉ có Khí Hải.
Thiếu niên toàn thân đều là máu, trông như bị thương rất nặng.
Sơn Vu vừa truyền Chân Khí chữa thương, vừa hỏi: "Ai đã làm ngươi bị thương? Ta báo lên Tư Khấu cho ngươi."
Thiếu niên nắm lấy tay Sơn Vu, nói: "Thúc à, nếu thúc thực sự muốn cứu ta, thì đừng báo Tư Khấu."
Vì sao không được báo Tư Khấu?
Nghĩ đến cái xác chết hôm trước, hôm qua Thạch Phi Triết đột nhiên đến, cùng với những lời Thạch Phi Triết đã nói, Sơn Vu do dự nói: "Thiên Đạo?"
Mắt thiếu niên sáng lên, nói: "Thúc biết tự do Thiên Đạo?"
"Ta có một người bạn, cũng ở Thiên Đạo." Sơn Vu mặt không đổi sắc nói dối: "Ta đã nghe qua về các ngươi rồi."
Hôm qua hắn nghe Thạch Phi Triết nói, người của Thiên Đạo giấu rất sâu, hắn quyết định trà trộn vào bên trong Thiên Đạo.
"Vậy bằng hữu của thúc là..." Thiếu niên nói.
"Bạn ta Lão Lý chính là người của các ngươi, trước đây hắn còn muốn giới thiệu ta cho các ngươi, nhưng mấy ngày nay hắn bị mất tích." Sơn Vu nói.
Nghe Sơn Vu nói có đầu có đuôi, thiếu niên dường như đã tin, nói: "Gần đây, bọn ta khá đen đủi, bị mấy con chó săn của triều đình cắn xé."
Chó săn là ai, không cần nói cũng biết.
"Chẳng lẽ bạn ta, cũng vậy..." Sơn Vu một mặt kinh hãi nói.
"Chó săn triều đình đến nhanh quá, sợ là..." Lời của thiếu niên chưa kịp nói hết.
Sơn Vu vờ như một bộ dáng bi thảm, mặt mày nhăn nhúm, hai mắt lộ ra vẻ đau khổ, nói: "Lão Lý à, sao ngươi lại..."
Vẻ bi thảm của hắn quá thành thạo, hắn từng bị bạn bè đâm sau lưng không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là cái vẻ mặt này.
Không ai có thể hiểu nỗi đau bị bạn bè phản bội hơn hắn.
Bây giờ, hắn lại gán cái tình huống Thạch Phi Triết bị người chém chết vào.
Cái tình cảm bi thương đó, quá có sức lan tỏa, đến nỗi thiếu niên cũng cảm nhận được sự đau buồn của Sơn Vu.
Với sự bi thương như vậy, lẽ nào bạn của hắn thực sự là người của Thiên Đạo?
Mà người họ Lý của Thiên Đạo, hình như cũng quá nhiều.
Thiếu niên nghĩ tới những điều này trong đầu, ngoài miệng lại nói: "Thúc, người hãy nén bi thương."
"Ngươi kể cho ta nghe một chút, Lão Lý đã chết thế nào, Thiên Đạo bây giờ ra sao?" Sơn Vu hai mắt ngấn nước nói.
Nhìn vẻ mặt chân thành, đau buồn của Sơn Vu, thiếu niên cảm động.
Không lẽ mình lại tùy tiện gặp một ông vua diễn xuất như vậy chứ?
Thiếu niên sắp xếp lại lời nói: "Mấy ngày trước, chỗ ẩn nấp của chúng ta bị một tên ưng trảo của triều đình lẻn vào."
"Tên ưng trảo của triều đình đó không biết tự lượng sức mình, muốn bắt chúng ta, kết quả bị chúng ta phản công."
"Đáng tiếc bị hắn chạy trốn, chúng ta mất công lắm mới tìm được xác của hắn, sau đó còn chưa kịp nghỉ thì đã gặp phải tinh nhuệ dưới trướng của chó đá con lừa!"
"Bọn ta bị ép phải chạy trốn khắp nơi, còn ta thì bị người đuổi giết, mạo hiểm tiến vào mạch nước ngầm, cuối cùng bị dòng sông cuốn ra, may mắn được thúc cứu giúp."
Hôm trước cái tên Tư Khấu kia là do bọn họ giết sao?
Vì sao chỗ ẩn nấp của các ngươi lại bị Tư Khấu phát hiện?
Vì sao giết người không chạy?
Vì sao ngươi còn sống sót?
Sơn Vu cảm thấy trong đó còn rất nhiều chuyện, nhưng điều đó không thể so được với việc, thiếu niên gọi Thạch Phi Triết là "chó đá con lừa".
"Chó đá con lừa?" Sơn Vu hỏi: "Là chỉ Thạch Phi Triết sao?"
"Bởi vì Thạch Phi Triết đúng là một con chó đá con lừa, hắn đã biến giang hồ thành ra cái bộ dạng này, không phải chó đá con lừa thì là cái gì?" Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngày thứ hai, Sơn Vu say khướt nằm trong phòng, bị người quát gọi dậy.
Người gọi hắn là Kỳ Xuân.
Kỳ Xuân ngồi bên mép giường của hắn, trên tay bưng bát canh giải rượu, nói với hắn: "Tướng công hôm qua uống nhiều quá rồi, mau uống chén canh giải rượu đi?"
Sơn Vu muốn nhận lấy canh giải rượu, nhưng bị Kỳ Xuân đỡ dậy, bưng đến bên miệng cho hắn uống.
Canh giải rượu rất chua nhưng lại rất tỉnh táo, uống xong, Sơn Vu liền tự mình xuống giường, loạng choạng đứng lên.
Hôm qua hắn đã uống bao nhiêu, hắn cũng quên mất.
Hắn chỉ nhớ rõ là rất vui, rất vui vẻ.
Đã rất lâu rồi hắn chưa được vui vẻ như vậy.
"Tướng công hôm nay không khỏe, hay là vẫn nên đi câu cá, nghỉ ngơi chút đi?" Kỳ Xuân thấy Sơn Vu lung lay liền nói.
Sơn Vu không biết mình uống bao nhiêu, nhưng Kỳ Xuân biết, số đó đủ làm người thành hèm rượu rồi, may mà Sơn Vu là Chu Thiên Võ Giả, nếu không không chừng đã say chết rồi.
Nghe Kỳ Xuân bảo mình đi câu cá, Sơn Vu đâu có không hiểu, là vì Thạch Phi Triết đến, nâng cao địa vị gia đình hắn.
Trước đây hắn nói mình quen Thạch Phi Triết, Kỳ Xuân và Kỳ Kính đều cho là hắn khoác lác.
Bây giờ Thạch Phi Triết thực sự vào nhà bọn họ, bọn họ mới biết, Sơn Vu không hề khoác lác. Cái nhìn của bọn họ về tướng công nhà mình cũng thay đổi.
Sơn Vu cả ngày ở nhà, biến thành người được Thạch Phi Triết đến bái phỏng ẩn sĩ và bạn hữu.
Sơn Vu lúc trước lôi thôi lếch thếch, giờ cũng thay đổi thành luộm thuộm phóng khoáng ngông nghênh.
Cảm giác như vậy, giống hệt như lời say hôm qua Thạch Phi Triết đã nói với hắn, cái gì "Ba năm kỳ hạn, Long Vương trở về", "Tới cửa ở rể" các loại.
Vài ngày trước còn huyên thuyên với mình, hôm nay phu nhân đã giống như chim non nép vào người.
Hắn cảm thấy không thật, nhưng đây chính là hiện thực.
Hiện thực thì hiện thực đi, nếu có thể đi câu cá thì tại sao không đi?
Cũng không thể tiếp tục phụ đạo cho con gái làm bài tập chứ?
Không phải hắn không muốn, mà là hắn không biết!
Nghĩ tới nghĩ lui, Sơn Vu cầm cần câu đi ra cửa.
"Tướng công đi câu ở đâu, giữa trưa ta bảo kính muội mang cơm đến cho tướng công."
Lúc ra cửa, Sơn Vu nghe thấy Kỳ Xuân nói.
"Cái này..." Sơn Vu dừng bước, quay đầu lại nói với Kỳ Xuân: "Mấy năm nay tinh thần ta có chút sa sút, trong nhà vất vả cho các ngươi rồi."
Mấy năm nay, hắn kháng cự lại sự thay đổi của giang hồ, đúng là đã suy sụp tinh thần.
"Tướng công..." Kỳ Xuân không ngờ Sơn Vu lại có sự thay đổi như vậy. Nàng nhìn vẻ mặt chân thành của Sơn Vu sau khi đã thu dọn sạch sẽ, tựa như cái lần đầu tiên nàng nhìn thấy Sơn Vu mười mấy năm về trước.
Giữa vợ chồng già với nhau, tự nhiên không có nhiều lời buồn nôn như vậy.
Sơn Vu liếc nhìn thê tử mình một cái rồi đi câu cá.
Lần này câu cá, hắn vẫn chọn một nơi vắng vẻ.
Không có cách nào khác, chỗ đông người không có tài nguyên.
Mặc dù câu cá đối với hắn là để giải tỏa tâm tình, nhưng đối với lão làng câu cá như hắn, có thể không câu trúng con nào vẫn là điều không muốn.
Hắn chọn một chỗ sông nhỏ nước chảy chậm, Sơn Vu nhìn dòng sông lại ngủ thiếp đi.
Thật sự là hôm qua uống quá nhiều.
Hơn nữa Thạch Phi Triết đã nói với hắn, không được dùng Chân Khí gian lận, ai gian lận người đó là vương bát đản.
Vậy hắn có thể gian lận sao?
Ngủ mơ mơ màng màng, Sơn Vu nghe thấy có người kêu.
"Cữu...Cữu...Cữu cữu...Ta..."
"Ai mẹ nó kêu cữu cữu, làm phiền ta ngủ à!"
"Cữu...Cữu..." Sơn Vu bị kêu bực mình, mở mắt ra, thấy một người bị dòng sông cuốn trôi, toàn thân bị nước ngâm đến trắng bệch, đang kéo theo cần câu của hắn, kêu cứu.
Thì ra không phải hô cữu cữu, mà là kêu cứu mạng.
Hôm trước thì là cái xác chết, hôm nay lại là một người sống.
Ta đi câu cá, sao toàn câu được mấy cái này thế!
Trong đầu hiện lên những ý nghĩ lộn xộn, Sơn Vu vội vàng cứu người lên.
Người được cứu là một thiếu niên, tu vi rất yếu, chỉ có Khí Hải.
Thiếu niên toàn thân đều là máu, trông như bị thương rất nặng.
Sơn Vu vừa truyền Chân Khí chữa thương, vừa hỏi: "Ai đã làm ngươi bị thương? Ta báo lên Tư Khấu cho ngươi."
Thiếu niên nắm lấy tay Sơn Vu, nói: "Thúc à, nếu thúc thực sự muốn cứu ta, thì đừng báo Tư Khấu."
Vì sao không được báo Tư Khấu?
Nghĩ đến cái xác chết hôm trước, hôm qua Thạch Phi Triết đột nhiên đến, cùng với những lời Thạch Phi Triết đã nói, Sơn Vu do dự nói: "Thiên Đạo?"
Mắt thiếu niên sáng lên, nói: "Thúc biết tự do Thiên Đạo?"
"Ta có một người bạn, cũng ở Thiên Đạo." Sơn Vu mặt không đổi sắc nói dối: "Ta đã nghe qua về các ngươi rồi."
Hôm qua hắn nghe Thạch Phi Triết nói, người của Thiên Đạo giấu rất sâu, hắn quyết định trà trộn vào bên trong Thiên Đạo.
"Vậy bằng hữu của thúc là..." Thiếu niên nói.
"Bạn ta Lão Lý chính là người của các ngươi, trước đây hắn còn muốn giới thiệu ta cho các ngươi, nhưng mấy ngày nay hắn bị mất tích." Sơn Vu nói.
Nghe Sơn Vu nói có đầu có đuôi, thiếu niên dường như đã tin, nói: "Gần đây, bọn ta khá đen đủi, bị mấy con chó săn của triều đình cắn xé."
Chó săn là ai, không cần nói cũng biết.
"Chẳng lẽ bạn ta, cũng vậy..." Sơn Vu một mặt kinh hãi nói.
"Chó săn triều đình đến nhanh quá, sợ là..." Lời của thiếu niên chưa kịp nói hết.
Sơn Vu vờ như một bộ dáng bi thảm, mặt mày nhăn nhúm, hai mắt lộ ra vẻ đau khổ, nói: "Lão Lý à, sao ngươi lại..."
Vẻ bi thảm của hắn quá thành thạo, hắn từng bị bạn bè đâm sau lưng không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là cái vẻ mặt này.
Không ai có thể hiểu nỗi đau bị bạn bè phản bội hơn hắn.
Bây giờ, hắn lại gán cái tình huống Thạch Phi Triết bị người chém chết vào.
Cái tình cảm bi thương đó, quá có sức lan tỏa, đến nỗi thiếu niên cũng cảm nhận được sự đau buồn của Sơn Vu.
Với sự bi thương như vậy, lẽ nào bạn của hắn thực sự là người của Thiên Đạo?
Mà người họ Lý của Thiên Đạo, hình như cũng quá nhiều.
Thiếu niên nghĩ tới những điều này trong đầu, ngoài miệng lại nói: "Thúc, người hãy nén bi thương."
"Ngươi kể cho ta nghe một chút, Lão Lý đã chết thế nào, Thiên Đạo bây giờ ra sao?" Sơn Vu hai mắt ngấn nước nói.
Nhìn vẻ mặt chân thành, đau buồn của Sơn Vu, thiếu niên cảm động.
Không lẽ mình lại tùy tiện gặp một ông vua diễn xuất như vậy chứ?
Thiếu niên sắp xếp lại lời nói: "Mấy ngày trước, chỗ ẩn nấp của chúng ta bị một tên ưng trảo của triều đình lẻn vào."
"Tên ưng trảo của triều đình đó không biết tự lượng sức mình, muốn bắt chúng ta, kết quả bị chúng ta phản công."
"Đáng tiếc bị hắn chạy trốn, chúng ta mất công lắm mới tìm được xác của hắn, sau đó còn chưa kịp nghỉ thì đã gặp phải tinh nhuệ dưới trướng của chó đá con lừa!"
"Bọn ta bị ép phải chạy trốn khắp nơi, còn ta thì bị người đuổi giết, mạo hiểm tiến vào mạch nước ngầm, cuối cùng bị dòng sông cuốn ra, may mắn được thúc cứu giúp."
Hôm trước cái tên Tư Khấu kia là do bọn họ giết sao?
Vì sao chỗ ẩn nấp của các ngươi lại bị Tư Khấu phát hiện?
Vì sao giết người không chạy?
Vì sao ngươi còn sống sót?
Sơn Vu cảm thấy trong đó còn rất nhiều chuyện, nhưng điều đó không thể so được với việc, thiếu niên gọi Thạch Phi Triết là "chó đá con lừa".
"Chó đá con lừa?" Sơn Vu hỏi: "Là chỉ Thạch Phi Triết sao?"
"Bởi vì Thạch Phi Triết đúng là một con chó đá con lừa, hắn đã biến giang hồ thành ra cái bộ dạng này, không phải chó đá con lừa thì là cái gì?" Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận