Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 312: Đại Miêu tại lang thang

Chương 312: Đại Miêu đi lang thang.
Cho nên, Tôn đạo nhân mới mang Hoa Trọng Lãng cùng Nhậm Đạo Cuồng đi. Thạch Phi Triết cũng không hề ngăn cản. Hiện tại hắn chưa có cách nào giải quyết được bộ áo giáp tơ tằm màu vàng trên người Tôn đạo nhân. Ngăn cản tùy tiện, chỉ làm cho nhiều người vô tội bị thương vong hơn mà thôi. Dù là bất chấp thương vong mà bắt được Tôn đạo nhân, thì mấy chục vạn người có tâm niệm bị thương cũng là một vấn đề lớn! Chuyện tình tình nguyện của hai bên, dùng bạo lực thì không giải quyết được. Hắn phải nghĩ cho thật kỹ, làm sao để tan rã Hoàng Thiên Đạo. Trận quyết đấu giữa Hoa Trọng Lãng và Thạch Phi Triết này, cứ thế mà kết thúc dở dang. Bọn họ ai lo chữa thương cho người nấy, ai bận việc riêng của người nấy. Thành ra lần sau gặp lại thì cứ sống chết mà chuẩn bị.
Còn Miêu Đại Gia thì bắt đầu hướng về phía Nam, đi về phía Dương Châu, bắt đầu chuyến hành trình dạo chơi của mình. Hắn từ Thanh Châu đến Từ Châu, định đi từ Từ Châu đến Dương Châu. Lúc đi ngang qua Bi Thành, Miêu Đại Gia lại theo thói quen bày quán bán hàng. Tính tình của mèo chính là như vậy, có đôi khi sẽ nghĩ ra ý tưởng bất chợt, đôi khi lại làm người khác không hiểu. Bất quá, Bi Thành không giống với những gì hắn nghĩ. Đầu tiên, hắn bị rất nhiều người vây xem. Thứ hai là người Bi Thành không giống. Trước mặt hắn có hai cái chậu, một cái đựng bạc, một cái là chậu ăn. Mọi khi, đại đa số người đều ném bạc và sờ hắn. Người ở Bi Thành quả thật là ngược lại.
"Đại Miêu, Đại Miêu. Ta không có bạc, ta có một hộp cá thu, ngươi có muốn ăn không?" Một cô bé chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, đôi mắt to chớp chớp, nhìn Miêu Đại Gia nói. Mèo lớn như vậy, thật là uy vũ~ thật đẹp nha! Rất muốn sờ một cái! Chỉ là nàng không có bạc, mà chỗ này cũng không cần bạc. Đối với con nít loài người, những người bé nhỏ. Miêu Đại Gia vẫn là vô cùng kiên nhẫn. Hắn kêu một tiếng "Mịa nó", ý là có thể. Cá thu là loại cá gì, hắn cũng muốn nếm thử.
"Hộp cá kia là của cha mẹ ta cho ta, ta không nỡ ăn. Ngươi ăn rồi cho ta kiểm tra nhé, được không?" Cô bé trong đôi mắt to hiện lên chút tinh ranh, nói. Không cho ngươi sờ, ngươi có phải sẽ không cho hộp cá thu phải không? Miêu Đại Gia mở mắt lim dim, nhìn cô bé giảo hoạt này. À~ người bé nhỏ thật đáng yêu. Cô bé thấy Đại Miêu mở mắt nhìn mình, nũng nịu nói: "Được không mà~ được không mà?"
Ai có thể chống cự lại sự nũng nịu của một đứa bé nhỏ đâu? Loài người rất khó chống cự một chú mèo con meo meo nũng nịu gọi. Miêu Đại Gia cũng rất khó chống cự sự nũng nịu của một người bé nhỏ. Thế là, Miêu Đại Gia kêu meo một tiếng đi theo cô bé.
"A...~ ngươi thật là tốt!" Cô bé reo lên một tiếng, rồi chạy huỳnh huỵch về nhà, đặt cặp sách ở trong nhà, sau đó lấy từ dưới gầm giường ra một hộp cá thu. Rồi lại chạy huỳnh huỵch trở lại, đi vào đám đông người đang vây quanh và chỉ trỏ trước mặt Miêu Đại Gia, hai tay nâng hộp cá thu lên nói: "Này! Hộp cho ngươi nè, ngươi cho ta sờ nha?" Hộp cá thu là một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong có màu hồng hồng, có bảy tám miếng cá, có vẻ như còn có ớt nữa. Miêu Đại Gia nhìn cái hộp cá thu mà với hắn mà nói là vô cùng nhỏ bé, nhẹ nhàng vẩy móng vuốt một cái, hộp cá đã bay vào miệng hắn.
"Cái đó là thủy tinh! Không thể ăn!" Cô bé đã sờ vào Miêu Đại Gia thấy Miêu Đại Gia nuốt cả lọ thủy tinh liền vội vàng hô lên. Nàng sợ lọ thủy tinh sẽ làm hại Đại Miêu! Nhưng Miêu Đại Gia là mèo nơi nào chứ? Lọ hộp trong miệng hắn chỉ đảo qua một vòng, đã bị hắn phun ra, vừa vặn rơi vào trong tay cô bé. Cô bé nhìn cái lọ rỗng không cùng nắp hộp trong tay ngơ người, sau đó kinh ngạc nói: "Đại Miêu, ngươi thật là lợi hại!" Rồi lại làm bộ kinh ngạc, tiếp tục sờ vào Miêu Đại Gia. Thấy Miêu Đại Gia không có phản ứng, nàng lại tiếp tục sờ vào Miêu Đại Gia.
Miêu Đại Gia nhìn thấu rõ ràng tâm tư của người bé nhỏ, nhưng hắn cũng không nói gì. Đem hộp cá thu không nỡ ăn đưa cho hắn ăn, còn hơn mấy ngàn lượng hoàng kim của người kia. Phần tâm ý này, hắn cảm nhận được. Cá thu cũng không khó ăn mà! Chỉ là hơi mặn, hơi cay. Theo tiền lệ của cô bé, những người khác lại mang đồ ăn ở nhà đến để được sờ một chút vào Đại Miêu. Từ bánh quai chèo lá tê, bánh nướng cho đến lòng đỏ trứng, rồi táo tàu, táo quả, còn có dưa chua. Có thứ thậm chí không phải là đồ ăn của mèo, nhưng Miêu Đại Gia ai đến cũng không từ chối. Không phải là do Miêu Đại Gia dung túng bọn họ, mà là vì những thứ này Miêu Đại Gia đều từng nếm qua.
Từ rất lâu về trước, hắn và A Diệp phiêu bạt giang hồ, cũng từng nếm nhiều khổ cực, lúc đói bụng, ăn gì cũng thấy thơm. Hắn còn nhớ rõ có một lần cùng A Diệp vào mùa hè làm một vại dưa muối, chuẩn bị ăn vào mùa đông. Kết quả, lương thực của bọn họ bị người ta cướp đi hơn phân nửa, cả mùa đông trừ thỉnh thoảng đụng được hai con thỏ ngốc, chỉ có dưa muối! Không có gì khác. Cả một mùa đông đều như vậy! Ăn mà Miêu Đại Gia tưởng như mình chết đói, tạo thành chứng u uất của mèo. Đến khi đó thì không cần lo, trực tiếp đặt trước cổng là xong rồi. Hắn đã thấy ngán ngẩm. Cũng may, mùa xuân năm đó đến đặc biệt sớm, bọn hắn đã qua được. Giang hồ quá loạn, hôm nay ta giết ngươi, ngày mai ta cướp ngươi. A Diệp cứ khăng khăng phải dựa vào sức lao động của mình để làm việc, còn không cho hắn trộm cướp để ăn.
"A Miêu, ngươi mà đi trộm cướp, ngươi sẽ thành người như bọn họ vậy! Sẽ là người xấu, người xấu thì sẽ không yêu thương ai cả, và không thay đổi được cái giang hồ này đâu!"
"Nếu ngươi thật sự đói bụng, thì không bằng lấy cái chậu đi ăn xin đi!"
"Ngươi chỉ là một con mèo, cuộc sống đâu dễ dàng, mèo mèo đi xin ăn đâu có gì lạ?"
"Thế nhưng mà ta không thể quỳ gối để sống sót! Giang hồ không nên có bộ dạng này." Miêu Đại Gia vừa ăn gà om nồi đất, cảm thụ sự quậy phá của mấy đứa nhóc, đang nằm trên bụng và trên lưng nhào nặn lông hắn. Dần dần lại hồi tưởng về quá khứ. Dạo gần đây toàn hay nhớ lại chuyện xưa, xem ra ta cũng đã già rồi.
Miêu Đại Gia khép mắt lại, cúi đầu xuống, chuẩn bị đi ngủ trưa. Đối với mèo mà nói, ăn no rồi thì chỉ muốn ngủ thôi. Hắn còn chưa kịp ngủ, liền thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng tiến tới trước mặt hắn. "Uy uy uy, vị đồng đạo Yêu Nhân kia ơi, ngươi xin ăn ở chỗ này có đăng ký không đấy?" Vật kia dùng tâm niệm truyền âm nói. Sở dĩ dùng từ "đồ vật" để hình dung, là vì Miêu Đại Gia mở một mắt, có chút không chắc được đây là đồ vật gì. Trước mắt là một nữ yêu tinh giống như cái thùng nước. Có thể biến thành bộ dạng tiểu nhân, thì tám phần là Hồ Yêu. Chỉ là đồ vật trước mắt trông không giống Hồ Ly a? Miêu Đại Gia là một Đại Yêu nên tùy tiện nhìn thấu nguyên hình Hồ Yêu. Hắn nhìn nguyên hình nữ nhân giống thùng nước trước mặt. Bộ da lông vàng óng mượt, thân hình tròn trùng trục, chỉ nhìn thấy chân tay ngắn ngủn. Ở phía sau cái mông còn có một cái đuôi lớn, lông xù tung tóe. Nếu nói là Hồ Ly, thì nó cũng quá giống chó. Mà nói là chó thì nó lại quá giống heo.
"Ngươi là cái gì? Hồ heo? Trư Yêu!" Miêu Đại Gia nghi hoặc dùng tâm niệm truyền âm: "Hay là ngươi là tạp chủng?" Cái gọi là tạp chủng, chính là hỗn huyết, chính là giống loài lai! "Ngươi..." Vật kia mặt đỏ lên, nói: "Ngươi con mèo già này, sao vừa tới đã mắng người ta rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận