Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 238: Sắc Tông cùng Tướng Tông

Chương 238: Sắc Tông và Tướng Tông
Đối với ánh mắt kỳ quái của những người khác trong quán canh, Trương Khải Minh vẫn bình tĩnh ăn canh. Những lời châm chọc về việc thích xen vào chuyện người khác, hắn mấy ngày nay đều đã nghe thấy. Nhưng hắn không để tâm. Nếu chỉ vì những lời đánh giá của người khác mà làm những chuyện khiến mình không vui thì chẳng phải là ngu ngốc sao? Nhưng mấy ngày nay, hắn cũng hiểu đại khái vì sao giang hồ không có ai hành hiệp trượng nghĩa. Bởi vì chẳng có tác dụng gì. Hắn chờ đám hòa thượng trọc của Kim Phật Tự mấy ngày nay, quản không ít chuyện bao đồng. Kết quả, Bi Thành vẫn là Bi Thành như thế. Hắn vẫn là hắn, nhưng nhiệt tình của hắn đã bị dập tắt đi rất nhiều. Mấy ngày trước, hắn cứ đi lang thang trên đường lớn, thấy chuyện gì không vừa mắt thì ra tay quản. Hiện tại thì đụng chuyện mới quản. Giang hồ, không chỉ là cái hố xí, mà còn là cái thùng nhuộm nữa.
Ăn canh, ăn bánh xong, Trương Khải Minh trả tiền rồi rời quán canh. Chưa đi được hai bước, hắn đã thấy một ông lão phía trước quay người lại nói: “Tiểu huynh đệ có duyên, lại gặp mặt rồi!”
Trương Khải Minh nhìn ông lão mặc cẩm bào đã ngồi trong quán canh vừa rồi, hỏi: “Duyên ở đâu?”
“Duyên tại Nam Cung gia!” Nam Cung Dịch nói: “Ta là Nam Cung Dịch, là Tam thúc của thành chủ Bi Thành. Ta có một mối làm ăn muốn bàn với ngươi!”
“Chẳng lẽ là giết Nam Cung Thành chủ?” Trương Khải Minh ra vẻ suy nghĩ.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đấy hả!”
Nam Cung Dịch nhíu mày, nói: “Ta và thành chủ tình thúc cháu thắm thiết, không oán không thù, sao lại giết hắn được. Với chút bản lĩnh của ngươi, muốn giết hắn, đúng là trò đùa!”
“Không biết mưu kế cũng là một phần của bản lĩnh mà!”
Trương Khải Minh cười nhạt nói.
Nam Cung Dịch đánh giá Trương Khải Minh từ trên xuống dưới. Hắn vốn cho rằng Trương Khải Minh chỉ là một thanh niên thích xen vào chuyện bao đồng, nghĩ là một kẻ lỗ mãng xốc nổi, không ngờ...
“Vậy ngươi muốn bàn chuyện làm ăn gì!” Trương Khải Minh tiếp tục hỏi.
“Nếu ta đoán không sai, chắc hẳn ngươi có quan hệ với Kim Phật Tự!” Nam Cung Dịch nhìn Trương Khải Minh, dò xét hỏi.
Trương Khải Minh vốn định phủ nhận, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, liền chắp tay trước ngực thả ra Phật Quang, miệng đầy lời bịa đặt: “Không sai! Bần tăng chính là tăng nhân Tướng Tông của Kim Phật Tự, từ Dương Châu đến truyền pháp. Kim Phật Tự ở Bi Thành là Sắc Tông.”
Phật Quang này chính là mấy ngày nay hắn rảnh rỗi không có việc gì, nghiên cứu Như Lai Cấm Diễm rồi tiện tay học được. Hắn còn đang chờ được khen thưởng vì xưởng luyện thép nữa đây.
“Tướng Tông? Sắc Tông?” Nam Cung Dịch khó hiểu nói.
Trương Khải Minh không hề chớp mắt nói: “Không sai, thí chủ có lẽ không biết, Kim Phật Tự từ xưa đến nay luôn chia làm Sắc Tông và Tướng Tông.”
“Mấy trăm năm trước, Tướng Tông chiếm ưu thế, chú trọng chúng sinh bình đẳng, không màu không tướng.”
“Nhưng mà vào khoảng hai trăm năm trước, Kim Phật Tự gặp ngoại địch xâm lăng, tông môn nguyên khí tổn thương nặng. Nhưng đám người Sắc Tông lại càng vô sỉ, đánh lén người Tướng Tông chúng ta, khiến người Tướng Tông chúng ta phải tách biệt ra ngoài.”
“Bây giờ, bây giờ chúng ta Tướng Tông muốn thanh toán với người Sắc Tông. Không phải chúng ta người Tướng Tông tham lam, mà là muốn cho người trong t·h·i·ê·n hạ biết, đồ vật chúng ta Tướng Tông mất đi, nhất định phải lấy lại!”
Vừa hồi tưởng lại những cuốn sách đọc thêm thời trung học, vừa lấp đầy những chỗ hở, Trương Khải Minh vừa diễn thuyết đầy cảm xúc khiến Nam Cung Dịch ngơ ngác cả người. Cái gì mà Sắc Tông Tướng Tông, thì ra đám hòa thượng trọc của Kim Phật Tự đều làm những chuyện như vậy, thuộc về Sắc Tông ấy mà! Như vậy thì hợp lý rồi. Còn cái gì mà "đồ vật mất đi, nhất định phải lấy lại!", thật là quá đẳng cấp! Hơn nữa chuyện này còn thay đổi quá nhanh mà vẫn đẳng cấp như vậy, chắc chắn không phải là giả.
“Không biết pháp danh của đại sư là gì?” Nam Cung Dịch cảm giác được Trương Khải Minh sau khi nói xong câu cuối, giọng nói nghiến răng nghiến lợi, vô tình để lộ khí tức của cường giả Chu Thiên Võ Giả, khiến Nam Cung Dịch đánh giá Trương Khải Minh thêm mấy lần.
Giang hồ, chính là như vậy. Kẻ mạnh luôn được tôn trọng. Một cái pháp danh… Trương Minh chuyển mua hướng, lật đến dưới khóa ngoại đọc sách mua, một ngày tại lải nhải.
“Nhất Đăng? Ta biết các bối phận của Kim Phật Tự đều là ánh sáng, rộng, phó, tuệ, cái này….”
Nam Cung Dịch cảm thấy pháp danh Nhất Đăng không giống phong cách của Kim Phật Tự cho lắm.
Trương Khải Minh phản ứng rất nhanh, nghiêm trang nói: “Thí chủ không biết cũng là bình thường thôi. Bởi vì nói về bối phận, bần tăng vẫn là ông nội hoặc là tổ tông của bọn họ.”
“Hả?” Nam Cung Dịch ngơ ngác.
“Chúng ta Kim Phật Tông Tướng Tông phiêu bạt bên ngoài, ít người truyền thừa, bối phận cao hơn bọn họ không phải rất bình thường sao?” Trương Khải Minh giải thích.
Con cháu đời mạt môn trong gia tộc đều là như vậy cả. Giống như Nam Cung Dịch của hắn xếp thứ ba, nhưng lại hơn mấy chục tuổi so với cháu trai cả, mà lại nhỏ hơn vài chục tuổi so với cha của cháu trai cả.
“Đúng là cái đạo lý này!” Nam Cung Dịch nghĩ một chút, quả đúng là như vậy.
“Bây giờ bần tăng đại diện cho Tướng Tông của Kim Phật Tông, đến Bi Thành thu thập đám nghiệt đồ này, đang muốn từng người tìm bọn chúng thanh toán!” Trương Khải Minh chắp tay thi lễ, sát khí đằng đằng nói. Cho dù ai nhìn thấy Trương Khải Minh lúc này, nhất định sẽ nói một câu, đúng là một ác tăng mà!
Lúc này Nam Cung Dịch đã hoàn toàn tin lời Trương Khải Minh, nói: “Nhất Đăng đại sư, nhắc đến mới hay, mối làm ăn của ta cũng vừa vặn liên quan đến Kim Phật Tự.”
“Ừm? Thí chủ cứ nói thẳng.” Trương Khải Minh một bộ mặt trang nghiêm, hắn đã nhập vai rồi. Hắn bây giờ là ông của đám hòa thượng trọc Kim Phật Tự, phải thật vững vàng, nếu không có khi sẽ bật cười mất.
“Chúng ta đến trà lâu phía trước vừa uống trà vừa nói chuyện!” Nam Cung Dịch chỉ vào trà lâu ở gần đó.
Ăn xong điểm tâm, không có gì làm thì uống trà, cuộc sống này mới gọi là hài lòng.
“Tốt!”
Hai người đến trà lâu, gian phòng tốt nhất trên lầu, có vị trí đẹp nhất đương nhiên là phòng Tam gia giữ chỗ.
Sau khi trà được rót ra, Nam Cung Dịch nhấp một ngụm trà rồi nói: “Sau khi Kim Phật Tự không còn ai, việc hóa duyên trong thành tự nhiên là không còn nữa. Việc hóa duyên trong thành này đều bỏ trống rồi.”
Toàn bộ Bi Thành chỉ có một ngôi chùa là Kim Phật Tự, mà tăng nhân hóa duyên cũng chỉ có tăng nhân Kim Phật Tự.
“Ồ? Ý của thí chủ là?” Trương Khải Minh biết ý Nam Cung Dịch nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.
“Ví như đại sư thầu lại chỗ này từ tay thành chủ, nếu đại sư có hứng thì có thể chiêu mộ đồ đệ, bắt đầu hóa duyên. Nếu không có hứng, thì cũng có thể chuyển thầu cho những chùa khác!” Nam Cung Dịch cười nói. “Cho dù đại sư không làm gì cả, thì cũng có một khoản thu nhập không nhỏ. Mối làm ăn này chẳng phải rất tốt sao?”
Thì ra là muốn mình làm tổng thầu à!
Trương Khải Minh hiểu rõ trong lòng, ngoài miệng thì nói: “Ôi, chia 8-2 đúng là không kiếm được tiền mà.”
“Cái gì 8-2, là 9-1 chứ!” Nam Cung Dịch cải chính.
“Chín một thì đều là làm công cho thành chủ thôi. Bần tăng thà tự mình hóa duyên tự cung tự cấp!” Trương Khải Minh lắc đầu nói.
Nam Cung Dịch nói: “Đại sư nói sai rồi. Cái này việc nhận thầu cũng có rất nhiều cách để kiếm lời. Như người nhận thầu trước đây tại Bi Thành tuần trước, sửa một con đường thôi, mà đã kiếm được không ít tiền đâu!”
“Hắn quả là thần tượng của chúng ta!”
Trương Khải Minh nói: “Bần tăng có thể hỏi một chút, vị nhận thầu tuần trước giờ sao rồi?”
“A, kiếm được quá nhiều, không cho cháu trai cả của ta bao nhiêu nên bị nó đánh c·h·ết rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận