Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 139: Nhìn cùng đàm luận

Chương 139: Nhìn cùng đàm luận
Dự Châu, Hoa Gia lão trạch.
Hoa Tiểu Muội dùng tay bắt lấy đầu một người, người kia khổ luyện nhiều năm U Minh chân khí, liên tục không ngừng tràn vào cơ thể Hoa Tiểu Muội, chuyển hóa thành chân khí của «Đông Nhạc Thần Ngục pháp Điển».
Theo chân khí tràn vào, Tinh Khí Thần của người kia cũng tràn vào cơ thể Hoa Tiểu Muội, khiến sắc mặt Hoa Tiểu Muội hơi đỏ lên, tựa như ăn một viên thuốc bổ thông thường.
Hắn đúng là đang cắn thuốc, gặm vẫn là Đại Dược.
Người bị hắn bắt, khuôn mặt vốn góc cạnh rõ ràng trở nên khô héo, cơ bắp vốn nổi lên trở nên teo tóp, hô hấp vốn bình ổn trở nên gấp gáp rồi im bặt mà dừng.
"Đông" một tiếng, Đại Dược đã chết bị Hoa Tiểu Muội buông ra, ngã xuống nền gạch.
"Dẫn đi!" Hoa Tiểu Muội nói.
"Két két" cửa mở, lão bộc ngoài cửa nhanh chóng mang cặn thuốc đi.
Hoa Tiểu Muội chuẩn bị nhắm mắt điều tức, chuẩn bị tiếp tục thử xung kích Chân Nhân Cảnh.
Để xung kích Chân Nhân Cảnh, hắn đã liên tục ăn hết mấy viên Đại Dược, nhưng vẫn kẹt ở chỗ này.
Vì thế, hắn còn đặc biệt hỏi qua đại ca, đại ca hắn chỉ nói: "Tâm tư của ngươi còn chưa đủ thuần!"
Thuần?
Chẳng lẽ hắn còn muốn giả vờ thuần?
Đang tự hỏi, Hoa Tiểu Muội nghe thấy tiếng lão bộc gõ cửa.
"Tam thiếu gia!" Lão bộc nói.
Hoa Tiểu Muội đứng thứ ba, trước khi Hoa Tiểu Trần trở lại Hoa Gia, chỉ cần gọi là "thiếu gia". Hiện tại Hoa Tiểu Trần trở về, để phân biệt giữa các con trai nhà họ Hoa, người hầu Hoa Gia liền gọi Hoa Tiểu Muội là "Tam thiếu gia".
"Sao thế?" Hoa Tiểu Muội hỏi.
"Khương Gia Phi Điểu truyền tin!"
"Mang vào!" Hoa Tiểu Muội nghĩ đến khuôn mặt khó đăm đăm của Khương Ninh, không nhịn được có chút đau đầu.
Khương Ninh cùng lứa tuổi với hắn, từ nhỏ đã mạnh hơn hắn, vốn tính không tha ai, sau khi luyện «Vấn Tâm Chùy» thì lại càng mạnh không gì sánh được.
Từ nhỏ đến lớn, hắn cùng Khương Ninh động thủ, nhiều nhất là hòa nhau.
Thật sự chỉ là hòa nhau thôi!
Hoa Tiểu Muội nhận lấy ống thư nhỏ lão bộc đưa, rút từ bên trong ra một tờ giấy, trên đó dùng chữ rất nhỏ viết vài dòng.
"A? Ha ha ha~" Sau khi xem xong, Hoa Tiểu Muội cười ha hả.
Khương Ninh và Hùng Bá thế mà bị Đại Dược hắn tùy tiện gieo mấy năm trước bắt làm tù binh!
Thật là buồn cười!
Lần trước tại Mạc Bắc nhìn thấy viên Đại Dược kia, bất quá chỉ là thấy một tu giả mà thôi.
Thấy một tu giả đánh bại hai Chu Thiên Võ Giả, chẳng phải chuyện đùa sao?
Nhất là Hùng Bá quái thai kia, trong Ma Môn cũng coi là của hiếm.
Trước kia Hoa Trọng Lãng dạy Hùng Bá võ công, hắn còn ghen tị với Hùng Bá. Mãi đến khi hắn nhìn Hùng Bá lớn lên, càng ngày càng ngốc, mười sáu mười bảy tuổi còn đang nhìn tổ kiến.
Hắn liền không còn chút ghen tị nào.
Ai thèm so đo với đồ ngốc chứ, vậy chẳng phải mình cũng là đồ ngốc sao?
Bất quá, với tính tình của Khương Ninh sẽ không gửi thư trêu đùa hắn.
Rõ ràng là chuyện không giả.
Vậy rốt cuộc là Đại Dược đột nhiên biến dị, hay Khương Ninh và Hùng Bá đột nhiên thành phế vật?
Hắn muốn đi xem thử, xem cho rõ ngọn ngành a!
Trong Thanh Sơn võ viện, Thạch Phi Triết nói xong với Khương Ninh câu "Duyên, tuyệt không thể tả" khiến Khương Ninh tức đến méo mặt.
Người này quả thật tính cách vô cùng ác liệt!
Đáng giận, rất muốn đánh nổ đầu chó của hắn a!
Khương Ninh nắm chặt nắm đấm.
"A..."
Khương Ninh cố đè nén cơn giận nói: "Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì!"
"Ngươi và phu quân của ngươi, hai ngày nay ăn không ít cơm." Thạch Phi Triết chậm rãi nói.
"Có ý gì?" Khương Ninh cảnh giác hỏi.
"Thanh Sơn võ viện mới thành lập, vô cùng gian nan nha! Các ngươi ăn nhiều một miếng, ta và các học sinh liền phải ăn ít một miếng!" Thạch Phi Triết nói.
"Cho nên, ngươi bỏ độc vào điểm tâm!"
"Đó là cho chuột trong nhà bếp mà thôi!"
"... "
Nộ khí của Khương Ninh tăng thêm một bậc, nàng giận dữ nói: "Ngươi còn chiếm đất của Khương Gia Trang ta! Ta chỉ đến đòi trang viên, còn bị ngươi đả thương bỏ độc, thật không có lý nào cả!"
Thạch Phi Triết mặt không đổi sắc nói: "Xin chú ý lý do của ngươi, không phải ta chiếm Khương Gia Trang của các ngươi, là đại hiệp Phạm Kiên Cường chiếm Khương Gia Trang của các ngươi."
"Đại hiệp Phạm Kiên Cường ngoài miệng nói đại hiệp, trên thực tế làm toàn là đạo tặc, nam xướng nữ đạo, những chuyện không biết xấu hổ!" Thạch Phi Triết nghĩ đến chuyện Phạm Kiên Cường giả mạo danh hiệu của hắn, còn làm ra cái Thánh Tâm Giáo gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đợi lão tử lên Chân Nhân Cảnh, nhất định sẽ đi đánh nổ đầu chó của Phạm Kiên Cường!
Không, phải treo hắn lên đánh, tìm người sỉ nhục hắn mới được!
Khương Ninh nghe thấy giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của Thạch Phi Triết không giống như là giả bộ, lẽ nào hắn và Phạm Kiên Cường không phải cùng một người?
Thật sự có đại hiệp Phạm Kiên Cường kia sao?
"Vừa rồi người Tịch Sơn đến!"
Thạch Phi Triết bình phục lại tâm tình, nghĩ đến chuyện chính, hắn nói: "Người Tịch Sơn nói, nguyện ý kết giao bằng hữu với Thanh Sơn võ viện." Ý tứ kết giao bằng hữu, Khương Ninh nghe hiểu.
"Mấy phần?" Khương Ninh nói.
"Tám phần!" Thạch Phi Triết nói: "Bất quá, ta đã nói Thanh Sơn võ viện mấy năm nay không có tiền, để hắn thả lỏng cho vài năm. Hắn nói phải về xin ý kiến cấp trên."
"Ta nói, vậy ngươi về xin ý kiến đi. Ta đi hỏi xem Ma Môn và Trường Sinh Quan được mấy phần." Khương Ninh nghe Thạch Phi Triết nói xong, trầm tư một lát.
Trường Sinh Quan là một đạo quán cách nơi này hai ba trăm dặm về phía tây nam, bên trong cũng có đạo sĩ Chân Nhân Cảnh trấn thủ.
Đạo sĩ Chân Nhân Cảnh, cũng là kẻ chém giết trong biển máu núi thây mà ra.
Một khi hai thế lực này nhúng tay, vậy việc lấy lại trang viên tất nhiên sẽ dậy sóng.
Việc cấp bách, một là nhất kích tất sát, giết Thạch Phi Triết, chiếm lại U Linh Sơn Trang, tự nhiên không còn chuyện gì.
Hai là hoãn một chút, ít nhất phải để Thạch Phi Triết ở thế trung lập, không bị Tịch Sơn và Trường Sinh Quan nhúng tay, như vậy vẫn còn cơ hội lấy lại.
Nếu không vì một cái trang viên, hai cao thủ Chân Nhân Cảnh giao đấu sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, dẫn đến cả hai môn phái đều chịu thiệt, vậy thì không đáng.
Giang hồ, phải tính toán sổ sách rõ ràng a.
Đạo lý là như vậy, nhưng mà... Khương Ninh tức giận!
Dựa vào cái gì mà trang viên của Khương Gia các nàng bị người ta cướp, mà mình còn phải dỗ dành Thạch Phi Triết, để hắn không muốn đầu nhập vào những nhà khác!
Đâu có lý lẽ đó!"
"Khương tiểu thư cũng nghĩ đến rồi phải không!" Thạch Phi Triết nhìn thấy trán Khương Ninh gân xanh nổi lên, sao có thể không biết nàng đã suy nghĩ rõ ràng.
"Người Tịch Sơn cũng đến, chắc hẳn người Trường Sinh Quan cũng không còn xa nữa. Không biết Khương tiểu thư muốn trả lời thế nào đây?" Thạch Phi Triết nói: "Nghe nói Hoa Tiểu Trần là đệ nhất cao thủ của Mặc Môn, là người thống nhất Mặc Môn."
"Hay là ngươi mời Hoa Tiểu Trần đến đây, vậy ta nhất định sẽ chuồn lẹ!" Thạch Phi Triết nói một cách kì quái.
Làm sao có thể mời Hoa Tiểu Trần đến chứ, sau khi hắn đến, trang viên này có còn là của Khương Gia không?
Còn phải lại mắc nợ một cái nhân tình, để ba nhà kia cười vào mặt!
Khương Ninh chưa từng nghĩ đến phương án này!
"Để ta cân nhắc!" Khương Ninh cố nén cơn giận nói.
Nàng muốn đợi Hoa Tiểu Muội đến, sau đó để ba người bọn họ liên thủ, đánh nổ cái tên xấu xa này!
Cân nhắc chính là kéo dài thời gian.
Mà Thạch Phi Triết cũng vừa vặn cần kéo dài thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận