Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ
Chương 209: Bọn hắn không đáng
Chương 209: Bọn hắn không đáng
Cát Thành, rạng sáng năm giờ.
Quan Sơn sau khi trở về, liền trực tiếp đi tới văn phòng của Thạch Phi Triết để báo cáo.
"...Cuối cùng trên đường trở về, gặp phải người của Ma môn, dường như cũng có ý đồ với Lạc Dương." Quan Sơn nói xong quá trình mấy ngày nay.
Thời gian hắn đi mất hai ngày, thời gian trở về thì chỉ một ngày.
So với thời gian hắn dự tính, nhanh hơn rất nhiều.
"Ai!" Thạch Phi Triết thở dài, buông quyển « Tổng kết thí điểm xóa nạn mù chữ và kế hoạch xóa nạn mù chữ giang hồ » trong tay xuống, nói: "Không ngờ các nàng lại biến thành như vậy." Giang hồ, lại có tin tức, đã là cảnh còn người mất.
"Hiện tại, ta đi cùng ngươi đến Lạc Dương, đi xem thử một chút."
"Đợi chút nữa. Hôm nay ban ngày có hơi nhiều việc, đến tối chúng ta lại đi!"
Thạch Phi Triết vừa đứng dậy định cùng Quan Sơn đi giải quyết chuyện Đại Trí Tuệ, chợt nhìn thấy bản ghi chép trên bàn, liền nói.
Mỗi ngày hắn đều có rất nhiều việc, nhưng vào buổi tối sẽ có chút thư thả, vì người khác buồn ngủ, còn hắn thì không cần.
"Ừm!" Quan Sơn cũng không có ý kiến gì, buổi sáng hay buổi tối cũng không quá khác biệt.
Với cước trình Chân Nhân Võ Giả của bọn họ, ước chừng hai canh giờ liền đến Lạc Dương.
Quan Sơn nghĩ nghĩ, rồi nói: "Viện trưởng, khi nào chúng ta mới chiếm được Dự Châu?"
"Chờ tiêu hóa xong Kinh Châu, liền chiếm luôn Dự Châu." Thạch Phi Triết ngồi xuống, tiếp tục hoàn thiện kế hoạch xóa nạn mù chữ, vừa viết vừa thuận miệng nói.
"Vì sao không vui một chút nào? Ta nhớ là viện trưởng với Ma Môn có thù mà? Lúc trước giống như chính Hoa Tiểu Trần đã đuổi viện trưởng ra khỏi Dự Châu." Quan Sơn nói.
"Không sai!" Thạch Phi Triết gật nhẹ đầu nói.
"Vậy vì sao viện trưởng không báo thù, mà chiếm lấy Dự Châu?" Quan Sơn lại hỏi.
"Báo thù không có ý nghĩa, chiếm Dự Châu không có người, nhân thủ không đủ." Thạch Phi Triết đáp.
"Báo thù cũng không có ý nghĩa sao?" Quan Sơn không hiểu.
"Muốn tìm được người của Ma môn, giống như đánh chuột đồng ấy, đánh chết bọn chúng, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của ta." Thạch Phi Triết ngẩng đầu chăm chú nói: "Bọn chúng không đáng từng đó thời gian."
"Không đáng?"
Báo thù mà cũng không đáng sao?
Giết những kẻ trước kia đã khinh d·ễu mình, mà cũng không đáng sao?
"Lấy ví dụ như ban hai mà ta đang dạy, lần này bọn họ thi hàm số lượng giác thì rối tinh rối mù, năm mươi sáu học sinh, chỉ có hơn hai mươi người thi đạt! Hóa học thì còn đỡ, hóa trị thì chỉ có mấy người không hiểu."
"Còn về vật lý... Còn không bằng mẹ nó toán học!"
Thạch Phi Triết day day mi tâm rồi nói: "Cái này trách ta, vật lý ta cũng không giỏi, dạy cũng không được tốt!" Quan Sơn nghe Thạch Phi Triết nói những lời này mà không hiểu gì, hắn không biết rõ những điều đó.
"Mấy năm nay, trong Thanh Sơn võ viện, phần lớn học sinh đều là học sinh tiểu học, chỉ có năm sáu mươi học sinh có tư duy nhanh nhạy mới biến thành học sinh trung học."
"Bọn họ về sau là nền tảng cải biến giang hồ, là hy vọng của giang hồ!"
"Nếu như ta bỏ ra bảy tám ngày đi diệt Ma Môn, nhưng trong bảy tám ngày này, biết đâu đám học sinh này sẽ trì trệ lùi bước, thêm việc các phương diện khác, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ cải biến giang hồ. Có lẽ cũng là bảy tám ngày, nhưng có thể sẽ dài hơn."
"Ma Môn diệt, Dự Châu vẫn là Dự Châu đó. Không có Ma Môn tứ gia, vẫn sẽ có cái khác Vương gia Triệu gia, tiếp tục đóng vai Ma Môn tứ gia, Dự Châu vẫn là Dự Châu."
"Cho nên ta mới nói, báo thù không có ý nghĩa!"
"Chỉ khi nào chúng ta tiêu hóa xong Kinh Châu, mới có thể dễ dàng mà ra tay, triệt để thay đổi Dự Châu! Không chỉ tiêu diệt Ma Môn, còn phải nhổ tận gốc bọn chúng, như vậy mới có ý nghĩa!" Thạch Phi Triết một hơi nói nhiều như vậy, cuối cùng mới hỏi: "Rõ chưa?"
Quan Sơn đã hiểu, dù có chỗ nghe không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết ý Thạch Phi Triết muốn nói, hắn cảm thấy vì để mình báo thù mà trì hoãn tiến độ cải biến giang hồ, là không đáng...
Quan Sơn im lặng nhìn Thạch Phi Triết, sau trận chiến ở Cát Thành, hắn cảm giác Thạch Phi Triết đã thay đổi.
Trước kia Thạch Phi Triết còn có chút kiên nhẫn giải thích cái gì đó, còn hiện tại sẽ chỉ yêu cầu bọn họ phải làm như thế nào.
Làm tất cả cũng chỉ vì lật đổ giang hồ hiện tại, vì cái giang hồ trong lòng hắn.
Lấy sức một người thay đổi cả giang hồ, khiến tất cả mọi người có thể trở thành người.
Không ai có thể cản được cái mục tiêu này, dù là chính hắn.
Quan Sơn vẫn nhớ mấy năm trước, Thạch Phi Triết máu me đầy mình, bảo hắn giúp băng bó vết thương, hắn đã cõng Thạch Phi Triết suốt một đường về Kinh Châu.
Hắn cũng nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy những người ở Tân Thành, hoàn toàn không giống với những người ở Cát Thành.
"Ta muốn đi Dự Châu!" Quan Sơn lên tiếng nói.
"Ừm?" Thạch Phi Triết nhìn Quan Sơn, không hiểu ý Quan Sơn nói vậy là gì.
"Ta muốn đi Dự Châu! Triển khai công việc ở Dự Châu!" Quan Sơn nhắc lại một lần.
"Hiện tại không có nhân thủ!" Thạch Phi Triết cự tuyệt yêu cầu của Quan Sơn.
"Ta rất quen với Lạc Dương, Dự Châu, ta có thể sau khi chiếm Lạc Dương thì sẽ khai triển công việc, từng chút thay đổi Lạc Dương, thay đổi Dự Châu." Quan Sơn nói.
"Hiện tại không có nhân thủ!" Thạch Phi Triết lại nói một lần, hắn nói với Quan Sơn: "Việc quan trọng nhất bây giờ của ngươi là thành lập hệ thống Tư Khấu, tuyển chọn và huấn luyện thêm nhiều Tư Khấu, mà..."
"Nhưng ta muốn gánh vác trách nhiệm thay đổi Dự Châu, ta đã là một Chân Nhân Võ Giả rồi." Quan Sơn đáp lời.
Thạch Phi Triết im lặng, thấy có người chủ động gánh vác trách nhiệm, hắn không thể bỏ đi cái tính tích cực này được.
Huống hồ, đây còn là chuyện thay đổi Dự Châu.
"Ta biết hiện tại không có nhân thủ, nhưng không thể vì không có nhân thủ mà không làm." Quan Sơn tiếp lời: "Ta hiện tại là Chân Nhân võ giả, trên giang hồ đã có sức mạnh tự vệ. Ta muốn thay đổi Dự Châu, quê hương của ta."
Những chuyện trước kia chỉ có thể đứng nhìn mà không thể nhúng tay, là khi hắn còn yếu.
Hiện tại hắn đã mạnh lên, nếu không thể theo ý mình, làm những gì mình muốn.
Vậy hắn mạnh lên còn có ý nghĩa gì?
Thạch Phi Triết nghiêm túc nhìn Quan Sơn, hắn cảm giác sau chuyến này trở về, Quan Sơn đã thay đổi.
Trước kia Quan Sơn, chỉ có hai việc là luyện võ và làm việc.
"Ta tuy không có nhiều thời gian xử lý chuyện của Ma Môn, nhưng nếu ngươi có thể tập hợp bọn chúng lại một chỗ, ta ngược lại rất sẵn lòng bỏ ra một ngày để giải quyết bọn chúng!" Thạch Phi Triết nghĩ rồi nói.
"Ừm?" Quan Sơn cho rằng mình phải từng chút dây dưa với Ma Môn, không ngờ mình chỉ là dụ quái.
Hắn chỉ cần tập hợp đ·ị·ch lại một chỗ, những việc còn lại đã có thể gọi người đến hỗ trợ?
"Két!" Thạch Phi Triết nói, miệng phát ra âm thanh kỳ quái, giống như tiếng chim kêu.
"Ma Môn cắm rễ ở Dự Châu nhiều năm, chỉ cần giải quyết được Chân Nhân Võ Giả của chúng, thì đối với ngươi mà nói không còn chút uy h·i·ế·p nào! Giải quyết được chúng cũng có thể đánh vang uy danh, trấn nhiếp đạo chích, giúp ngươi làm việc được dễ hơn!"
Theo tiếng kêu gọi của hắn, một con quạ đen to lớn từ ngoài cửa sổ bay đến trước mặt hắn, tâm niệm truyền âm nói: "Giao thư kiện, chọn huyền ô. Thư huyền ô chuyển phát nhanh, cuộc sống vô tư!"
"Ông chủ này, may mà ta là một con chim, không thì cũng không thể dậy sớm như vậy! Cái gọi là chim sớm..."
Thạch Phi Triết nắm chặt cái mỏ con quạ đen lại, không cho nó lải nhải.
"Ta không ngờ Yêu tộc lại có thứ này, cái này đưa thư nhanh thật, ngươi chuẩn bị xong đi, để nó đưa thư cho ta!" Thạch Phi Triết nói.
Quạ đen vỗ cánh, như muốn nói, ta không phải là "thứ" gì đâu.
Quan Sơn đương nhiên là biết "chuẩn bị xong" có nghĩa là gì.
Bỗng nhiên, hắn hỏi: "Hùng Bá đâu?"
Hắn biết Thạch Phi Triết vẫn luôn có cách nhìn khác về Hùng Bá.
"Hùng Bá thì sao?" Thạch Phi Triết đáp.
"Hùng Bá cũng là người của Ma Môn."
Thạch Phi Triết chỉ thản nhiên nói: "Không ai có thể cản được con đường của chúng ta!"
Cát Thành, rạng sáng năm giờ.
Quan Sơn sau khi trở về, liền trực tiếp đi tới văn phòng của Thạch Phi Triết để báo cáo.
"...Cuối cùng trên đường trở về, gặp phải người của Ma môn, dường như cũng có ý đồ với Lạc Dương." Quan Sơn nói xong quá trình mấy ngày nay.
Thời gian hắn đi mất hai ngày, thời gian trở về thì chỉ một ngày.
So với thời gian hắn dự tính, nhanh hơn rất nhiều.
"Ai!" Thạch Phi Triết thở dài, buông quyển « Tổng kết thí điểm xóa nạn mù chữ và kế hoạch xóa nạn mù chữ giang hồ » trong tay xuống, nói: "Không ngờ các nàng lại biến thành như vậy." Giang hồ, lại có tin tức, đã là cảnh còn người mất.
"Hiện tại, ta đi cùng ngươi đến Lạc Dương, đi xem thử một chút."
"Đợi chút nữa. Hôm nay ban ngày có hơi nhiều việc, đến tối chúng ta lại đi!"
Thạch Phi Triết vừa đứng dậy định cùng Quan Sơn đi giải quyết chuyện Đại Trí Tuệ, chợt nhìn thấy bản ghi chép trên bàn, liền nói.
Mỗi ngày hắn đều có rất nhiều việc, nhưng vào buổi tối sẽ có chút thư thả, vì người khác buồn ngủ, còn hắn thì không cần.
"Ừm!" Quan Sơn cũng không có ý kiến gì, buổi sáng hay buổi tối cũng không quá khác biệt.
Với cước trình Chân Nhân Võ Giả của bọn họ, ước chừng hai canh giờ liền đến Lạc Dương.
Quan Sơn nghĩ nghĩ, rồi nói: "Viện trưởng, khi nào chúng ta mới chiếm được Dự Châu?"
"Chờ tiêu hóa xong Kinh Châu, liền chiếm luôn Dự Châu." Thạch Phi Triết ngồi xuống, tiếp tục hoàn thiện kế hoạch xóa nạn mù chữ, vừa viết vừa thuận miệng nói.
"Vì sao không vui một chút nào? Ta nhớ là viện trưởng với Ma Môn có thù mà? Lúc trước giống như chính Hoa Tiểu Trần đã đuổi viện trưởng ra khỏi Dự Châu." Quan Sơn nói.
"Không sai!" Thạch Phi Triết gật nhẹ đầu nói.
"Vậy vì sao viện trưởng không báo thù, mà chiếm lấy Dự Châu?" Quan Sơn lại hỏi.
"Báo thù không có ý nghĩa, chiếm Dự Châu không có người, nhân thủ không đủ." Thạch Phi Triết đáp.
"Báo thù cũng không có ý nghĩa sao?" Quan Sơn không hiểu.
"Muốn tìm được người của Ma môn, giống như đánh chuột đồng ấy, đánh chết bọn chúng, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của ta." Thạch Phi Triết ngẩng đầu chăm chú nói: "Bọn chúng không đáng từng đó thời gian."
"Không đáng?"
Báo thù mà cũng không đáng sao?
Giết những kẻ trước kia đã khinh d·ễu mình, mà cũng không đáng sao?
"Lấy ví dụ như ban hai mà ta đang dạy, lần này bọn họ thi hàm số lượng giác thì rối tinh rối mù, năm mươi sáu học sinh, chỉ có hơn hai mươi người thi đạt! Hóa học thì còn đỡ, hóa trị thì chỉ có mấy người không hiểu."
"Còn về vật lý... Còn không bằng mẹ nó toán học!"
Thạch Phi Triết day day mi tâm rồi nói: "Cái này trách ta, vật lý ta cũng không giỏi, dạy cũng không được tốt!" Quan Sơn nghe Thạch Phi Triết nói những lời này mà không hiểu gì, hắn không biết rõ những điều đó.
"Mấy năm nay, trong Thanh Sơn võ viện, phần lớn học sinh đều là học sinh tiểu học, chỉ có năm sáu mươi học sinh có tư duy nhanh nhạy mới biến thành học sinh trung học."
"Bọn họ về sau là nền tảng cải biến giang hồ, là hy vọng của giang hồ!"
"Nếu như ta bỏ ra bảy tám ngày đi diệt Ma Môn, nhưng trong bảy tám ngày này, biết đâu đám học sinh này sẽ trì trệ lùi bước, thêm việc các phương diện khác, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ cải biến giang hồ. Có lẽ cũng là bảy tám ngày, nhưng có thể sẽ dài hơn."
"Ma Môn diệt, Dự Châu vẫn là Dự Châu đó. Không có Ma Môn tứ gia, vẫn sẽ có cái khác Vương gia Triệu gia, tiếp tục đóng vai Ma Môn tứ gia, Dự Châu vẫn là Dự Châu."
"Cho nên ta mới nói, báo thù không có ý nghĩa!"
"Chỉ khi nào chúng ta tiêu hóa xong Kinh Châu, mới có thể dễ dàng mà ra tay, triệt để thay đổi Dự Châu! Không chỉ tiêu diệt Ma Môn, còn phải nhổ tận gốc bọn chúng, như vậy mới có ý nghĩa!" Thạch Phi Triết một hơi nói nhiều như vậy, cuối cùng mới hỏi: "Rõ chưa?"
Quan Sơn đã hiểu, dù có chỗ nghe không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết ý Thạch Phi Triết muốn nói, hắn cảm thấy vì để mình báo thù mà trì hoãn tiến độ cải biến giang hồ, là không đáng...
Quan Sơn im lặng nhìn Thạch Phi Triết, sau trận chiến ở Cát Thành, hắn cảm giác Thạch Phi Triết đã thay đổi.
Trước kia Thạch Phi Triết còn có chút kiên nhẫn giải thích cái gì đó, còn hiện tại sẽ chỉ yêu cầu bọn họ phải làm như thế nào.
Làm tất cả cũng chỉ vì lật đổ giang hồ hiện tại, vì cái giang hồ trong lòng hắn.
Lấy sức một người thay đổi cả giang hồ, khiến tất cả mọi người có thể trở thành người.
Không ai có thể cản được cái mục tiêu này, dù là chính hắn.
Quan Sơn vẫn nhớ mấy năm trước, Thạch Phi Triết máu me đầy mình, bảo hắn giúp băng bó vết thương, hắn đã cõng Thạch Phi Triết suốt một đường về Kinh Châu.
Hắn cũng nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy những người ở Tân Thành, hoàn toàn không giống với những người ở Cát Thành.
"Ta muốn đi Dự Châu!" Quan Sơn lên tiếng nói.
"Ừm?" Thạch Phi Triết nhìn Quan Sơn, không hiểu ý Quan Sơn nói vậy là gì.
"Ta muốn đi Dự Châu! Triển khai công việc ở Dự Châu!" Quan Sơn nhắc lại một lần.
"Hiện tại không có nhân thủ!" Thạch Phi Triết cự tuyệt yêu cầu của Quan Sơn.
"Ta rất quen với Lạc Dương, Dự Châu, ta có thể sau khi chiếm Lạc Dương thì sẽ khai triển công việc, từng chút thay đổi Lạc Dương, thay đổi Dự Châu." Quan Sơn nói.
"Hiện tại không có nhân thủ!" Thạch Phi Triết lại nói một lần, hắn nói với Quan Sơn: "Việc quan trọng nhất bây giờ của ngươi là thành lập hệ thống Tư Khấu, tuyển chọn và huấn luyện thêm nhiều Tư Khấu, mà..."
"Nhưng ta muốn gánh vác trách nhiệm thay đổi Dự Châu, ta đã là một Chân Nhân Võ Giả rồi." Quan Sơn đáp lời.
Thạch Phi Triết im lặng, thấy có người chủ động gánh vác trách nhiệm, hắn không thể bỏ đi cái tính tích cực này được.
Huống hồ, đây còn là chuyện thay đổi Dự Châu.
"Ta biết hiện tại không có nhân thủ, nhưng không thể vì không có nhân thủ mà không làm." Quan Sơn tiếp lời: "Ta hiện tại là Chân Nhân võ giả, trên giang hồ đã có sức mạnh tự vệ. Ta muốn thay đổi Dự Châu, quê hương của ta."
Những chuyện trước kia chỉ có thể đứng nhìn mà không thể nhúng tay, là khi hắn còn yếu.
Hiện tại hắn đã mạnh lên, nếu không thể theo ý mình, làm những gì mình muốn.
Vậy hắn mạnh lên còn có ý nghĩa gì?
Thạch Phi Triết nghiêm túc nhìn Quan Sơn, hắn cảm giác sau chuyến này trở về, Quan Sơn đã thay đổi.
Trước kia Quan Sơn, chỉ có hai việc là luyện võ và làm việc.
"Ta tuy không có nhiều thời gian xử lý chuyện của Ma Môn, nhưng nếu ngươi có thể tập hợp bọn chúng lại một chỗ, ta ngược lại rất sẵn lòng bỏ ra một ngày để giải quyết bọn chúng!" Thạch Phi Triết nghĩ rồi nói.
"Ừm?" Quan Sơn cho rằng mình phải từng chút dây dưa với Ma Môn, không ngờ mình chỉ là dụ quái.
Hắn chỉ cần tập hợp đ·ị·ch lại một chỗ, những việc còn lại đã có thể gọi người đến hỗ trợ?
"Két!" Thạch Phi Triết nói, miệng phát ra âm thanh kỳ quái, giống như tiếng chim kêu.
"Ma Môn cắm rễ ở Dự Châu nhiều năm, chỉ cần giải quyết được Chân Nhân Võ Giả của chúng, thì đối với ngươi mà nói không còn chút uy h·i·ế·p nào! Giải quyết được chúng cũng có thể đánh vang uy danh, trấn nhiếp đạo chích, giúp ngươi làm việc được dễ hơn!"
Theo tiếng kêu gọi của hắn, một con quạ đen to lớn từ ngoài cửa sổ bay đến trước mặt hắn, tâm niệm truyền âm nói: "Giao thư kiện, chọn huyền ô. Thư huyền ô chuyển phát nhanh, cuộc sống vô tư!"
"Ông chủ này, may mà ta là một con chim, không thì cũng không thể dậy sớm như vậy! Cái gọi là chim sớm..."
Thạch Phi Triết nắm chặt cái mỏ con quạ đen lại, không cho nó lải nhải.
"Ta không ngờ Yêu tộc lại có thứ này, cái này đưa thư nhanh thật, ngươi chuẩn bị xong đi, để nó đưa thư cho ta!" Thạch Phi Triết nói.
Quạ đen vỗ cánh, như muốn nói, ta không phải là "thứ" gì đâu.
Quan Sơn đương nhiên là biết "chuẩn bị xong" có nghĩa là gì.
Bỗng nhiên, hắn hỏi: "Hùng Bá đâu?"
Hắn biết Thạch Phi Triết vẫn luôn có cách nhìn khác về Hùng Bá.
"Hùng Bá thì sao?" Thạch Phi Triết đáp.
"Hùng Bá cũng là người của Ma Môn."
Thạch Phi Triết chỉ thản nhiên nói: "Không ai có thể cản được con đường của chúng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận