Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 330: Khách đến thăm

Chương 330: Khách đến thăm Sơn Vu mang theo mấy con cá, làm như kẻ trộm, lén la lén lút về nhà. Cửa lớn chắc chắn đang đóng, nên Sơn Vu phải leo tường vào. Hắn đi vào bếp, thả mấy con cá vào một chậu nước. Vừa quay người lại đã thấy Kỳ Xuân.
"Là... là Xuân Nhi à!" Sơn Vu giật mình nói.
"A da~ tướng công về rồi?" Kỳ Xuân nhìn thấy Sơn Vu với vẻ mặt khác thường, cười tươi như hoa nói.
Tướng công? Không phải là ba ba sao?
Thấy Kỳ Xuân hòa ái nói chuyện với mình như vậy, Sơn Vu có chút không biết làm sao. Trong ấn tượng của Sơn Vu, Kỳ Xuân vẫn như hồi trước khi sinh con.
"Hôm qua ta giúp Tư Khấu phá án, không phải cố ý..." Sơn Vu cảm thấy Kỳ Xuân không được tự nhiên, hắn vừa nói, vừa quan sát kỹ Kỳ Xuân.
Sao vậy?
Chuyện gì xảy ra?
Kỳ Xuân căn bản không nghe Sơn Vu nói gì về Tư Khấu hay phá án, nàng mỉm cười nói: "Tướng công, hình như chàng chưa rửa mặt thì phải?"
"Hôm qua có khách nhân đến, đợi chàng cả đêm, chàng mà gặp người ta với bộ dạng này thì không ổn."
Nói xong, nàng liền cầm dao cạo râu muốn cạo râu cho hắn. Lần cuối Kỳ Xuân cạo râu cho Sơn Vu, đã là chuyện của nhiều năm trước.
"Khách nhân?" Sơn Vu khó hiểu hỏi: "Là người thân thích của Kỳ Gia?"
Nơi này là Kỳ Gia lão trạch, khách nhân chắc hẳn là bạn bè thân thích của Kỳ Gia từ trước? Sơn Vu đoán vậy.
"Không, là bạn của tướng công. Không ngờ tướng công lại quen biết nhân vật như vậy!" Kỳ Xuân nói.
Nhân vật như vậy? Ta có thể quen nhân vật dạng gì? Trừ phi là...
"Là hắn?" Sơn Vu hỏi.
"Chính là hắn!" Kỳ Xuân đáp.
"Vậy ta cạo râu làm gì? Đều là đàn ông cả. Thật là..." Sơn Vu muốn ngăn Kỳ Xuân cạo râu.
"Tướng công à~ chàng không chỉ đại diện cho bản thân mình, mà còn đại diện cho cả nhà ta, sao có thể xuề xòa như vậy được?" Kỳ Xuân dịu dàng nói.
"Không cạo!" Sơn Vu bực bội nói.
Kỳ Xuân nhướn mày, lưỡi dao đặt lên cổ Sơn Vu, hỏi: "Cạo không cạo? Cạo không cạo?"
"... "
Sơn Vu cúi đầu nhìn lưỡi dao, nói: "Ta cạo, được chưa?"
Đang mải cạo râu, thì Kỳ Kính cũng tới, thấy cảnh tượng này liền nói: "Còn có tóc nữa!"
Tóc Sơn Vu cũng đang rối bù.
Thế là Kỳ Kính lại bắt đầu đun nước, gội đầu cho Sơn Vu, chải chuốt lại, cài trâm, đội mũ.
Kỳ Xuân cạo xong râu ria cho Sơn Vu, lại sửa sang lại tóc mai cho hắn.
Cuối cùng lại bắt Sơn Vu rửa mặt, thay quần áo khác.
Đến lúc này mới xong.
Nhìn Sơn Vu khôi ngô tuấn tú tiêu sái, mang theo vẻ u sầu trên khuôn mặt, Kỳ Xuân và Kỳ Kính vô cùng hài lòng, đây mới là Sơn Vu trong ấn tượng của bọn nàng.
"Tướng công, chàng trông giống hồi trẻ đến ba phần." Kỳ Kính nói.
Chỉ có điều hơi tiếc, là do hơi mũm mĩm mà khiến bộ quần áo căng phồng lên, bụng dưới cũng hơi lộ ra.
Cũng chẳng còn cách nào, Sơn Vu đã hơn bốn mươi, sắp năm mươi tuổi.
Bình thường không luyện võ, không thích vận động, ăn no rồi lại ngủ, có thể giữ được vóc dáng này cũng là rất tốt rồi.
Dù hắn là tu vi Chu Thiên đi chăng nữa. Ai nói Võ Giả không thể béo đâu?
"Hắn ở đâu?" Sơn Vu hỏi.
"Ở khách phòng trong sân kia." Kỳ Xuân nói: "Hắn có lẽ là chiều hôm qua đến, chuyên tới tìm chàng. Chiều hôm qua chàng không về, hắn liền ở lại đây một đêm."
Sơn Vu khẽ gật đầu, nhấc chân đi tới khách phòng trong nội viện, liền thấy Thạch Phi Triết đang đứng đợi hắn ở trong sân.
"Sơn lão huynh, đã lâu không gặp nha!" Thạch Phi Triết nhìn Sơn Vu, vừa cười vừa nói.
"Thạch lão đệ, ngươi cũng lâu rồi không thấy!" Sơn Vu đáp.
Hắn nhìn Thạch Phi Triết hiện tại, chỉ xét về hình dáng, không khác nhiều so với Thạch Phi Triết trong ký ức của hắn, nhưng khí chất trầm ổn, trưởng thành hơn rất nhiều.
Thạch Phi Triết mặc trường bào bình thường, chẳng ai nghĩ đây lại là vị Thạch ủy viên trưởng kia.
Thật ra thì, Sơn Vu sớm đã có thể đi tìm Thạch Phi Triết, nhưng hắn không biết phải nói gì với Thạch Phi Triết.
Chẳng lẽ muốn hắn nói, đừng quên Phú Quý ta, đừng hỏi quên điểm giàu có của ta? Như thế không phải tính cách của hắn.
Chẳng lẽ muốn chất vấn hắn, tại sao lại biến giang hồ thành cái bộ dạng này?
Thực ra thì, giang hồ như vậy rất tốt, con gái của hắn có thể trưởng thành không lo nghĩ, chỉ là hắn không quen.
Hắn quen thuộc với cái giang hồ đao quang kiếm ảnh, sinh sinh tử tử hơn.
Cho nên, gặp nhau cũng chẳng bằng không gặp. Mà một khi đã gặp, lại không biết phải nói gì.
Còn chuyện hàn huyên thì hắn, một người giang hồ như vậy có gì để mà nói chuyện với một vị Thạch ủy viên trưởng cao cao tại thượng chứ?
Hắn mà đi, liệu có thể gặp được Thạch Phi Triết không?
Đó chính là những điều khiến hắn trăn trở suốt những năm qua. Vừa sợ huynh đệ không được tốt, lại vừa sợ huynh đệ giàu có hơn mình!
Đó là lẽ thường tình.
Chẳng qua hắn không ngờ rằng, Thạch Phi Triết lại đến tìm hắn.
Thạch Phi Triết nhìn Sơn Vu trước mắt, có chút béo phì, so với Sơn Vu hai mươi năm về trước.
Thời gian đúng là một con dao giết người không gớm tay mà!
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết phải nói gì.
Hơn hai mươi năm trước, bọn họ là bạn đồng sinh cộng tử. Hơn hai mươi năm sau, họ gặp lại nhưng không biết mở lời ra sao.
Cũng may, Sơn Vu không đơn độc, mà còn có hai vị phu nhân đi cùng.
Thạch Phi Triết nhìn Kỳ Xuân và Kỳ Kính sau lưng Sơn Vu, cười nói: "Sơn lão huynh thật là có tề nhân chi phúc nha! Hôm qua khi đến đây, ta thấy nhị vị tẩu phu nhân quản lý mọi việc trong nhà rất ngăn nắp, còn sơn lão huynh thì lại tiêu dao đi câu cá."
"Thật là ghen tị với người bên ngoài a!"
Với tu vi của mình, hắn tự nhiên có thể phát giác Sơn Vu vừa mới trò chuyện với hai vị phu nhân.
Đây là hắn cố ý.
Mặt Sơn Vu tối sầm lại.
Biết nói thì nên nói cho tử tế một chút đi. Sao lại dùng giọng điệu âm dương quái khí như vậy? Không ai khác, đúng là tên Thạch Phi Triết này mà!
Kỳ Xuân và Kỳ Kính không nghe ra giọng điệu âm dương quái khí của Thạch Phi Triết, còn cho rằng Thạch Phi Triết đang khen Sơn Vu, cười tủm tỉm nói: "A Vu là đương gia của chúng tôi, đó đều là điều nên làm."
Bọn họ thật sự không ngờ rằng, lại có người vừa gặp mặt đã nói chuyện kiểu âm dương quái khí như vậy.
Các nàng không biết, nhưng Sơn Vu thì biết!
Bởi vì hắn và Thạch Phi Triết là bằng hữu thực sự!
Hắn nghe Thạch Phi Triết tiếp tục cười nói: "Sơn lão huynh quả là Sơn lão huynh, hai vị tẩu phu nhân vừa xinh đẹp lại vừa thân mật, chắc hẳn các ngươi ân ái vô cùng a!"
"Đương nhiên, A Vu rất yêu chúng tôi mà!"
"Chúng tôi cũng yêu A Vu lắm!"
Kỳ Xuân và Kỳ Kính thay phiên nhau nói.
Sơn Vu đứng quay lưng về phía hai người vợ, mặt đen lại, nghe Thạch Phi Triết cùng với hai phu nhân của mình, không có ai nói được tiếng người nào cả.
"Xuân Nhi, Kính Nhi, hai người đi chuẩn bị cơm trưa đi. Ta cùng Thạch lão đệ tự hàn huyên." Sơn Vu nghe bọn họ nói thêm vài câu, cảm thấy nếu tiếp tục trò chuyện nữa, mình sẽ phát điên mất.
Nào là "Tình cảm vợ chồng hòa thuận", nào là "Tương kính như tân" nói hết ra.
Các ngươi chắc là không biết cái ác thú vị của Thạch Phi Triết rồi!
Nhưng mà, Thạch Phi Triết vừa nói vừa kiểu âm dương quái khí thế này, khiến Sơn Vu tìm lại được cảm giác thân thiết ngày xưa với Thạch Phi Triết.
Đợi đến khi Kỳ Xuân và Kỳ Kính đi rồi, Sơn Vu mới đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện Thạch Phi Triết, nói: "Ngươi đó, vẫn không thay đổi gì cả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận