Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 13: Duyên, tuyệt không thể tả

Chương 13: Duyên, tuyệt không thể tả
Hôm sau trời vừa sáng, Thạch Phi Triết đã sớm bắt đầu đứng như cọc gỗ luyện công, tiện thể còn giúp lão chủ nhà thuê bổ chút củi lửa. Để báo đáp lại, buổi sáng hắn có thể ăn thêm một cái bánh màn thầu bột mì tạp.
Ăn cơm xong, Thạch Phi Triết mang theo bản sao chép « U Tuyền Thần Ảnh Lục » và một đao giấy vàng mới, còn có một cây bút than, liền đi đến Tam Tài Trang. Vừa đứng như cọc gỗ, hắn đã tính xong. Nửa tháng này buổi sáng luyện « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết », sau đó ban ngày ngâm mình ở Tam Tài Trang nghiên cứu « U Tuyền Thần Ảnh Lục ». Tháng sau, sẽ đi tìm công việc, vừa kiếm sống vừa luyện công. Đợi ba năm nữa, hắn sẽ không còn phải làm trâu ngựa nữa!
Có lẽ hôm nay đến sớm, ở Tam Tài Trang còn ít người. Thạch Phi Triết đến bên cạnh rừng bia ghi chép « U Tuyền Thần Ảnh Lục », không có ai khác. Ngược lại có mấy người quần áo chỉnh tề đang bàn về môn « Bất Động Minh Vương Quan Tưởng pháp ».
Thạch Phi Triết lấy bản sao « U Tuyền Thần Ảnh Lục » hôm trước ra, bắt đầu ngồi xổm xuống đất so sánh với chữ trên rừng bia. Lần này là xem lại, để phòng hôm trước chép sai. Đang đối chiếu thì Thạch Phi Triết chợt cảm thấy có người gõ vào người mình. Hắn ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Hoa Tiểu Muội mặc trường bào xanh lam.
"Hoa" – bất thình lình, Hoa Tiểu Muội mở quạt xếp ra, vừa rồi hắn dùng quạt gõ vào Thạch Phi Triết. "Tiểu huynh đệ, quả nhiên ngươi đến Tam Tài Trang rồi!" Hắn nói. Thạch Phi Triết nhìn thấy mặt kia của cây quạt có bốn chữ "Thường thường không có gì lạ".
"Hóa ra là Hoa huynh!" Thạch Phi Triết đứng dậy, chắp tay với Hoa Tiểu Muội. "Tiểu huynh đệ đến Tam Tài Trang, cũng không báo cho ta tiếng nào!" Hắn nhìn Thạch Phi Triết đang cầm bút than và giấy vàng, lại nói thêm.
"Ta không biết Hoa huynh ở đâu mà!" Thạch Phi Triết đáp. "A?" Hoa Tiểu Muội ngớ ra: "Ta từng nói ta ở Tam Tài Trang mà?"
"Ngươi không phải đến Tam Tài Trang làm việc sao? Còn chưa xong à?" Thạch Phi Triết giả bộ hồ đồ nói. Thật ra hắn không muốn làm phiền người khác. Nhất là Hoa Tiểu Muội như vậy, xem chừng là võ đạo cao thủ, trong lúc phất tay đã mang theo cao thủ ngạo khí. Hiện tại hắn còn kém những người này quá xa, mạo muội đi tìm sẽ có chút nhiệt tình thái quá mà bị hờ hững. Chờ thêm mấy năm, hừ hừ. . .
"Công việc có chút phức tạp, còn chưa xong!" Hoa Tiểu Muội nhìn « U Tuyền Thần Ảnh Lục » trước mặt Thạch Phi Triết, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu, hắn nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi để ý đến bộ công pháp này à?"
"Không sai! Bộ công pháp này khá hoàn thiện! Ta thu lấy, định từ từ nghiên cứu!" Thạch Phi Triết cầm giấy vàng nói.
"Ồ? Không biết tiểu huynh đệ hiểu được mấy thành rồi?" Hoa Tiểu Muội nói. "Đại khái năm, sáu phần mười! Có một số chỗ ta không hiểu lắm!" Thạch Phi Triết nói.
Hoa Tiểu Muội lại đánh giá Thạch Phi Triết, thở dài một tiếng: "Không ngờ tiểu huynh đệ thông minh vậy, đáng tiếc không gia nhập một môn phái tốt! Nếu không từ nhỏ luyện võ, giờ chắc đã có chút danh tiếng rồi!"
"Hiểu được năm, sáu phần mười, cũng coi như thông minh?" Thạch Phi Triết nói.
"Bí tịch võ đạo nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Cao thủ có thể suy đoán bí tịch võ đạo mạnh như thác đổ, thậm chí có thể ép người luyện, đi nghiệm chứng công pháp!" Hoa Tiểu Muội không biết nghĩ gì, chợt cảm khái: "Ta cũng có chút nghiên cứu về « U Tuyền Thần Ảnh Lục » này, hôm nay gặp lại tiểu huynh đệ, có lẽ là duyên phận. Để ta giảng cho tiểu huynh đệ một lần, còn nhớ được bao nhiêu thì tùy duyên vậy!"
"A?" Thạch Phi Triết ngẩn người, sau đó là mừng rỡ, thốt lên: "Thật sao?"
"Duyên, tuyệt không thể tả! Lại nghe ta truyền thanh!" Nói xong, Hoa Tiểu Muội truyền âm thanh thành một luồng, truyền vào tai Thạch Phi Triết, hắn bắt đầu giảng lại « U Tuyền Thần Ảnh Lục » từ đầu đến cuối! Từ huyết khí, chiêu thức đến công hiệu dược liệu, đều giảng rất kỹ.
Thạch Phi Triết biết cơ duyên này không thể bỏ qua, vội vàng nghiêm túc nghe, nghiêm túc cầm bút than ghi chép lên giấy vàng. Hoa Tiểu Muội nhìn rừng bia, giảng trọn một canh giờ mới xong. Hắn nhìn Thạch Phi Triết cặm cụi ghi chép, khóe miệng lộ ra ý cười khó hiểu.
Tiểu huynh đệ, đây cũng là duyên thôi! Ai bảo ngươi muốn luyện « U Tuyền Thần Ảnh Lục » làm gì! Dù hắn không nói, vài ngày nữa cũng sẽ có người từng chút một giao lưu với Thạch Phi Triết, vô tình để lộ tình hình cụ thể của « U Tuyền Thần Ảnh Lục ».
« U Tuyền Thần Ảnh Lục » này chính là công pháp dược nhân trong « Đông Nhạc Thần Ngục pháp Điển » mà hắn đang tu luyện. Cái gọi là dược nhân, chính là tu luyện người thành thuốc lớn cho một công pháp nào đó. Thiên tài địa bảo linh thảo trồng mất mấy chục đến cả trăm năm, còn phải cẩn thận bảo vệ, phòng người ăn cắp cướp đoạt, thật là quá kém hiệu quả. Sao không để người tự mình tu luyện thành thuốc lớn, đến khi thi triển công pháp, không chỉ đoạt được chân khí, còn đoạt được cả căn cốt tinh nguyên để bồi bổ thân thể, thật là con đường tu hành nhanh chóng không có cách thứ hai!
Tuyệt nhất là, bộ công pháp này giấu trong rừng bia, mặc cho người lựa chọn. Ai mà nghi ngờ công pháp mình chọn có vấn đề chứ? Ai mà hoài nghi công pháp mình khổ sở tìm được có vấn đề chứ? Bọn họ sẽ liều mạng kiếm tiền mua dược liệu, liều mạng tu luyện, chỉ để bắt lấy cơ hội thay đổi số phận. Cuối cùng, khi bọn họ gặp phải người của Ma Môn như Hoa Tiểu Muội, sẽ bị lược đoạt không chút sơ hở.
Đến một ngày, tiểu huynh đệ họ gì kia bị người hút sạch tu vi, không biết lúc ấy hắn có hối hận vì duyên phận này không? Không biết vẻ mặt hắn sẽ ra sao nhỉ? Hoa Tiểu Muội cười tủm tỉm nhìn Thạch Phi Triết tay lấm lem mực than, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu huynh đệ còn thắc mắc gì không?"
"Có, có, có!" Thạch Phi Triết vội nói, khó khăn lắm mới gặp được một cơ duyên, có thể giúp hắn có được bí tịch võ công hoàn chỉnh, hắn nhất định phải hỏi ra những điều còn thắc mắc. Quả nhiên, người thích cười sẽ không gặp vận xui! Lão tử vận khí thật tốt! Thạch Phi Triết càng thêm tin mình là cậu bé may mắn.
Hắn liên tiếp hỏi Hoa Tiểu Muội mấy vấn đề, đều là những điều khi nãy Hoa Tiểu Muội giảng hắn nghe không rõ. Nhất là phần huyết khí tinh thần, hợp nhất bốn thứ để ngưng tụ chân khí, hắn thật sự chưa hiểu rõ.
Hoa Tiểu Muội cũng không hề thiếu kiên nhẫn, hết sức nhẫn nại giải thích cho Thạch Phi Triết: "Tinh khí thần bốn thứ hợp nhất, nhìn thì dễ mà rất huyền diệu."
"Ta lấy bản thân làm ví dụ, hồi nhỏ khi chưa tập võ, tính tình ta khá điềm đạm nho nhã. Nhưng từ khi tập võ, trong người luôn có một nguồn sức mạnh khiến ta không nhịn được muốn đấm ai đó vài quyền."
"Kết quả, cái công phu mèo quào của ta lại bị người khác treo lên đánh."
"Nhưng từ khi tập võ, huyết khí phương cương, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại tinh thần can đảm, cứ như không có gì trên thiên hạ này làm khó ta được!"
"Mạnh vậy sao?" Thạch Phi Triết nói.
"Ha ha ~ thật ra đều là ảo giác." Hoa Tiểu Muội vừa cười vừa nói: "Khi Tinh và Thần viên mãn, sẽ cảm thấy thần thái sáng láng, tinh lực dồi dào. Sức mạnh của cả người kết hợp với suy nghĩ, với tinh thần, như vậy sẽ hợp lại thành chân khí."
Bạn cần đăng nhập để bình luận