Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ
Chương 136: Kỳ quái một ngày
Ngày mới vừa hửng sáng, Quan Sơn đã cầm roi sắt ra thao trường luyện võ. Cây roi này tìm được trong kho của U Linh Sơn Trang. Roi sắt nặng tầm mười mấy cân, dài độ ba thước, trên thân có những đốt như đốt trúc. Loại roi này khi dùng có thể tạo ra lực rất mạnh, chuyên dùng để phá giáp. Chiêu «Hóa Lôi Ngũ Liên Tiên» nếu luyện đến cảnh giới cao thâm, cũng có thể phá được các loại công phu khổ luyện, chân khí hộ thân hay những loại võ công có Phật quang. Năm roi liên tiếp vung ra, âm dương hợp nhất, dẫn dắt lôi điện, một kích có thể đánh nổ đầu của mấy con lừa trọc nhà Phật. Khiến cho bọn chúng bên ngoài nhìn không sao, nhưng lục phủ ngũ tạng, kinh mạch đại não đều bị phá tan, chết không toàn thây. Đương nhiên, với cảnh giới của Quan Sơn hiện tại thì khác xa so với cảnh giới cao thâm của «Hóa Lôi Ngũ Liên Tiên», khác nhau như chó với người. Hiện tại, Quan Sơn vẫn đang khổ luyện tiên pháp mỗi ngày để quen thuộc với đặc tính của nó.
Hôm nay, vừa đến thao trường, hắn thấy có người đang luyện võ."Sơn ca, huynh đến sớm thế!" Hoàng cẩu Đản cầm một cây đao, xoát xoát xoát vung qua vung lại, thấy Quan Sơn thì vội chào.
"Chào buổi sáng!" Quan Sơn cảm thấy rất lạ, mấy hôm nay đều chỉ có một mình hắn luyện võ buổi sáng, chưa bao giờ gặp Hoàng cẩu Đản. Nhưng hắn không nói gì, chào hỏi xong thì cắm đầu luyện tiếp.
Luyện xong ba lần tiên pháp, đang nghỉ ngơi một chút thì thấy Hoàng cẩu Đản vẫn đang xoát xoát xoát luyện đao pháp. Đao pháp của hắn rất lạ, lúc nhanh lúc chậm, khi thì đầy sơ hở, khi thì lại không có. Mới đầu thì có chút lóng ngóng, về sau mới dần thuần thục hơn. Quan Sơn không hỏi đạo đao pháp này từ đâu ra, hắn biết Thạch Phi Triết có rất nhiều công pháp, chắc hẳn tám phần là do Thạch Phi Triết truyền cho Hoàng cẩu Đản.
Quan Sơn thấy việc Thạch Phi Triết tùy tiện truyền dạy võ công thì cũng chẳng để ý. Bây giờ, hắn cần phải lo chuyện của mình, sớm ngày trở thành đệ nhất thiên hạ. Hắn còn có một trăm hai mươi mốt năm! Chỉ là hắn không biết rằng, đôi khi thế giới biến đổi chỉ từ những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Luyện võ xong, hắn liền đi vào bếp ăn cơm. Người nấu ăn không ai khác ngoài… Thạch Phi Triết. Bởi vì những người khác nấu ăn thật sự là quá khó nuốt! Tuy Thạch Phi Triết nấu ăn ngon, nhưng có một tật xấu, chính là không bao giờ bỏ phí một chút thức ăn nào. Quan Sơn nhìn bữa sáng với một bát cháo, một đĩa dưa muối, một đĩa bánh trung thu xào mặn thịt mà thở dài. Đúng là ác mộng mà! Mấy hôm trước, hắn cứ tưởng đã ăn hết bánh trung thu rồi, ai ngờ khui đồ ra thì vẫn còn một túi vải lớn bánh trung thu! May mà bánh trung thu toàn là dầu đường, thời tiết trên núi lại mát mẻ, nếu không thì chắc đã mốc meo rồi! Nghe nói bánh trung thu để lâu có thể dùng làm chùy được cơ đấy. Hơn nữa, vì sao bánh trung thu lại có thể xào với rau, còn có thể xào chung với thịt khô nữa chứ! Vừa mặn vừa ngọt, khó ăn thật sự!
Quan Sơn nhăn nhó mặt mày ăn bữa sáng, còn mấy người khác thì cười híp mắt ăn. Đây là lần đầu tiên bọn họ ăn món kỳ lạ như vậy, bánh trung thu vậy mà có thể xào chung với thịt mặn, thật không thể tin nổi. Nhất là hương vị không tệ! Đúng là Thạch viện trưởng! Hùng Bá đang ăn thì nghe Thạch Phi Triết nói: “Hùng Bá, vợ ngươi chết rồi à?”
"Nàng hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi." Hùng Bá đáp.
“Sao nàng ta vẫn chưa chết! Chờ nàng ta chết rồi, ta giới thiệu cho ngươi mấy cô nương có được không?” Thạch Phi Triết nói. “Ta có một người bạn, hắn rất quen biết mấy người bên Thiên Nữ Tông, Kim Linh Tông, Bảo Tương Tông, Tiên Hoa phái gì đó, nhờ hắn giới thiệu cho ngươi có được không.”
“Mấy môn phái đó không phải thứ tốt gì đâu!” Hùng Bá khẳng định. Hắn là con trai một của Hùng Gia bên Ma môn, từ nhỏ đã được người nhà dặn dò tránh xa mấy môn phái kỳ quái đó.
“Cô vợ của ngươi vừa cay nghiệt, lại tự phụ, còn mạnh hơn ngươi! Ta sợ sau này ngươi khổ đấy!” Thạch Phi Triết bưng bát cháo, ngồi đối diện Hùng Bá, lời lẽ thấm thía nói.
"Nga!" Hùng Bá đáp. "Ý ngươi nói vợ ta xấu, là người xấu sao!"
“Sai rồi, tục ngữ nói lời thật mất lòng, ta là người ngoài cuộc, nhìn rõ lắm! Ngược lại ngươi mê đắm sắc đẹp, sợ không phải sẽ lầm lỡ cả đời đó!” Thạch Phi Triết lắc đầu nói, “Không bằng cùng ta làm đại hiệp đi!”
"Vợ ta rất tốt, ngươi đừng có nói xấu nàng!"
“Ngươi coi nàng ta là vợ, vậy nàng ta có coi ngươi là chồng không?"
“Nàng ta đương nhiên biết.”
“Xì! Ta thấy ngươi là kẻ liếm chó đó! Đàn ông mà…” Quan Sơn đang ăn điểm tâm thì không chú ý đến Thạch Phi Triết và Hùng Bá. Ngược lại, hắn để ý đến lão Phiền mặt mày khó ở. Hùng Bá là một người khá thú vị, bởi vì hắn làm việc rất đơn giản, cũng không nghĩ nhiều hay làm nhiều. Rõ ràng Khương Ninh bị Thạch Phi Triết hạ độc, nhưng hắn vẫn cứ thản nhiên trò chuyện cùng Thạch Phi Triết. Hơn nữa, hắn cũng không hề có ác ý với ai, hay có thể nói là không coi ai ra gì. Quan Sơn cảm thấy, Hùng Bá nhìn người khác như nhìn kiến trong tổ kiến, chẳng hề phân biệt. Ngoại trừ Khương Ninh, Hùng Bá thật không giống người.
Nhưng lão Phiền lại khác. Hôm qua còn nhăn nhó đau khổ, hôm nay đã sắc mặt thản nhiên, thờ ơ với tất cả mọi chuyện. Nhất là lúc ăn cơm, lão ăn chậm rãi, không còn ủ rũ như hôm qua. Chẳng lẽ là có vấn đề gì được giải quyết rồi sao? Quan Sơn thầm suy nghĩ. Điều khiến hắn kinh ngạc hơn là, hắn cảm thấy từ lão Phiền phát ra một luồng áp lực. Đó là khí tức chỉ những võ giả có cảnh giới cao hơn mới có được sau khi vận công, hắn cảm nhận được nó. Lão già này ít nhất cũng phải là Khí Hải võ giả! Hắn trước khi ăn cơm đã vận công rồi! Lúc trước tại sao không thấy lão già này chăm chỉ tu luyện như vậy! Ông già sáu bảy mươi tuổi còn ra sức tu luyện, có phải muốn hại bọn thanh niên này không hả! Mẹ nó! Quan Sơn lắc đầu, hắn linh cảm được hôm nay có gì đó là lạ.
Ăn điểm tâm xong, mọi người ai nấy đều bận rộn. Thạch Phi Triết dẫn Hoàng cẩu Đản, lão Phiền và Hùng Bá ra dọn dẹp những chỗ hư hỏng do Hùng Bá gây ra. Mục đích của việc này không phải để tiết kiệm chi phí, mà là muốn mọi người có tình cảm với võ viện hơn. Giống như chơi game, tự cày thì mới có tình cảm, còn mua acc thì không vui chút nào. Nhà cửa cũng vậy, tự tay xây lên thì chắc chắn sẽ khác.
Còn Quan Sơn thì cầm theo truyền đơn ra trước cổng võ viện, kê bàn ghế ngồi. Ai bảo hắn là người có nhan sắc nhất Thanh Sơn võ viện, là người được Thạch viện trưởng chỉ định làm bộ mặt đại diện chứ! Một bình nước nóng, một ấm trà, bảng biểu, thế là một ngày làm việc lại bắt đầu. Chuẩn bị xong xuôi, hắn liền ngồi vào ghế, cầm quyển «Thiên Tự Kinh» ra chăm chú học thuộc. «Thiên Tự Kinh» không thể tăng công lực, nhưng nó có thể giúp hắn biết nhiều chữ hơn. Sau này, nếu hắn trở thành đệ nhất thiên hạ mà lại không biết chữ thì thật là đáng cười!
Đang lúc hắn lẩm bẩm “Thả lộn xộn lợi tục, cũng đều là đẹp đẽ” thì nghe có tiếng người đi tới. Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một đôi sừng trâu.
Hôm nay, vừa đến thao trường, hắn thấy có người đang luyện võ."Sơn ca, huynh đến sớm thế!" Hoàng cẩu Đản cầm một cây đao, xoát xoát xoát vung qua vung lại, thấy Quan Sơn thì vội chào.
"Chào buổi sáng!" Quan Sơn cảm thấy rất lạ, mấy hôm nay đều chỉ có một mình hắn luyện võ buổi sáng, chưa bao giờ gặp Hoàng cẩu Đản. Nhưng hắn không nói gì, chào hỏi xong thì cắm đầu luyện tiếp.
Luyện xong ba lần tiên pháp, đang nghỉ ngơi một chút thì thấy Hoàng cẩu Đản vẫn đang xoát xoát xoát luyện đao pháp. Đao pháp của hắn rất lạ, lúc nhanh lúc chậm, khi thì đầy sơ hở, khi thì lại không có. Mới đầu thì có chút lóng ngóng, về sau mới dần thuần thục hơn. Quan Sơn không hỏi đạo đao pháp này từ đâu ra, hắn biết Thạch Phi Triết có rất nhiều công pháp, chắc hẳn tám phần là do Thạch Phi Triết truyền cho Hoàng cẩu Đản.
Quan Sơn thấy việc Thạch Phi Triết tùy tiện truyền dạy võ công thì cũng chẳng để ý. Bây giờ, hắn cần phải lo chuyện của mình, sớm ngày trở thành đệ nhất thiên hạ. Hắn còn có một trăm hai mươi mốt năm! Chỉ là hắn không biết rằng, đôi khi thế giới biến đổi chỉ từ những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Luyện võ xong, hắn liền đi vào bếp ăn cơm. Người nấu ăn không ai khác ngoài… Thạch Phi Triết. Bởi vì những người khác nấu ăn thật sự là quá khó nuốt! Tuy Thạch Phi Triết nấu ăn ngon, nhưng có một tật xấu, chính là không bao giờ bỏ phí một chút thức ăn nào. Quan Sơn nhìn bữa sáng với một bát cháo, một đĩa dưa muối, một đĩa bánh trung thu xào mặn thịt mà thở dài. Đúng là ác mộng mà! Mấy hôm trước, hắn cứ tưởng đã ăn hết bánh trung thu rồi, ai ngờ khui đồ ra thì vẫn còn một túi vải lớn bánh trung thu! May mà bánh trung thu toàn là dầu đường, thời tiết trên núi lại mát mẻ, nếu không thì chắc đã mốc meo rồi! Nghe nói bánh trung thu để lâu có thể dùng làm chùy được cơ đấy. Hơn nữa, vì sao bánh trung thu lại có thể xào với rau, còn có thể xào chung với thịt khô nữa chứ! Vừa mặn vừa ngọt, khó ăn thật sự!
Quan Sơn nhăn nhó mặt mày ăn bữa sáng, còn mấy người khác thì cười híp mắt ăn. Đây là lần đầu tiên bọn họ ăn món kỳ lạ như vậy, bánh trung thu vậy mà có thể xào chung với thịt mặn, thật không thể tin nổi. Nhất là hương vị không tệ! Đúng là Thạch viện trưởng! Hùng Bá đang ăn thì nghe Thạch Phi Triết nói: “Hùng Bá, vợ ngươi chết rồi à?”
"Nàng hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi." Hùng Bá đáp.
“Sao nàng ta vẫn chưa chết! Chờ nàng ta chết rồi, ta giới thiệu cho ngươi mấy cô nương có được không?” Thạch Phi Triết nói. “Ta có một người bạn, hắn rất quen biết mấy người bên Thiên Nữ Tông, Kim Linh Tông, Bảo Tương Tông, Tiên Hoa phái gì đó, nhờ hắn giới thiệu cho ngươi có được không.”
“Mấy môn phái đó không phải thứ tốt gì đâu!” Hùng Bá khẳng định. Hắn là con trai một của Hùng Gia bên Ma môn, từ nhỏ đã được người nhà dặn dò tránh xa mấy môn phái kỳ quái đó.
“Cô vợ của ngươi vừa cay nghiệt, lại tự phụ, còn mạnh hơn ngươi! Ta sợ sau này ngươi khổ đấy!” Thạch Phi Triết bưng bát cháo, ngồi đối diện Hùng Bá, lời lẽ thấm thía nói.
"Nga!" Hùng Bá đáp. "Ý ngươi nói vợ ta xấu, là người xấu sao!"
“Sai rồi, tục ngữ nói lời thật mất lòng, ta là người ngoài cuộc, nhìn rõ lắm! Ngược lại ngươi mê đắm sắc đẹp, sợ không phải sẽ lầm lỡ cả đời đó!” Thạch Phi Triết lắc đầu nói, “Không bằng cùng ta làm đại hiệp đi!”
"Vợ ta rất tốt, ngươi đừng có nói xấu nàng!"
“Ngươi coi nàng ta là vợ, vậy nàng ta có coi ngươi là chồng không?"
“Nàng ta đương nhiên biết.”
“Xì! Ta thấy ngươi là kẻ liếm chó đó! Đàn ông mà…” Quan Sơn đang ăn điểm tâm thì không chú ý đến Thạch Phi Triết và Hùng Bá. Ngược lại, hắn để ý đến lão Phiền mặt mày khó ở. Hùng Bá là một người khá thú vị, bởi vì hắn làm việc rất đơn giản, cũng không nghĩ nhiều hay làm nhiều. Rõ ràng Khương Ninh bị Thạch Phi Triết hạ độc, nhưng hắn vẫn cứ thản nhiên trò chuyện cùng Thạch Phi Triết. Hơn nữa, hắn cũng không hề có ác ý với ai, hay có thể nói là không coi ai ra gì. Quan Sơn cảm thấy, Hùng Bá nhìn người khác như nhìn kiến trong tổ kiến, chẳng hề phân biệt. Ngoại trừ Khương Ninh, Hùng Bá thật không giống người.
Nhưng lão Phiền lại khác. Hôm qua còn nhăn nhó đau khổ, hôm nay đã sắc mặt thản nhiên, thờ ơ với tất cả mọi chuyện. Nhất là lúc ăn cơm, lão ăn chậm rãi, không còn ủ rũ như hôm qua. Chẳng lẽ là có vấn đề gì được giải quyết rồi sao? Quan Sơn thầm suy nghĩ. Điều khiến hắn kinh ngạc hơn là, hắn cảm thấy từ lão Phiền phát ra một luồng áp lực. Đó là khí tức chỉ những võ giả có cảnh giới cao hơn mới có được sau khi vận công, hắn cảm nhận được nó. Lão già này ít nhất cũng phải là Khí Hải võ giả! Hắn trước khi ăn cơm đã vận công rồi! Lúc trước tại sao không thấy lão già này chăm chỉ tu luyện như vậy! Ông già sáu bảy mươi tuổi còn ra sức tu luyện, có phải muốn hại bọn thanh niên này không hả! Mẹ nó! Quan Sơn lắc đầu, hắn linh cảm được hôm nay có gì đó là lạ.
Ăn điểm tâm xong, mọi người ai nấy đều bận rộn. Thạch Phi Triết dẫn Hoàng cẩu Đản, lão Phiền và Hùng Bá ra dọn dẹp những chỗ hư hỏng do Hùng Bá gây ra. Mục đích của việc này không phải để tiết kiệm chi phí, mà là muốn mọi người có tình cảm với võ viện hơn. Giống như chơi game, tự cày thì mới có tình cảm, còn mua acc thì không vui chút nào. Nhà cửa cũng vậy, tự tay xây lên thì chắc chắn sẽ khác.
Còn Quan Sơn thì cầm theo truyền đơn ra trước cổng võ viện, kê bàn ghế ngồi. Ai bảo hắn là người có nhan sắc nhất Thanh Sơn võ viện, là người được Thạch viện trưởng chỉ định làm bộ mặt đại diện chứ! Một bình nước nóng, một ấm trà, bảng biểu, thế là một ngày làm việc lại bắt đầu. Chuẩn bị xong xuôi, hắn liền ngồi vào ghế, cầm quyển «Thiên Tự Kinh» ra chăm chú học thuộc. «Thiên Tự Kinh» không thể tăng công lực, nhưng nó có thể giúp hắn biết nhiều chữ hơn. Sau này, nếu hắn trở thành đệ nhất thiên hạ mà lại không biết chữ thì thật là đáng cười!
Đang lúc hắn lẩm bẩm “Thả lộn xộn lợi tục, cũng đều là đẹp đẽ” thì nghe có tiếng người đi tới. Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một đôi sừng trâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận