Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 163: Ngươi gặp qua Thạch Lão Ma sao

Ngọn lửa màu đen, hợp thành một đầu Long Ảnh giương nanh múa vuốt, lượn quanh trên thân gã gù lưng. Những vảy rồng đen nhánh tựa như màn đêm thăm thẳm, trên đó bốc lên hỏa diễm đen kịt, dường như nuốt trọn cả ánh sáng. Miệng rồng đầy răng nanh sắc lẻm như dao, phản chiếu ánh sáng mờ ảo xung quanh, toát lên một sức mạnh tà dị và cường đại. Công pháp « Phật Thuyết Thiên Long Bộ » của Trai Tâm Tự trên người gã gù lưng đã thay đổi hoàn toàn. Dưới sức mạnh của Hắc Long, một quyền của gã đã đánh nát những kẻ trước đây bất khả chiến bại trong lòng hắn!
"Phương trượng!" Vài người của Trai Tâm Tự không thể tin vào mắt mình khi thấy phương trượng bị một quyền đánh thành tương. Không phải, nếu ngươi đã thành Chu Thiên, ngươi nói sớm có phải hơn không! Trai Tâm Tự tôn trọng kẻ mạnh, ngươi đạt Chu Thiên thì mọi người gọi ngươi một tiếng phương trượng cũng đâu có gì sai! Mọi người cùng nhau phát triển chẳng phải tốt hơn sao? Sao ngươi lại giết phương trượng! Ngươi làm như vậy, thì bọn ta phải làm sao... công tác tiếp đây hả!
Gã ta người cao lớn đứng sau lưng gã gù lưng, cảm thấy lạnh sống lưng, vừa rồi nếu gã Ủ Lũ muốn giết hắn thì cũng chỉ một quyền là xong. Hắn... vậy mà đã Chu Thiên rồi ư? Nguy rồi! Hắn vừa mới nhận ra mối nguy hiểm đang đến thì đã thấy gã Ủ Lũ quay đầu lại, Hắc Long trên người gã cũng quay theo. Cả người lẫn rồng cùng quay, khiến hắn cảm nhận được sát khí. Nhưng tất cả đã muộn! Bên tai hắn chỉ nghe tiếng xé gió, một bóng đen lao tới, sau đó thì hắn chẳng còn biết gì nữa. Gã Ủ Lũ xoay tay một quyền đánh nát gã cao lớn kia, như đập tan một quả bóng nước.
"Còn mấy người các ngươi!" Gã gù lưng cười hì hì nói: "Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái..." "Tốt, tốt, tốt!" "Hay, hay, hay!" Gã cười như điên dại, vung nắm đấm vào một tên nói: "Đều chết hết đi!" "Chạy mau!" "Tách ra mà chạy!" Bốn gã kia thấy đối phương chỉ là hạng người mới Chu Thiên, mà lại đánh những Võ Giả Khí Hải bọn chúng như đánh củi, vội vàng tách ra mà chạy. Chạy thì vẫn còn hy vọng sống, không chạy chỉ có đường chết! Nhưng bọn chúng đã sai lầm khi đánh giá cao mình, lại đánh giá thấp đối phương. "Bùm bùm bùm bùm" vài tiếng nổ, chúng biến thành một đám huyết hoa tan tác, máu thịt và xương cốt rơi lộp độp trên đất. Võ Giả Chu Thiên đánh bọn củi mục Võ Giả Khí Hải này quá dễ dàng! "Ha ha..." Gã gù lưng nhìn đám người bị đánh nát hóa thành vũng máu, khe khẽ cười. "Ha ha ha ha, yếu quá, yếu quá, yếu quá... Yếu xìu à, hu hu..." Tiếng cười rồi chuyển thành tiếng khóc nức nở.
"Ngươi đã gặp Thạch lão ma chưa?" Gã bỗng nghe một giọng nói. "Ai?" Gã gù lưng ngẩng lên theo hướng giọng nói thì thấy Thạch Phi Triết đang ngồi trên xà nhà. Gã gù lưng lúc này mới phát hiện, hóa ra trên xà nhà vẫn có người theo dõi chúng. Mà gã không phát hiện ra thì chắc chắn người đó phải là Chân Nhân Võ Giả! "Không ngờ lại có tôn tại thế phật ở đây, bần tăng thất kính!" Gã gù lưng nhìn Thạch Phi Triết nói, quanh người gã lại hiện lên ngọn lửa đen tạo thành Hắc Long. "Ngươi đã gặp Thạch Lão Ma chưa? Hắn trông như thế nào?" Thạch Phi Triết hỏi. Gã Ủ Lũ nhìn như bình thản nhưng trong lòng đã nâng mức cảnh giác lên cao nhất, hắn nói: "Thạch thánh nhân à! Ta không biết." "Ngươi chẳng phải đã gặp hắn rồi sao?" Thạch Phi Triết hỏi. "Ta có gặp Thạch thánh nhân, nhưng không hề để ý tới tướng mạo của ngài. Thạch thánh nhân, lời ngài rất ôn nhu." Gã Ủ Lũ hồi tưởng lại lúc gặp Thạch thánh nhân, nhẹ nhàng nói. ? ? ? Lão tử làm sao không biết Phạm Kiên Cường tên đó lại là một người ấm áp? Lão tử còn ngủ chung phòng với hắn mà! "Hắn ở đâu?" Thạch Phi Triết tiếp tục hỏi: "Ở Dương Châu hay Kinh Châu?" "Ta không biết!" Gã gù lưng nói: "Nếu không còn gì khác, bần tăng xin cáo từ!" Rõ ràng đây là xá của hắn nhưng hắn lại nói cáo từ. Giang hồ, là vậy đó, quá thực tế.
Nhưng hắn không đi mà lại mở miệng nói: "Tại thế phật còn có gì muốn biết?" Vì quanh hắn xuất hiện mấy đạo kiếm khí sắc nhọn màu trắng, đã khóa chặt hắn, chỉ cần hắn khẽ động là tan thây ngay tại chỗ. Thạch Phi Triết dù bị thương, hiện tại chỉ còn bốn năm phần công lực nhưng đối phương là một đại võ giả Chu Thiên thì vẫn là dư sức bắt giữ. "Nể tình ngươi là kẻ đáng thương, ta không làm khó ngươi. Chỉ là ta có một người bạn rất ngưỡng mộ Thánh Tâm Giáo, cực kỳ sùng bái giáo chủ Thạch Phi Tích, không biết có cách nào liên lạc với giáo chủ Thạch Phi Tích được không?" Thạch Phi Triết thành khẩn nói. Hắn rất muốn liên lạc với Phạm Kiên Cường. Chính là, chính là mẹ nó, lời này nói ra sao mà kì cục vậy? Ta mới là Thạch Phi Triết!" "Không có!" Gã gù lưng lắc đầu, dứt khoát từ chối.
"Dựa theo những gì ngươi nói lúc nãy, những người như ngươi ngộ ra trong lòng sinh thánh, vạn sự không kỵ mới thực sự là người của Thánh Tâm Giáo." "Ngươi chắc chắn có cách liên lạc với cấp trên, cấp trên của ngươi chắc chắn có cách liên lạc với cấp trên cao hơn nữa, cứ thế cho đến khi liên lạc được với giáo chủ Thạch Phi Triết!" "Người bạn của ta, cùng giáo chủ Thạch Phi Triết là chỗ quen biết cũ, chỉ là giang hồ sóng gió lớn, lâu rồi không liên lạc." Thạch Phi Triết nói hết lời. Chờ liên lạc được với Phạm Kiên Cường, vết thương của hắn cũng lành lặn không sai biệt lắm, hắn muốn ác độc mà trừng trị cái tên ngốc nghếch kia! "Bần tăng bất quá chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi!" Gã gù lưng không chịu bán bí mật của giáo. "Vậy thì..." Thạch Phi Triết đang muốn dùng kiếm khí phong tỏa tâm mạch gã gù lưng thì thấy Hắc Long trên người gã biến mất. Hắn bỏ hết kháng cự rồi lao vào mấy đạo kiếm khí bên cạnh. Mấy đạo kiếm khí kia chỉ lớn như thanh trường kiếm bình thường, phân bố trước sau trái phải của gã gù lưng. Kiếm khí này là do sau khi Hoa Tiểu Trần dùng kiếm xuyên thủng, Thạch Phi Triết lĩnh ngộ ra kiếm khí mới, cực kỳ sắc bén và uy lực phi phàm! "Vèo" mấy đạo kiếm khí tựa như thần binh lợi khí, trực tiếp cắt gã gù lưng thành mấy khúc. "...". Thạch Phi Triết không ngờ gã Ủ Lũ lại làm vậy, khi hắn định thu lại kiếm khí thì đã quá muộn! "Cần gì chứ? Không có ngươi ta cũng tìm được Thạch Lão Ma thôi!" Thạch Phi Triết nhìn gã Ủ Lũ mình đầy máu me nói. Chỉ còn lại nửa thân trên và một cánh tay, gã Ủ Lũ trợn mắt nhìn lên bầu trời đêm, nhớ lại cuộc đời mình mấy chục năm qua. Hắn đã biết người trước mặt tám phần là địch nhân của Thạch thánh nhân. Hắn nhớ lại khoảnh khắc mình muốn tự sát, gặp được Thạch thánh nhân. "Bần đạo, không thể phụ lòng Thạch thánh nhân..." .... Thạch Phi Triết ngẩn người nhìn gã. Có phải là do hắn ép gã quá chặt? Hay là do Phạm Kiên Cường quá có sức hấp dẫn? Hoặc là do chính gã gù lưng nghĩ quẩn?
Trong lúc Thạch Phi Triết đang ngẩn người, xung quanh vang lên tiếng ồn ào, là những gã khác của Trai Tâm Tự nghe thấy bên này không có động tĩnh, liều mạng chạy đến xem sao. Thạch Phi Triết biến mất thân ảnh, trở lại phòng của mình. "Viện trưởng, người ăn rồi ạ?" Quan Sơn đang xem sách dưới đèn, thấy Thạch Phi Triết trở về, hỏi. "Không! Chỉ là tâm trạng không tốt, không muốn ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận