Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 220: Truyền thừa

Chương 220: Truyền thừa Con mình còn non, nhỡ lớn lên lại ngu ngốc thì sao?
Hoa Tiểu Trần cảm thấy đây quả thật là một vấn đề cao siêu.
Nếu không học cha hắn, sinh thêm vài đứa, đánh chết mấy đứa ngốc nghếch.
Như vậy thì chỉ còn lại đứa không ngốc.
Nhưng mà...
Như thế, là cha hắn dạy hắn, chứ không phải hắn muốn dạy con mình.
"Đại ca!" Hoa Tiểu Trần đang suy tư, liền nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng Hoa Tiểu Muội, "Thời gian không sai biệt lắm rồi, nên xuất phát!"
"Tốt!" Hoa Tiểu Trần tiện tay giao đứa con còn non cho nữ nhân của hắn.
Đó là một người nữ tử trông rất bình thường, nhưng khi cười lên thì vô cùng rạng rỡ, tựa như ánh nắng chiều ngập tràn, thoáng chốc liền chạm đến trái tim Hoa Tiểu Trần.
Hoa Tiểu Trần nhìn thấy nàng, đã cảm thấy người phụ nữ này chính là mẹ của đứa trẻ.
Về phần người phụ nữ này tên gì, có đồng ý hay không, chuyện đó không quan trọng.
Người phụ nữ nhận lấy đứa bé từ tay Hoa Tiểu Trần, im lặng dỗ dành con mình.
Nàng khẽ cau mày, từ khi vào Hoa Gia, đã nhiều năm không hề cười nhiều, nàng luôn lo lắng cho người nhà mình.
Hoa Tiểu Trần vừa mở cửa ra, liền thấy Hoa Tiểu Muội một thân trường bào màu mực, tay cầm quạt xếp, phong thái nhẹ nhàng.
"Đi thôi!" Hắn nói.
Hai huynh đệ ra khỏi đại viện Hoa Gia, dẫn theo một đoàn người của Ma Môn đã chờ sẵn ở ngoài đại viện, hướng về Lạc Dương xuất phát.
Hôm nay, bọn họ muốn nhất cử chiếm lấy Lạc Dương!
Bọn họ đều là cao thủ võ đạo, tự nhiên không cần cưỡi xe ngựa, mà vận dụng chân khí để di chuyển.
Toàn bộ Dự Châu có tổng cộng năm thành, trừ Lạc Dương ra, bốn thành còn lại, bốn nhà Ma Môn mỗi nhà chiếm một thành.
Trước đây Lạc Dương luôn thuộc về sự khống chế của Ma Môn, cái gọi là Lạc Dương Tam vương, chẳng qua là ba người may mắn sống sót của một đời trước Ma Môn thôi.
Ba người bọn họ liên kết với nhau, đã thuộc về Ma Môn, lại có những tính toán riêng.
Cho nên việc Lạc Dương bị Đại Trí Tuệ giáo chiếm cứ, khiến bọn họ một người chết, một người bị thương, một người chạy trốn, Ma Môn nhìn vào trong mắt, vui trong lòng.
Điều duy nhất không lường trước được, là chính Ma Môn bọn họ trải qua lâu như vậy, mà vẫn không chiếm được Lạc Dương.
Đại Trí Tuệ dùng sức mạnh của tín đồ để gia tăng sức mạnh của mình, hoàn toàn không phải là những Chân Nhân Võ Giả bình thường có thể ngăn cản!
Lúc Đại Trí Tuệ giáo còn nhỏ yếu, đã có thể giết chết Chân Nhân Võ Giả. Hiện tại sau khi chiếm được Lạc Dương, có trong tay đám tín đồ, trí tuệ của Đại Trí Tuệ càng mạnh hơn.
Mấy nhà Ma Môn liên hợp lại, thử mấy lần cũng không thể gặm xuống nổi, mãi đến khi Hoa Tiểu Muội khuyên Hoa Tiểu Trần xuất thủ, bọn họ mới quyết định dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy Lạc Dương.
Ngoài hai người bọn họ, còn có Hoàng Gia Hoàng Vô Phượng, Khương Gia Khương Ninh, cùng với một số giang hồ khách khanh.
Trong số những giang hồ khách khanh kia, chỉ có một người râu quai nón là cảnh giới Chân Nhân, những người khác đều là Khí Hải, thấy người Chân Võ, ngay cả một Chu Thiên cũng không có, khiến Hoa Tiểu Trần nhìn mà cau chặt mày.
Yếu như gà thế này, làm sao có thể thành chuyện?
Yếu như gà thế này, còn muốn cố tình khống chế tốc độ di chuyển, chờ một chút bọn chúng.
"Sao một người Chu Thiên Võ Giả cũng không có?"
Hoa Tiểu Trần hỏi.
"Không biết nữa!" Hoa Tiểu Muội cũng rất kỳ lạ, hắn nói: "Gần đây chiêu mộ khách khanh, rất ít khi chiêu mộ được Chu Thiên Võ Giả."
"Thôi vậy, cũng không quan trọng." Hoa Tiểu Trần nói: "Dù sao cũng không quan trọng."
Pháo hôi, cờ hiệu cổ vũ, người tăng thanh thế, đương nhiên không quan trọng.
"Người của Hùng Gia, vẫn không có tin tức gì sao?" Hoa Tiểu Trần lại hỏi.
"Mấy năm trước, Hùng Bá và Khương Ninh giao chiến, sau đó Hùng Bá liền mất tích. Rất nhiều người nghi ngờ rằng Khương Ninh đã giết Hùng Bá."
Hoa Tiểu Muội quay đầu nhìn Khương Ninh ở phía sau lưng hắn, nhỏ giọng nói.
"Hùng Gia chỉ có một mình Hùng Bá là con trai độc nhất, nếu cứ tiếp tục như vậy, Hùng Gia sẽ không còn ai. Sau này bốn nhà Ma Môn sẽ biến thành ba nhà." Hoa Tiểu Muội nói thêm.
Hoa Tiểu Trần lắc đầu nói: "Đây cũng không phải chuyện tốt! Nếu thực sự không tìm thấy Hùng Bá, thì từ bàng chi của ba nhà chúng ta nhận một người làm con thừa tự."
"Cái này?"
Hoa Tiểu Muội không hiểu quyết định của Hoa Tiểu Trần.
Ma Môn từ bốn nhà biến thành ba nhà, chẳng lẽ không tốt sao?
"Chờ chiếm được Lạc Dương, ngươi trở về liền xử lý chuyện này đi!" Hoa Tiểu Trần không giải thích, ngược lại nói.
Từ gia đình lan rộng đến gia tộc kéo dài, Hoa Tiểu Trần tính toán xa hơn Hoa Tiểu Muội.
Ngày nay Ma Môn biến thành ba nhà, biết đâu sau này Ma Môn sẽ thành hai nhà, rồi tiếp đó có khi nào Ma Môn độc bá, sau đó huynh đệ tương tàn dần dần xuống dốc?
Hoa Tiểu Muội tuy không hiểu rõ, nhưng hắn vẫn gật đầu, đồng ý chuyện này.
Phía sau lưng bọn họ, Hoàng Vô Phượng tiến đến gần Khương Ninh, nói: "Khương tỷ tỷ, bọn họ đang thảo luận xem rốt cuộc ngươi có giết Hùng Bá hay không."
Mấy năm trôi qua, lông mày của Khương Ninh trở nên rất lạnh, nàng lạnh lùng nhìn Hoàng Vô Phượng là Chân Nhân Võ Giả bất nam bất nữ, nói: "Đừng có đến gần ta như vậy."
"Khương tỷ tỷ, nghe nói hiện giờ ngươi đang chiêu phu thanh niên tuấn kiệt, không biết ngươi thấy ta thế nào?" Hoàng Vô Phượng nói.
Khương Ninh không biết làm sao đối phó với kẻ mặt dày như tiểu mập mạp này.
Thanh niên tuấn kiệt, làm sao mà có liên quan đến ngươi chứ!
"Ồ~ tiểu đệ vừa nam vừa nữ, có thể công có thể thủ, vạn biến vô cùng, chính là yêu cầu của tỷ tỷ mà! "Hoàng Vô Phượng tự mình khen mình.
"... "
Khương Ninh không thèm phản ứng cái tên quái lạ này.
Sao Hoàng Gia lại có loại người kỳ quặc này chứ, « Đại Chu Thiên Diễm » tốt như vậy không luyện, lại đi luyện cái công pháp bất nam bất nữ này.
"Tỷ tỷ, ai hiểu được tâm con gái, đương nhiên là ta đây cũng là con gái... "
Hoàng Vô Phượng vẫn luyên thuyên không ngừng, liền nghe thấy Hoa Tiểu Trần ở phía trước nói: "Im miệng!"
Hoàng Vô Phượng lập tức ngậm miệng!
Toàn bộ Ma Môn đều muốn giết Hoa Trọng Lãng, nhưng chỉ có Hoa Tiểu Trần thật sự dám đi giết Hoa Trọng Lãng!
Nhất là hắn còn là con trai của Hoa Trọng Lãng, có thể nói Hoa Tiểu Trần là một nhân vật tàn nhẫn bậc nhất Ma Môn, hắn không dám ép người quá đáng.
Đi ở phía trước, Hoa Tiểu Trần nghe thấy Hoàng Vô Phượng phí lời, thật sự cảm thấy đau đầu.
Giờ phút này, hắn bỗng nhiên có chút hiểu được ý nghĩ của Hoa Trọng Lãng.
Nếu con mình sau khi lớn lên biến thành bộ dạng này.
Vậy thì… chi bằng sớm bóp chết nó đi.
Nhưng từ một góc độ khác, hắn cũng biết, mỗi người sinh ra không phải do chính mình có thể cảm thấy được.
Hắn Hoa Tiểu Trần có thể quyết định mình sinh ra trong gia đình thế nào, có thể quyết định sinh ra trong môi trường thế nào, có thể quyết định yêu thích đàn ông hay phụ nữ, có thể quyết định giỏi hoặc không giỏi luyện võ hay sao?
Người như Hoàng Vô Phượng, trời sinh đã là như thế.
Từ góc độ người ngoài mà xem, Hoàng Gia sinh ra chuyện cười. Nhưng từ góc độ của Hoàng Vô Phượng mà xem, Hoàng Gia có thể bao dung hắn, để hắn tu luyện cái «Thiên Nhân Biến Hóa Bí Lục » kia đã là sự dịu dàng lớn nhất rồi.
Nếu người như Hoàng Vô Phượng ở Hoa Gia, nói không chừng Thứ Nhị Thế lại thêm một người thành năm cũng nên?
Hoa Tiểu Trần nghĩ đến những thứ linh tinh lung tung này, hắn nghĩ đến với một cá nhân, phụ thân, con trai, gia tộc, truyền thừa rốt cuộc là gì?
Đây là nghi vấn gần đây của hắn.
Về phần kẻ địch ở Lạc Dương, hắn chưa hề để trong lòng.
Hắn đánh không lại Hoa Trọng Lãng, lẽ nào lại không thắng nổi Đại Trí Tuệ sao?
Quan Sơn đang cải trang đi trong đám người này, nhìn mấy chục người này, trong lòng lặng lẽ tính toán.
Lúc này, Thạch viện trưởng chắc đang ở Lạc Dương chờ bọn họ đến rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận