Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 113: Nhân vật hung ác

"Các hạ!" Đạo nhân "xưng hô thế này cũng không tiện gọi bừa a!" Quan Sơn vừa ăn vừa nhìn Thạch Phi Triết nói. Hắn bị Thạch Phi Triết làm cho mơ hồ, không biết phải xưng hô Thạch Phi Triết như thế nào. Thấy Thạch Phi Triết đang dùng cơm, hắn liền gọi Thạch Phi Triết là "Các hạ".
"Sao, tự xưng đạo nhân cũng phạm luật à?" Thạch Phi Triết khó hiểu nói. Dù sao hắn rất ít gặp ai tự xưng là đạo nhân, toàn là gặp bọn đầu trọc đi đầy đường.
"Khục, luật pháp là gì? Bây giờ còn có chỗ nào có luật pháp? Ai coi luật pháp ra gì?" Quan Sơn vừa gặm chân vịt, vừa ăn mì với tỏi, trông thật ngon lành! Hắn tiếp tục nói: "Nhưng quy tắc rất quan trọng! Không tuân thủ pháp luật, thì người ta chẳng coi ra gì. Không tuân thủ quy tắc, thì sẽ xảy ra chuyện!"
"Ồ?" Thạch Phi Triết ra hiệu hắn nói tiếp.
"Trong thiên hạ dám tự xưng đạo nhân, đều có lai lịch. Tỉ như Chân Long Đạo, Hoàng Thiên Đạo, Đăng Thiên Đạo, Cực Tiên Đạo, Y Cổ Đạo. Người bình thường tự xưng đạo nhân, gặp bọn hắn sẽ bị hỏi sư thừa từ đâu." Quan Sơn là một lão giang hồ, những chuyện này nói rõ rất rành mạch.
"Nếu khi bị hỏi mà ấp úng, thì sẽ bị giết. Nếu khi bị hỏi mà không phải đồng đạo, thì cũng sẽ bị giết!" Hắn bỏ một củ tỏi vào miệng, rồi nói.
"...Ác vậy sao?" Thạch Phi Triết thật sự không biết giới đạo môn này lại như thế này. Cẩn thận nhớ lại, thì người của Đăng Thiên Đạo, hình như đúng là giết yêu đạo của Chân Long Đạo. Đạo nhân giết đạo nhân, hình như đúng như Quan Sơn nói.
"Cho nên những người giang hồ nguy hiểm nhất, chính là Đạo Gia đi lại một mình!" Quan Sơn nói: "Đáng tiếc Đạo Gia tuyển đệ tử yêu cầu cũng rất cao, có khi bái nhập rồi vẫn bị giết, thật sự là lợi bất cập hại a!"
"Ra là còn có cách nói này!" Thạch Phi Triết gật nhẹ đầu. Tên này sao lại giống một con gà mờ giang hồ vậy! Quan Sơn vừa ăn mì, vừa lẩm bẩm trong lòng, trông dáng vẻ cũng không đáng tin cho lắm!
"Thạch viện trưởng, về sau cứ gọi ta là Thạch viện trưởng đi!" Thạch Phi Triết nói với Quan Sơn.
"Được thôi, Thạch viện trưởng!"
"Ngươi ăn no chưa?" Thạch Phi Triết thấy Quan Sơn đã ăn xong, nói: "Nếu chưa no thì ăn thêm hai bát nữa!"
"Ah... Thêm hai bát nữa, cũng được!" Quan Sơn xoa bụng nói.
"Mà này, với thể trạng và tu vi của ngươi, chắc là có không ít môn phái và thế lực muốn tuyển mộ ngươi nhỉ?" Thạch Phi Triết lại hỏi.
"Thạch viện trưởng chẳng lẽ thấy ta ăn nhiều, nên muốn đuổi ta đi sao!" Quan Sơn nhanh mồm nói.
"Đâu phải, mấy bát mì thôi, so với đồ ăn ở trấn Mạc Bắc rẻ hơn nhiều." Thạch Phi Triết lắc đầu nói. Cái nơi khỉ ho cò gáy đó, giá cả hàng hóa thật không bình thường!
"Nói ra cũng không sợ Thạch viện trưởng chê cười, ta cảm thấy con đường luyện võ của mình hơi đen đủi!" Quan Sơn thở dài một hơi, nhíu mày nói: "Ta lúc nhỏ bái nhập Thúy Bình Đường, bắt đầu luyện võ. Chưa bao lâu, Thúy Bình Đường liền bị băng đảng Phá Lãng tiêu diệt. Ta còn nhỏ, mơ mơ màng màng đã trở thành người của băng Phá Lãng."
"Ta mới gia nhập Phá Lãng Bang chưa đến nửa tuần. Phá Lãng Bang lại bị Kim Thạch Minh thôn tính. Kim Thạch Minh sau đó lại bị Phong Lôi Đường diệt. Phong Lôi Đường lại bị Tùng Phong Môn diệt."
"Tùng Phong Môn, Thiết Chưởng Bang, Mai Hoa Sơn Trang, U Cốc phái… cuối cùng là Quang Minh Thánh Giáo."
"Ta đổi tới mấy nghìn năm trời bao nhiêu môn phái rồi, tìm mãi cũng không ra được chỗ nào mình có thể gắn bó!" Quan Sơn đau thương giận dữ nói: "Tên của ta ở Lạc Dương truyền khắp rồi, không còn môn phái hay bang phái nào dám nhận ta nữa!"
"Bọn họ còn nghĩ cách, đẩy ta đến phe đối thủ một mất một còn của họ!"
Thạch Phi Triết nghe Quan Sơn kể lể như đọc thực đơn, liên tục đọc tên đến cả chục thế lực, nghe muốn buồn cười. Quan Sơn quả thật quá xui xẻo đi!
"Thạch viện trưởng, ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ?" Quan Sơn lại phành phạch làm thêm hai bát mì nữa, rồi nói. Tính ra hắn đã ăn no rồi, dù Thạch Phi Triết có ghét bỏ thì hôm nay hắn cũng đã đủ vốn.
"Không ghét bỏ! Sao lại như thế chứ?" Thạch Phi Triết cười nói không để ý: "Ta từng ở trong môn phái nào đâu có ở đây! Chúng ta cũng tám lạng nửa cân thôi! Có đại môn phái che chở thì ai thèm làm tán tu nữa!"
"Cũng bị người chiếm đoạt à?" Quan Sơn hỏi.
"Không phải, là hai vị chưởng môn đột nhiên phát điên, rồi trong môn phái đánh nhau đến tan nát!"
Thạch Phi Triết đứng dậy đi tính tiền.
Vì sao chưởng môn lại nổi điên? Là môn phái nào trong hội đấu? Mà lại đánh nhau đến tan tành? Vì sao người trước mặt không chết trong các trận đấu đó? Trong nháy mắt ngắn ngủi, Quan Sơn bén nhạy nghĩ đến nhiều vấn đề như vậy.
Hắn nhìn Thạch Phi Triết đang đứng dậy trả tiền, và đang thương lượng với chưởng quầy có bớt được tiền lẻ không. Người này là một nhân vật hung ác à? Nhìn sao cũng không giống!
Ăn cơm xong, Thạch Phi Triết liền cùng Quan Sơn đến chợ sách Lạc Dương. Hắn đến Lạc Dương chủ yếu có hai việc, một là tìm xem có bản khác của «Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết» hay không. Hai là bán đao kiếm đang có trong tay để đổi lại tiền vốn ban đầu.
Quan Sơn từ nhỏ đã lớn lên ở Lạc Dương, đường xá Lạc Dương, hắn nhắm mắt cũng đi được, thế là hắn dẫn đường phía trước. Trên đường đi thấy kiến trúc Lạc Dương to lớn tráng lệ, miếu thờ, ban công, đình các, tất cả đều được chạm khắc tinh xảo, có miếu còn được sơn son thếp vàng vô cùng lộng lẫy.
Một dòng Lạc Hà uốn lượn như dải lụa, trên sông vài chiếc cầu bắc ngang, bóng in xuống mặt nước, lấp lánh ánh bạc, một khung cảnh hữu tình. Hai người đi qua khu chợ hàng hóa rực rỡ sắc màu, thương khách tụ tập, lụa là, đồ sứ, hương liệu giao dịch nhộn nhịp, tiếng rao hàng, tiếng trả giá vang lên không ngớt, khiến người nhìn không kịp.
Quả không hổ là trái tim của Cửu Châu, một thành trì nổi danh trong thiên hạ! So với Di Dương Thành, Khâu Dương Thành thì phồn hoa hơn gấp mấy lần, thảo nào nội thành có đến ba cao thủ Chân Nhân Cảnh trấn giữ!
Sắp đến chợ sách, Thạch Phi Triết thấy một đội người, bọn họ mặc áo bào trắng, thêu hình chữ thập và hoa văn đẹp mắt. "...". Bọn họ để râu quai nón, đội mũ chóp nhọn màu trắng, tay cầm nến bạc, miệng thì lẩm nhẩm kinh văn. Nến thì cháy ngọn lửa. Còn có một số người đi theo sau lưng họ, cũng lẩm bẩm kinh văn, vừa niệm vừa nói: "Chúa ơi, xin khoan dung cho con!".
Thạch Phi Triết thấy vậy, đoán ngay được đây là một giáo phái. Nếu là lúc hắn mới xuống núi, thì không nói trước, có thể hắn đã vung kiếm, giết sạch những thứ lừa gạt tiền của người ta này rồi. Nhưng hắn trên đường đi đã gặp quá nhiều giáo phái loại này rồi, nào là Bạch Liên Giáo, Nhất Hợp Phái, Ngọc Hoàng Giáo, Di Lặc Giáo, cả đống giáo phái mọc rễ ở tầng lớp dưới.
Người ta khi còn sống, đều sẽ gặp khó khăn, đâm đầu vào chỗ sứt đầu mẻ trán, sinh ra hoang mang. Vì sao người phải chịu khổ? Vì sao cuộc đời của mình lại như thế này? Vì sao người khác sống rất tốt mà mình lại chịu khổ thế?
Trong giới giang hồ, kẻ giàu có, tám phần đều tin vào Phật gia, bù đắp cho những chỗ trống trải tinh thần. Còn cao thủ võ thuật trong giang hồ thì đều có tổ sư và sự kế thừa, đi tìm hiểu những nỗi thống khổ cùng những thứ mênh mông mịt mờ. Vậy còn tầng lớp thấp trong giang hồ thì sao? Bọn họ vừa không có tiền, vừa nhận nhiều đau khổ hơn so với những người có tiền có thế, sinh ra càng nhiều mênh mông mịt mờ, cần một thứ gì đó để làm tê liệt và xoa dịu tinh thần của mình.
Đây chính là môi trường để những giáo phái này sinh tồn! Những người trung hạ tầng càng nghèo, càng bị những giáo phái này hút máu, sống càng khó khăn, càng dễ bị những giáo phái này khống chế. Cuối cùng thì không đạt được gì cả, lại càng thảm hại hơn.
Đây chính là cái giáo phái cần, giáo đồ càng thảm thì bọn họ càng dễ khống chế. Nếu giáo đồ mỗi ngày đều vui vẻ, thì làm sao khống chế được chứ? Vì thế giải quyết vấn đề giáo phái nằm ở vấn đề hoàn cảnh tổng thể của giang hồ. Bằng không, loại giáo phái này diệt một mầm mống sẽ lại có một mầm mống khác mọc lên, còn nhiều hơn rau hẹ nữa!
"Ở đây! Hắn biết Thánh Nữ Hạ Lạc!" Một trong những người mặc áo bào trắng kia thấy Quan Sơn, chợt lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận