Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 261: Đại trượng phu làm như thế

Chương 261: Đại trượng phu nên làm như vậy
Thạch Phi Triết so với bọn họ đến trước trong nước, với tu vi hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể tự do thoải mái trong nước. Chỉ là hắn không phải cá, nên quyết định rút hết nước đi. Như vậy sẽ dễ dàng hơn. Biết đâu sau này chiếm được Ung Châu, có thể biến nơi này thành công viên hoặc điểm du lịch, để mọi người tùy ý tham quan. Thế là hắn khiến nước trong đầm chảy ngược, đợi nước rút hết thì bịt kín cái động này là được. Với tốc độ bơm nước này, đoán chừng phải một hai canh giờ mới hút xong. Lúc đang nhàm chán, Thạch Phi Triết liền thấy một người trợn mắt bơi tới. Quả nhiên, mấy người này là đám mò trộm thiên môn. Không ngờ bọn họ lại có cả Tị Thủy Châu. Món đồ chơi này rất thích hợp để nghiên cứu lặn xuống nước, lát nữa có thể nghiên cứu một chút, rồi xoa ra một cái. Trong giang hồ, vì có yêu quái, nên xuất hiện một số thứ mà Thạch Phi Triết không hiểu được. Chỉ khi nào nhìn và hiểu rõ thứ gì đó, Thạch Phi Triết mới có thể xoa nó ra.
“Thật là có duyên a! Không ngờ chúng ta lại gặp lại.” Thạch Phi Triết nhìn Hà Ca nói.
Hà Ca mặt mày chấn kinh cùng ngưỡng mộ nhìn Thạch Phi Triết, chỉ biết ra hiệu. Hắn không thể mở miệng nói, vừa nói nước sẽ tràn vào miệng.
“Không sao, lát nữa hết nước, ngươi có thể nói chuyện.” Thạch Phi Triết thấy hắn ra dấu không hiểu liền nói.
Đợi một hồi thật, chừng nửa canh giờ sau, Hà Ca thấy mực nước từ từ hạ xuống, hắn thậm chí có thể đứng lơ lửng trong điện nước, lộ cái đầu lên. Hắn thấy dòng nước ào ào ào chảy ngược vào một cái động lớn, thực sự rất rung động. Võ công lại có thể đạt đến bước này sao? Không, đây là Tiên thuật?
“Tiên nhân! Xin người nhận con làm đệ tử!” Hà Ca vừa nói được đã thốt ngay câu này.
“À ~ ta không phải Tiên Nhân.” Thạch Phi Triết nói: “Ta chỉ là một người bình thường.”
Ngươi chỗ nào mà bình thường chứ.
“Ở Dương Châu, sau này sẽ có rất nhiều người giống ta thôi.” Thạch Phi Triết nói: “Có thể mười năm, có thể hai mươi năm. Mấy chục năm sau, bọn họ sẽ xuất hiện. Năng lực như vậy không tính là Tiên Nhân.”
“Con cũng có thể sao?” Hà Ca hỏi.
“Ngươi có thể phải cố gắng học tập nhiều hơn mới được!” Thạch Phi Triết không đánh vào lòng tự ti của hắn.
Theo tính toán của Thạch Phi Triết. Học sinh tốt nghiệp cấp hai tương đương với Chu Thiên, học sinh tốt nghiệp cấp ba tương đương với Chân Nhân, còn sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tương đương với Thiên Chướng. Đợi khi đi sâu vào con đường nghiên cứu, sau khi vượt qua nghiên cứu sinh, tiến sĩ sinh, thì cũng gần với việc đột phá vấn thiên nhị quan, hoàn thiện con đường của bản thân. Lúc đó sẽ là Võ Giả trên cả Thiên Chướng, như Thạch Phi Triết có thể tay xoa mọi thứ. Về phần cảnh giới trên Thiên Chướng phía sau, thì cần hậu nhân tự khai phá.
"Thật ư!" Hà Ca vẫn thấy không thể tưởng tượng được, cố gắng học tập ở Dương Châu cũng có thể đạt đến cảnh giới đó.
Trong lòng hắn chợt nảy ra một ý nghĩ. Nếu cả đời có thể đạt đến cảnh giới này, mới không uổng phí một đời.
"Thật, chỉ cần ngươi cố gắng học tập, đừng từ bỏ." Thạch Phi Triết nói: "Đương nhiên có lẽ còn cần một chút thiên phú."
Nửa câu sau của Thạch Phi Triết bị Hà Ca bỏ ngoài tai. Hắn bị Thạch Phi Triết làm cho rung động rồi, trước đây trên giang hồ hắn hiểu võ đạo là sức mạnh lớn hơn, quyền lực cao hơn, có được nhiều nữ nhân hơn. Bây giờ, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc đến Dương Châu, đi học tập, để trở thành một Võ Giả như vậy. Nhân sinh, trong mắt hắn, bỗng nhiên có mục tiêu. Người ta một đời này, nếu không có việc gì để làm, chẳng phải sống vô ích sao?
Mực nước từ từ rút, hắn cũng theo mực nước chậm rãi hạ xuống, nước đã đến bả vai, còn hắn thì trực tiếp đặt hai chân lên nền đất bùn ở dưới đầm. Những con cá trong đầm, cũng bị dòng nước cuốn lên tận cung điện trên cao bảy tám mét. Hà Ca lẳng lặng nhìn cảnh này, một hồi lâu sau.
“Ngươi cho ta mượn cái hạt châu kia xem.” Thạch Phi Triết đưa tay ra nói.
Hà Ca hai tay dâng hạt châu trong miệng lên, nói: “Tiên nhân mời xem!”
Thạch Phi Triết cầm hạt châu lên xem xét một lượt rồi trả lại.
"Tiên nhân không cần sao? Không phải là chướng mắt?" Hà Ca hỏi.
"Không, ta xem kỹ rồi."
"Hà Ca!"
"Hà Ca!"
Hà Ca còn muốn nói gì nữa thì nghe thấy tiếng Kiệt Ca và Bông Gòn từ ngoài điện vọng đến, hai người ở trong đường hầm thấy nước trong đầm càng ngày càng cạn, không biết chuyện gì. Vì lo lắng cho Hà Ca nên hai người họ mạo hiểm xuống xem, thậm chí vào trong đại điện. Nếu mực nước bất ngờ dâng lên, có thể hai người họ sẽ bị chết đuối. Ba người bọn họ đều cùng nhau trộm mộ, tự nhiên là quá mệnh giao tình. Nếu không có sự tin tưởng này, có khi lúc trộm mộ đã gây gổ sinh tử rồi.
“Trên giang hồ, có được bạn bè có thể sống chết có nhau là rất khó và cũng rất may mắn.” Thạch Phi Triết nghĩ đến Sơn Vu mà nói. Cũng không biết Sơn Vu đang ở đâu, có thể đã bị người ta chém chết hay không. Là bị nam chém hay là nữ chém.
“Ta ở đây!” Hà Ca hô lớn về phía xa.
Nghe thấy giọng Hà Ca, hai người từ xa thả lỏng, quẫy đạp mặt nước bơi tới. Sau đó họ thấy một cột nước chảy ngược và người đang đứng bên cột nước mà một giọt nước cũng không dính vào.
“Tiên Nhân!”
"Ta không phải Tiên Nhân, bí tịch ở đây các ngươi có thể xem, nhưng tốt nhất đừng luyện. Các ngươi không biết Đại Thái Hành Văn, rất dễ luyện sai.” Thạch Phi Triết nói xong quay người giẫm lên nước đi vào sâu bên trong điện.
Nhìn theo bóng lưng Thạch Phi Triết, Kiệt Ca toàn thân ướt sũng hỏi: “Hà Ca, ngươi không sao chứ? Hắn là ai vậy?”
"Ta không sao, hắn là người Dương Châu.” Trong mắt Hà Ca ánh lên tia sáng, nói: "Hắn nói ở Dương Châu, ta cũng có thể biến thành người giống như hắn."
“Vậy chắc chắn là rất khó rồi!” Bông Gòn nói.
“Thật sự, đúng là thần hồ kỳ hồ.” Kiệt Ca nhìn cột nước, cảm thấy thật khó hiểu. Theo lý giải võ đạo của hắn thì thật khó mà hiểu nổi.
“Khó mấy ta cũng phải thử. Hai vị huynh đệ, ta quyết định đi Dương Châu! Ta muốn trở thành người như vậy!” Hà Ca cũng nhìn cột nước nói. Khi con chuột bùn biết có thể biến thành Hùng Ưng thì đó là một sự hấp dẫn vô hình. “Đại trượng phu nên làm như thế!”
“Nhưng Hà Ca, bên Dương Châu nhiều quy tắc…” Kiệt Ca nói.
“Nhiều quy tắc thì ta nhịn.” Hà Ca nói: “Các ngươi có bằng lòng đi cùng không? Nếu các ngươi không muốn thì ta cũng không ép.”
Kiệt Ca và Bông Gòn nhìn nhau, Kiệt Ca cười nói: “Hà Ca nói gì vậy!”
“Hà Ca hiếm khi nghiêm túc như vậy, chúng ta sao có thể không liều mình cùng quân tử chứ.” Bông Gòn nói: “Ta cũng muốn tiến bộ, ta cũng muốn trở thành cường giả như vậy!”
“Tốt! Anh em tốt!” Hà Ca kéo tay hai người, lội qua mực nước đã đến bắp đùi, nói: “Chúng ta lên đường thôi!”
“Vậy còn kho vũ khí bí tịch Đại Thái này?” Kiệt Ca hỏi.
“Không xem nữa, Dương Châu có võ đạo chân chính!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận