Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ
Chương 71: Biện pháp (ngày mai lên khung bạo càng)
Chương 71: Biện pháp (ngày mai lên khung bạo chương) “Con lừa trọc, ngươi nhìn kỹ không?” Thạch Phi Triết thấy hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào phiến gạch đá kia, không nhịn được hỏi.
Hắn đã ở Đại Thái kho vũ khí đi bộ tầm vài vòng, có thể thấy đều thấy, có thể nhớ đều nhớ.
Bước tiếp theo chính là trở về tiêu hóa, sắp xếp, suy diễn. Người của Tam Sơn thất viện thế mà không có truy sát tới, phải nhanh chóng rời đi mới được.
Toàn bộ bố cục của Đại Thái kho vũ khí là bảy tám cái đại sảnh liền cùng một chỗ, tạo thành một kết cấu hình chữ hồi.
Ba đại môn là cửa vào, tương ứng ba cái đại sảnh. Có thể để cho người tiến vào nhanh nhất tiến vào tàng thư khu.
Căn cứ ghi chép trong văn hiến của những đại sảnh khác, nơi này chỉ là địa điểm tàng thư phụ bản của Đại Thái vương triều, cũng không phải động phủ Tiên Gia gì, vì vậy bố cục tương đối đơn giản!
Về phần thư tịch bằng giấy, tự nhiên đều ở trong vương đô Đại Thái, thuận tiện sử dụng!
Ai rảnh mà tới nơi này đọc sách chứ! Vậy thì quá phí sức.
Thư tịch giấy cầm ở trong tay, nằm đọc, ngồi đọc, chẳng phải thích hơn sao?
Nhưng việc bảo quản thư tịch bằng giấy lại vô cùng phiền phức, nơi tàng thư có yêu cầu rất cao về độ ẩm, nhiệt độ, còn đặc biệt sợ hỏa hoạn, lũ lụt và côn trùng.
Rất có thể một chút sai sót, một trận hỏa hoạn lớn, liền không còn bản độc nhất.
Cũng có thể do có thư tịch ít được để ý, lâu ngày sẽ mục nát.
Thậm chí còn có người đọc sách trộm bí tịch, gây ra việc thất lạc bí tịch.
Cho nên Đại Thái vương triều mới lựa chọn đào sơn động, đem võ công cùng văn hiến khác điêu khắc trên vách đá trong sơn động.
Cho dù bị nước dìm lửa đốt cũng không thể phá hủy những văn tự này!
Vô cùng thích hợp để bảo tồn tài liệu! Cũng vô cùng thích hợp để chống trộm, tảng đá lớn như vậy, một tảng tốt nặng mấy tấn, ngươi có bản lĩnh thì vác đi!
Giống như bản vẽ hàng không mẫu hạm của kiếp trước đều là giấy chất, có dị khúc đồng công chi diệu.
Điểm duy nhất cần suy tính là chi phí làm vậy vô cùng cao, nhưng đối với một vương triều đại nhất thống, việc thu thập cao thủ thiên hạ đi đào hang cũng không có gì khó!
Cho dù là đào dưới một ngọn núi, mấy trăm mét, một đại sảnh rộng bằng mười sân bóng!
Đang đứng trước vách đá, nghiêm túc nghiên cứu công pháp, Liễu Trần trầm giọng nói: “Phật, Phật pháp sao lại như vậy?”
Lần này hắn không để ý việc Thạch Phi Triết nói hai chữ con lừa trọc.
Tam quan của hắn phải chịu một cú sốc lớn, căn bản không muốn phản ứng Thạch Phi Triết.
“Ai quy định Phật pháp chắc chắn phải như dáng vẻ trong lòng ngươi chứ?” Thạch Phi Triết cảm thấy con lừa trọc này có hơi để tâm vào chuyện vặt.
Pháp hoa mê người chuyển, ngộ người chuyển pháp hoa! Ngươi con lừa trọc này đọc kinh có phải bị đọc thành ngốc không vậy?
“Phật pháp trong lòng bần tăng, chính là kinh thư Phật pháp! Phật pháp trên kinh thư, sao lại sai được!” Liễu Trần không tiếp thụ nổi, nói.
Hắn từ nhỏ đã theo sư phụ tu hành, nay đây mai đó đọc kinh phật.
Đối mặt với Kim Phật Tông, Kiến Sắc Tông, Bạch Cốt Tông, Bạch Liên Tông và các dị tông khác, hay là sự cám dỗ, hắn đều cự tuyệt.
Hắn tuân thủ nghiêm ngặt giới luật, tự mình hóa duyên dựng một ngôi miếu, vì mấy chục văn tiền mà phải ngủ ngoài trời hoang dã.
Hắn cảm thấy mình thành tâm với Phật, hẳn là phật tử.
Đời này của hắn, dù thế nào, xứng đáng sự nuôi dưỡng của sư phụ, xứng đáng chính mình.
Cho nên, hắn rất thẳng thắn.
Nhưng hắn không thể chấp nhận, người khác nói Phật Tổ là c*t c*ó.
Phật Tổ là c*t c*ó, vậy hắn là cái gì?
“Kinh thư chẳng phải đều do người viết sao, ngươi mà muốn nhìn, ta cũng viết cho ngươi một bản!” Thạch Phi Triết không nhịn được gạt phăng.
“Ngươi không phải phật, sao có thể viết kinh được?” Liễu Trần thành thật nói.
“Ngươi có đi hay không, không đi ta đi!” Thạch Phi Triết không buồn chấp với con lừa trọc này, dứt khoát nói.
Hắn đoán mình đã ở đây chờ đại khái mấy canh giờ, e là trời sắp sáng rồi.
Liễu Trần như một con gà ngốc, vẫn sững sờ nhìn công pháp kia.
Thạch Phi Triết không để ý tới hắn, bắt đầu đi về hướng lối ra.
Khi vượt tới lối ra, liền phát hiện có càng nhiều người, rất nhiều người đều tụ tập trong đại sảnh phía trên cửa ra, mặt mày ủ rũ.
Trong đó bao gồm cả trạch trạch mà Thạch Phi Triết đã gặp trước đó.
Trong lòng Thạch Phi Triết hơi hồi hộp một chút, hỏng rồi!
Đúng lúc này, trong thông đạo truyền đến một trận gió, một người máu me khắp người kẹp theo gió mà đến.
Tới đại sảnh, còn chưa đứng vững, liền “Oa” một ngụm máu tươi.
“Không chỉ có hai cao nhân Chân Nhân Cảnh trấn giữ, còn có người đánh lén lão tử! Tam Sơn thất viện mẹ nó thật không phải đồ bỏ đi!”
Người kia nói một câu rồi ngồi xuống đất điều tức.
Thạch Phi Triết nhìn thấy ngực hắn lõm sâu vào cả tấc, xương cốt đều biến dạng.
Như vậy mà còn chưa chết, chỉ có thể nói người này thật sự rất mạnh!
“Ngay cả Phi Vân Hạc Sắt Lưu Hạc Hướng cũng không lao ra được, xem ra lối ra đã bị Tam Sơn Thất Viện phong tỏa rồi!” Một người thở dài nói.
“Trước đó đi nói mấy người kia không xuống, biết đâu có thể quỳ xuống xin đường sống!” Một người khác nói.
“Ha ha… Làm sao ngươi biết bọn hắn không bị giết ở trên kia?”
“Làm sao ngươi biết bọn họ không còn sống?”
“Lão tử đầu gối cứng rắn, lão tử thà chết đói ở đây, cũng không muốn quỳ!” Người vừa thở dài nói.
“Ngươi…” Người kia nói được nửa chừng, liền không nói nữa.
Cao thủ Chân Nhân Cảnh trấn giữ, dựa vào cái gì chấp nhận bọn họ đầu hàng?
Bọn họ có thể làm gì? Giết chẳng phải là xong hết mọi chuyện, đơn giản bớt việc.
Đổi thành hắn, sẽ lựa chọn giết hay không giết?
Đều tại bọn họ ham hố xem bí tịch võ công, không tranh thủ chạy sớm!
Bọn họ cũng không hối hận vì vào kho vũ khí, chỉ là hối hận không nhanh chóng thoát thân.
Đối với người giang hồ mà nói, nhìn thấy kho vũ khí Đại Thái mà không vào, mới là ngu ngốc.
Vào có thể chết, nhưng không vào, cả đời không có cơ hội tiến lên!
Thạch Phi Triết nghe kiểu nói này của bọn họ, dù không đoán cũng biết người của Tam Sơn Thất Viện bắt đầu chắn cửa rồi!
Chờ bọn họ chết đói hoặc là ra ngoài nhận lấy cái chết!
Về lý thuyết, hôm qua nếu có cao thủ Chân Nhân Cảnh canh giữ ở cửa vào, thì những người này không vào được Đại Thái kho vũ khí.
Bây giờ, nên làm gì? Đánh? Chuồn? Đánh thì cũng đánh không lại! Chuồn cũng không xong! Hòa giải… e là không có cơ hội!
Nếu như bọn họ bị vây ở chỗ này, vậy thứ đầu tiên phải đối mặt chính là thức ăn nước uống!
Nơi nào có thức ăn nước uống đây? Ngay trên người những người khác!
Cho nên trong đại sảnh này, bọn họ đang ở trong một khu rừng rậm hắc ám, ai cũng không biết người sau lưng sẽ cho ngươi một đao lúc nào!
Sau đó uống máu của ngươi, ăn thịt của ngươi, chỉ để ở dưới núi lớn này, sống lâu thêm hai ngày!
Cho đến cuối cùng, vẫn sẽ xấu xí mà chết đi!
Trán Thạch Phi Triết có chút đổ mồ hôi, hắn đã nhận ra vì sao người của Tam Sơn Thất Viện không phái chân nhân vào, vì làm vậy căn bản không cần thiết!
Với bản tính của người giang hồ, đây chính là một cái tử cục!
Chẳng lẽ con đường giang hồ của hắn, lại bị vùi dập giữa chợ trong sơn động này sao!
Nhìn những người giang hồ ủ rũ, tách tốp năm tốp ba, Thạch Phi Triết bắt đầu nghĩ ngợi.
Không thể tiếp tục như vậy, nếu tiếp tục, một khi có người không nhịn được ra tay trước, loạn chiến sẽ bắt đầu, hắn thập tử vô sinh!
Hắn điên cuồng xoay chuyển đại não, thúc đẩy trí tuệ, nghĩ cách!
“Biện pháp! Ta có biện pháp!” Bỗng nhiên, Thạch Phi Triết lên tiếng.
Trong không khí tuyệt vọng của đại sảnh, âm thanh của Thạch Phi Triết đột nhiên lộ ra rất lớn!
Gần như ánh mắt của mọi người, đều hướng về phía Thạch Phi Triết.
Có nghi hoặc, có mỉa mai, có mờ mịt, có không vui!
“Biện pháp gì? Tiểu tử ngươi chẳng lẽ lại bảo chúng ta cùng nhau xông lên, có thể trốn được mấy người thì hay mấy người à?” Một người trong góc khuất nói.
“Không! Sẽ không!” Thạch Phi Triết lắc đầu.
Hắn nói tiếp: “Ta có hai biện pháp!”
Hắn đã ở Đại Thái kho vũ khí đi bộ tầm vài vòng, có thể thấy đều thấy, có thể nhớ đều nhớ.
Bước tiếp theo chính là trở về tiêu hóa, sắp xếp, suy diễn. Người của Tam Sơn thất viện thế mà không có truy sát tới, phải nhanh chóng rời đi mới được.
Toàn bộ bố cục của Đại Thái kho vũ khí là bảy tám cái đại sảnh liền cùng một chỗ, tạo thành một kết cấu hình chữ hồi.
Ba đại môn là cửa vào, tương ứng ba cái đại sảnh. Có thể để cho người tiến vào nhanh nhất tiến vào tàng thư khu.
Căn cứ ghi chép trong văn hiến của những đại sảnh khác, nơi này chỉ là địa điểm tàng thư phụ bản của Đại Thái vương triều, cũng không phải động phủ Tiên Gia gì, vì vậy bố cục tương đối đơn giản!
Về phần thư tịch bằng giấy, tự nhiên đều ở trong vương đô Đại Thái, thuận tiện sử dụng!
Ai rảnh mà tới nơi này đọc sách chứ! Vậy thì quá phí sức.
Thư tịch giấy cầm ở trong tay, nằm đọc, ngồi đọc, chẳng phải thích hơn sao?
Nhưng việc bảo quản thư tịch bằng giấy lại vô cùng phiền phức, nơi tàng thư có yêu cầu rất cao về độ ẩm, nhiệt độ, còn đặc biệt sợ hỏa hoạn, lũ lụt và côn trùng.
Rất có thể một chút sai sót, một trận hỏa hoạn lớn, liền không còn bản độc nhất.
Cũng có thể do có thư tịch ít được để ý, lâu ngày sẽ mục nát.
Thậm chí còn có người đọc sách trộm bí tịch, gây ra việc thất lạc bí tịch.
Cho nên Đại Thái vương triều mới lựa chọn đào sơn động, đem võ công cùng văn hiến khác điêu khắc trên vách đá trong sơn động.
Cho dù bị nước dìm lửa đốt cũng không thể phá hủy những văn tự này!
Vô cùng thích hợp để bảo tồn tài liệu! Cũng vô cùng thích hợp để chống trộm, tảng đá lớn như vậy, một tảng tốt nặng mấy tấn, ngươi có bản lĩnh thì vác đi!
Giống như bản vẽ hàng không mẫu hạm của kiếp trước đều là giấy chất, có dị khúc đồng công chi diệu.
Điểm duy nhất cần suy tính là chi phí làm vậy vô cùng cao, nhưng đối với một vương triều đại nhất thống, việc thu thập cao thủ thiên hạ đi đào hang cũng không có gì khó!
Cho dù là đào dưới một ngọn núi, mấy trăm mét, một đại sảnh rộng bằng mười sân bóng!
Đang đứng trước vách đá, nghiêm túc nghiên cứu công pháp, Liễu Trần trầm giọng nói: “Phật, Phật pháp sao lại như vậy?”
Lần này hắn không để ý việc Thạch Phi Triết nói hai chữ con lừa trọc.
Tam quan của hắn phải chịu một cú sốc lớn, căn bản không muốn phản ứng Thạch Phi Triết.
“Ai quy định Phật pháp chắc chắn phải như dáng vẻ trong lòng ngươi chứ?” Thạch Phi Triết cảm thấy con lừa trọc này có hơi để tâm vào chuyện vặt.
Pháp hoa mê người chuyển, ngộ người chuyển pháp hoa! Ngươi con lừa trọc này đọc kinh có phải bị đọc thành ngốc không vậy?
“Phật pháp trong lòng bần tăng, chính là kinh thư Phật pháp! Phật pháp trên kinh thư, sao lại sai được!” Liễu Trần không tiếp thụ nổi, nói.
Hắn từ nhỏ đã theo sư phụ tu hành, nay đây mai đó đọc kinh phật.
Đối mặt với Kim Phật Tông, Kiến Sắc Tông, Bạch Cốt Tông, Bạch Liên Tông và các dị tông khác, hay là sự cám dỗ, hắn đều cự tuyệt.
Hắn tuân thủ nghiêm ngặt giới luật, tự mình hóa duyên dựng một ngôi miếu, vì mấy chục văn tiền mà phải ngủ ngoài trời hoang dã.
Hắn cảm thấy mình thành tâm với Phật, hẳn là phật tử.
Đời này của hắn, dù thế nào, xứng đáng sự nuôi dưỡng của sư phụ, xứng đáng chính mình.
Cho nên, hắn rất thẳng thắn.
Nhưng hắn không thể chấp nhận, người khác nói Phật Tổ là c*t c*ó.
Phật Tổ là c*t c*ó, vậy hắn là cái gì?
“Kinh thư chẳng phải đều do người viết sao, ngươi mà muốn nhìn, ta cũng viết cho ngươi một bản!” Thạch Phi Triết không nhịn được gạt phăng.
“Ngươi không phải phật, sao có thể viết kinh được?” Liễu Trần thành thật nói.
“Ngươi có đi hay không, không đi ta đi!” Thạch Phi Triết không buồn chấp với con lừa trọc này, dứt khoát nói.
Hắn đoán mình đã ở đây chờ đại khái mấy canh giờ, e là trời sắp sáng rồi.
Liễu Trần như một con gà ngốc, vẫn sững sờ nhìn công pháp kia.
Thạch Phi Triết không để ý tới hắn, bắt đầu đi về hướng lối ra.
Khi vượt tới lối ra, liền phát hiện có càng nhiều người, rất nhiều người đều tụ tập trong đại sảnh phía trên cửa ra, mặt mày ủ rũ.
Trong đó bao gồm cả trạch trạch mà Thạch Phi Triết đã gặp trước đó.
Trong lòng Thạch Phi Triết hơi hồi hộp một chút, hỏng rồi!
Đúng lúc này, trong thông đạo truyền đến một trận gió, một người máu me khắp người kẹp theo gió mà đến.
Tới đại sảnh, còn chưa đứng vững, liền “Oa” một ngụm máu tươi.
“Không chỉ có hai cao nhân Chân Nhân Cảnh trấn giữ, còn có người đánh lén lão tử! Tam Sơn thất viện mẹ nó thật không phải đồ bỏ đi!”
Người kia nói một câu rồi ngồi xuống đất điều tức.
Thạch Phi Triết nhìn thấy ngực hắn lõm sâu vào cả tấc, xương cốt đều biến dạng.
Như vậy mà còn chưa chết, chỉ có thể nói người này thật sự rất mạnh!
“Ngay cả Phi Vân Hạc Sắt Lưu Hạc Hướng cũng không lao ra được, xem ra lối ra đã bị Tam Sơn Thất Viện phong tỏa rồi!” Một người thở dài nói.
“Trước đó đi nói mấy người kia không xuống, biết đâu có thể quỳ xuống xin đường sống!” Một người khác nói.
“Ha ha… Làm sao ngươi biết bọn hắn không bị giết ở trên kia?”
“Làm sao ngươi biết bọn họ không còn sống?”
“Lão tử đầu gối cứng rắn, lão tử thà chết đói ở đây, cũng không muốn quỳ!” Người vừa thở dài nói.
“Ngươi…” Người kia nói được nửa chừng, liền không nói nữa.
Cao thủ Chân Nhân Cảnh trấn giữ, dựa vào cái gì chấp nhận bọn họ đầu hàng?
Bọn họ có thể làm gì? Giết chẳng phải là xong hết mọi chuyện, đơn giản bớt việc.
Đổi thành hắn, sẽ lựa chọn giết hay không giết?
Đều tại bọn họ ham hố xem bí tịch võ công, không tranh thủ chạy sớm!
Bọn họ cũng không hối hận vì vào kho vũ khí, chỉ là hối hận không nhanh chóng thoát thân.
Đối với người giang hồ mà nói, nhìn thấy kho vũ khí Đại Thái mà không vào, mới là ngu ngốc.
Vào có thể chết, nhưng không vào, cả đời không có cơ hội tiến lên!
Thạch Phi Triết nghe kiểu nói này của bọn họ, dù không đoán cũng biết người của Tam Sơn Thất Viện bắt đầu chắn cửa rồi!
Chờ bọn họ chết đói hoặc là ra ngoài nhận lấy cái chết!
Về lý thuyết, hôm qua nếu có cao thủ Chân Nhân Cảnh canh giữ ở cửa vào, thì những người này không vào được Đại Thái kho vũ khí.
Bây giờ, nên làm gì? Đánh? Chuồn? Đánh thì cũng đánh không lại! Chuồn cũng không xong! Hòa giải… e là không có cơ hội!
Nếu như bọn họ bị vây ở chỗ này, vậy thứ đầu tiên phải đối mặt chính là thức ăn nước uống!
Nơi nào có thức ăn nước uống đây? Ngay trên người những người khác!
Cho nên trong đại sảnh này, bọn họ đang ở trong một khu rừng rậm hắc ám, ai cũng không biết người sau lưng sẽ cho ngươi một đao lúc nào!
Sau đó uống máu của ngươi, ăn thịt của ngươi, chỉ để ở dưới núi lớn này, sống lâu thêm hai ngày!
Cho đến cuối cùng, vẫn sẽ xấu xí mà chết đi!
Trán Thạch Phi Triết có chút đổ mồ hôi, hắn đã nhận ra vì sao người của Tam Sơn Thất Viện không phái chân nhân vào, vì làm vậy căn bản không cần thiết!
Với bản tính của người giang hồ, đây chính là một cái tử cục!
Chẳng lẽ con đường giang hồ của hắn, lại bị vùi dập giữa chợ trong sơn động này sao!
Nhìn những người giang hồ ủ rũ, tách tốp năm tốp ba, Thạch Phi Triết bắt đầu nghĩ ngợi.
Không thể tiếp tục như vậy, nếu tiếp tục, một khi có người không nhịn được ra tay trước, loạn chiến sẽ bắt đầu, hắn thập tử vô sinh!
Hắn điên cuồng xoay chuyển đại não, thúc đẩy trí tuệ, nghĩ cách!
“Biện pháp! Ta có biện pháp!” Bỗng nhiên, Thạch Phi Triết lên tiếng.
Trong không khí tuyệt vọng của đại sảnh, âm thanh của Thạch Phi Triết đột nhiên lộ ra rất lớn!
Gần như ánh mắt của mọi người, đều hướng về phía Thạch Phi Triết.
Có nghi hoặc, có mỉa mai, có mờ mịt, có không vui!
“Biện pháp gì? Tiểu tử ngươi chẳng lẽ lại bảo chúng ta cùng nhau xông lên, có thể trốn được mấy người thì hay mấy người à?” Một người trong góc khuất nói.
“Không! Sẽ không!” Thạch Phi Triết lắc đầu.
Hắn nói tiếp: “Ta có hai biện pháp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận