Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 217: Nam Hải hải thị

Chương 217: Nam Hải hải thị
Nam Hải hải thị nằm trên một hòn đảo lớn ở phía nam Dương Châu. Nghe nói hòn đảo này rất lớn, thậm chí có cả núi, sông và hồ. Phương Nam Ma Môn thống trị toàn bộ hải thị, thậm chí cả Nam Hải. Vì bọn họ tạo ra thuyền Washuu với kỹ thuật tốt nhất, cũng vì bọn họ có Võ Giả tuyệt đỉnh là Liễu Tam Tuyệt. Trên biển rộng, thuyền mới là căn bản của tất cả. Trên giang hồ, nắm đấm cũng là căn bản của tất cả. Phương Nam Ma Môn có cả hai nên tung hoành Nam Hải!
Phong Thanh Tuyền từ Dương Châu đi thuyền lớn đến Nam Hải hải thị. Còn chưa tới hải thị, hắn đã thấy thuyền bè từ khắp nơi đổ về như ong vỡ tổ. Đủ loại quần áo, màu da và giọng nói kỳ lạ của người ta tại hải thị, người đến kẻ đi khiến Phong Thanh Tuyền hoa mắt chóng mặt. Bọn họ có thể là thương nhân nước ngoài hoặc thương nhân Cửu Châu.
"Mẹ nó, thật sự có người da đen như than thế à!" Phong Thanh Tuyền nhìn một nhóm người như vậy mà tấm tắc kinh ngạc.
Sấu Mã lại tỏ ra rất bình tĩnh trước tất cả, trong mấy trăm năm cuộc đời, lão đã thấy đủ loại chuyện rồi.
"Tê..." Sấu Mã hít hà xung quanh rồi nói: "Cái Nam Hải hải thị này sao lại có mùi mèo khai thế nhỉ!"
"Mã Gia, trên thuyền nuôi mèo là chuyện bình thường mà? Chẳng phải trên thuyền chúng ta có mèo sao?" Phong Thanh Tuyền không hiểu giải thích. Trên thuyền có mèo thì sẽ không có chuột, đồng nghĩa trên thuyền có mùi mèo khai.
"Không giống, không giống! Đây là một con mèo to!" Sấu Mã lắc đầu rồi truyền âm nói.
"Mã Gia, có phải đám người phía trước đang vây xem một con mèo to không?" Phong Thanh Tuyền ngồi trên xe ngựa nhìn thấy đám đông đang vây xem một con mèo to màu xám từ xa. Con mèo có hoa văn ly rõ ràng, trông nó như một con hổ lớn đang nằm trên chiếc chăn lông lộng lẫy, đưa chân trước ra và lim dim mắt tắm nắng, trông vô cùng khoan thai tự đắc. Trước mặt nó có hai cái chậu, một cái rỗng không, một cái đựng đầy vàng bạc. Bên cạnh còn có một tấm biển viết: "Mèo to cho sờ, năm lượng một lần. Hoan nghênh cho ăn, không ăn thịt bò!".
Các lữ khách và thương nhân qua lại, có không ít người bỏ năm lượng bạc ra rồi cẩn thận sờ con mèo to một cái, sau đó quỳ trước mặt nó niệm niệm lảm nhảm. Phong Thanh Tuyền nghe rõ, thì ra đó là cầu nguyện mèo thần phù hộ cho đi thuyền bình an hoặc mèo thần phù hộ cho họ vô bệnh vô tai.
Phong Thanh Tuyền nhìn mèo to rồi nghi ngờ nói: "Đây chẳng phải Miêu Đại Gia được ghi trong Gia Tộc đó sao?"
"Không phải hắn thì còn ai? Toàn bộ Cửu Châu chỉ có một con mèo lợi hại như vậy." Sấu Mã cẩn thận nhìn Miêu Đại Gia, ánh mắt như đang nhìn một con hổ chứ không phải mèo.
Tựa hồ cảm nhận được có người đang nhìn mình, Miêu Đại Gia hé một mắt nhìn thoáng qua Sấu Mã rồi lại nhắm mắt dưỡng thần tiếp.
"So với Sơn Quân thì sao?" Phong Thanh Tuyền nhỏ giọng hỏi. Sơn Quân là một Yêu quái Đại Yêu cảnh giới vô cùng mạnh ở khu vực lân cận Nhân yêu Thế gia.
Sấu Mã kéo Phong Thanh Tuyền đi thật xa rồi mới truyền âm nói: "So với Sơn Quân đáng sợ hơn nhiều!"
"Không thể nào! Móng vuốt của Sơn Quân kia mà..." Phong Thanh Tuyền nói. Móng vuốt của con hổ nhỏ cùng cỡ đều to gấp hai, gấp ba mèo cùng cỡ, cho dù Miêu Đại Gia hình thể to như hổ thì tứ chi phẩm chất cũng kém hổ xa.
"Con mèo này biết võ công!" Sấu Mã nói.
"Hả?" Phong Thanh Tuyền giật mình nói: "Chẳng phải chỉ có người mới biết võ công sao?"
Yêu Tộc cho dù đạt đến cảnh giới Đại Yêu thì trừ một số ít Hồ Ly đặc biệt có thể biến thành người, thời gian khác đều ở hình dạng thú. Nhưng lực lượng và sức chịu đựng của bọn chúng sẽ đạt mức không thể tưởng tượng được, tạo ra sự phá hoại tương đương với Chân Nhân Võ Giả. Cho dù là Đại Yêu cũng không luyện võ được mà!
"Không chỉ biết võ công, còn luyện rất giỏi. Nghe nói có người rất dụng tâm dạy hắn." Sấu Mã nói.
Ai mẹ nó lại đi dạy mèo luyện võ, người kia rảnh thật! Nhưng Miêu Đại Gia chủ nhân đời đầu là Diệp Kỳ Vương, việc này cũng rất có thể. Trong ghi chép của Gia Tộc Nhân yêu Thế gia có ghi chép vài dòng tổ tiên nhận xét và đánh giá về Diệp Kỳ Vương, rất đơn giản: "Đồ ngốc!"
"Đi. Giờ chúng ta đi giao hàng cho Ma Môn, xong là về." Sấu Mã nói thêm.
"Ừm!" Phong Thanh Tuyền gật đầu, bỗng thấy sai sai, hỏi: "Hàng gì? Sao ta không biết?" Hắn du lịch giang hồ sao lại không biết còn phải giao hàng! Lúc ra cửa người nhà cũng đâu có nói gì!
"Mấy đặc sản của Nhân yêu Thế Gia thôi, ngươi biết cái gì!" Sấu Mã búng hắn một cái.
"!!!" Phong Thanh Tuyền cực kỳ chấn kinh. Càng khiếp sợ hơn khi đến giao hàng cho Phương Nam Ma Môn, hắn mới biết chuyến hàng này chính là chiếc xe ngựa!
"Trong xe này có cái gì?" Phong Thanh Tuyền đứng cạnh Sấu Mã hỏi. Hắn đã xoa xe này cả trăm lần, làm sao không biết bên trong có thể chứa đồ. Cũng không thể Ma Môn Nam Hải mua xe ngựa của Nhân yêu Thế Gia chứ? Như vậy chẳng phải trò đùa sao?
"Đám tiểu bối như ngươi thì biết cái gì!" Sấu Mã khinh thường nói: "Đi thôi, lên thuyền về!"
"Mẹ kiếp!" Phong Thanh Tuyền và Sấu Mã lên thuyền mà Ma Môn đã chuẩn bị, hắn dùng giọng điệu thô tục đặc trưng của vùng Đông Nam Dương Châu mắng: "Từ Lâm Bắc đến Nam Hải hải thị mới biết bị đám lão già trong nhà gài một vố!" "Lần này về, Lâm Bắc sẽ chỉnh đốn lại đám lão già này!"
"Ha ha..." Sấu Mã nhìn Phong Thanh Tuyền nổi giận đùng đùng cười hề hề nói: "Trên đường đi ta thấy ngươi cùng gia gia trêu đùa, gia gia sớm chờ đến ngày này!"
"Mã Gia! Ngươi..." Phong Thanh Tuyền cảm thấy máu dồn lên não, đầu óc ong ong. Hóa ra quãng đường này, hắn mới là thằng hề!
"Để ngươi trên đường đi trêu đùa gia gia không biết lớn nhỏ, giờ biết rồi chứ!" Sấu Mã nói: "Nếu ngươi thật sự nói chuyện đàng hoàng, gia gia đã sớm nói cho ngươi." Phong Thanh Tuyền tức giận muốn chết!
"Chẳng phải xe ngựa đó là thứ Mã Gia yêu nhất sao?"
"Yêu nhất cái gì? Bán được tiền mới là yêu nhất, không bán được tiền thì tính là gì yêu! Hơn nữa đó chỉ là phiên bản bắt chước theo ở quê nhà thôi."
"..."
"Chờ chút! Mã Gia, chúng ta giao đồ cho Ma Môn Nam Hải rồi, vậy Ma Môn lấy cái gì để trả tiền?" Phong Thanh Tuyền đột nhiên hỏi.
"Chẳng phải dưới chân chúng ta sao?" Sấu Mã cười lớn.
Phong Thanh Tuyền nhìn chiếc thuyền buồm lớn dưới chân, dáng vẻ tao nhã và vững chãi của nó. Thân tàu được làm từ gỗ thượng hạng, trải qua quá trình tạo hình và gia công tỉ mỉ của các nghệ nhân, đường nét thân tàu rất mềm mại uyển chuyển. Khoang thuyền rộng rãi, chia làm nhiều gian phòng, chất đầy hàng hóa đến từ Nam Hải. Vận chuyển đồ của Nam Hải đến phía bắc Dực Châu, lợi nhuận chắc chắn không nhỏ! Bây giờ, cả con thuyền thuộc về nhà hắn rồi. Mọi việc diễn ra ngay trước mắt hắn, nếu không phải Sấu Mã nói ra, có lẽ hắn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Thì ra, giang hồ không giống như những gì hắn tưởng tượng. Giờ khắc này, chuyến du lịch Cửu Châu của hắn mới thực sự trọn vẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận