Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 93: Không yên ổn

Sơn Vu phiêu bạt giang hồ nhiều năm, hơn phân nửa thời gian đều là đang bị người hạ độc, bị người chém, sau đó ở dưỡng thương. Cho nên, hắn có sức đề kháng độc rất cao. Lúc uống chén rượu đầu tiên, hắn liền nhận thấy có gì đó không đúng. Cảm giác của độc dược, hắn Nhất Phẩm liền phát hiện ra ngay! Nhưng hắn vẫn cứ cắn răng uống hết, bởi vì khi đó chưa phải lúc trở mặt. Hai người bọn họ lúc đó đối đầu với Trương Di và tên xa phu thực lực không rõ, không có phần thắng. Cho nên hắn đang chờ, chờ lúc Trương Di chủ quan, tỷ như giờ phút này! Hắn giả vờ bị độc dược phát tác hôn mê, nằm trên mặt đất, cách Trương Di chỉ có vài thước. Sau đó hắn dùng đến tuyệt chiêu áp đáy hòm, hai mắt đỏ ngầu, kiếm trong tay so với ngày trước càng nhanh, càng sáng hơn, càng phiêu dật, và càng hung ác! Đó là chiêu kiếm siêu việt Khí Hải, đạt tới Chu Thiên! Trương Di chỉ cảm thấy trước mắt một đường kiếm quang tuyệt đẹp, đẹp không giống kiếm của nhân gian, tựa như gợn sóng nổi trên mặt hồ dưới ánh trăng, lại như Nguyệt Ảnh trong cung điện cửu thiên, sau đó chính mình liền trúng chiêu! “Tổng quản!” Xa phu khôi ngô chặn phía sau, cách đó không xa, thấy Trương Di vốn đang chiếm ưu thế, bỗng nhiên sau một đạo kiếm quang thì ngực phun ra máu tươi, ầm một tiếng ngã xuống, vội vàng phi thân tới! “Chạy!” Thạch Phi Triết thấy Sơn Vu chém xong một kiếm này cũng ngã xuống, đưa tay phóng mấy đạo kiếm khí về phía xa phu, khiêng Sơn Vu liền chạy! Tên xa phu khôi ngô kia cũng không phải tầm thường, quanh thân lôi quang bao phủ, lòng bàn tay mang theo lôi quang, liền đánh tan mấy đạo kiếm khí. Hắn không lo đường chạy của Thạch Phi Triết và Sơn Vu, vội vàng cầm máu, băng bó vết thương cho Trương Di đang bị thương nặng. Trước ngực Trương Di có một vết kiếm dài, từ vai trái xéo xuống, suýt nữa đã chém hắn làm hai nửa. Cũng may « Thập Sơn Chân Lôi kiếm » có một bộ phận luyện thể công pháp, giúp hắn thể phách khác hẳn người thường. Nếu không một kiếm này, liền đã chém hắn làm đôi rồi! Nhưng tim của hắn cũng bị cắt ra! “Lật... xe!” Hắn phun máu nói ra, hắn hóa kiếm khí thành kim châm cắm vào miệng vết thương của mình, để phòng ngừa vết thương bị rách ra. Đây là kỹ xảo hắn thấy trong một quyển sách y, không ngờ tới mình còn có cơ hội dùng đến. “Ta đưa tổng quản đến phân đường gần nhất!” Xa phu khôi ngô cẩn thận từng li từng tí nâng Trương Di lên xe ngựa, sau đó khống chế xe ngựa, nhắm đúng phương hướng mà đi. Thạch Phi Triết thì chọn một hướng ngược lại với bọn họ, sau đó móc từ trong ngực ra thuốc giải độc, nào là Ngưu Hoàng Bách Thảo Đan, nào là Thanh Độc Đan, mơ mơ hồ hồ đều nhét vào miệng Sơn Vu. Đây đều là đan dược giải độc bọn hắn đã chuẩn bị sẵn. “Khụ… Đừng nhét nữa, nghẹn!” Sơn Vu đưa tay lay cánh tay trái đang bê bết máu của Thạch Phi Triết, nói: “Ăn nhiều, sẽ làm dạ dày khó chịu!”. “Nhìn ngươi không tốt lắm a!” Thạch Phi Triết nhìn Sơn Vu mặt trắng bệch, tay còn không ngừng run. “Khụ khụ...” Sơn Vu ho ra máu, nói: “« Đồ Cùng Kiến Chủy » có thể tăng công lực trong thời gian ngắn, nhưng mà...” “Nhưng mà trả một cái giá thật lớn?” Thạch Phi Triết nói: “Giống như Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp?” “Nhưng cần nghỉ ngơi nhiều ngày, thời gian ngắn không thể dùng lại!” Sơn Vu không muốn phản ứng Thạch Phi Triết. Sao tên này cứ mong hắn không khỏe vậy. “Vậy thì được rồi!” Thạch Phi Triết nhìn Sơn Vu ăn thuốc giải độc, nói chuyện không ngại, bắt đầu băng bó vết thương cho mình. Chuyện này hắn quá quen thuộc, hắn ở y quán cũng không phải đợi không lâu như vậy. Vai trái hắn bị kiếm khí xuyên thủng, còn may không tổn thương đến xương cốt, chỉ cần qua mười ngày là có thể hồi phục. Thuốc giải độc dần có tác dụng, Sơn Vu bắt đầu vận công điều tức bài độc. Trong giang hồ, độc dược có các loại thảo dược độc, kim thạch độc, trùng cổ độc. Độc trong rượu của Trương Di bản chất là một loại phụ trợ cho « Thập Sơn Chân Lôi kiếm », là loại dược vật mà người khác không thể hấp thụ, cho nên mới biến thành độc dược. Sơn Vu có chút thành thạo phun ra một ngụm máu đen, còn mang theo cả vị rượu. Nhưng di chứng của « Đồ Cùng Kiến Chủy » rất nặng, khiến hắn có chút choáng đầu. “Một đêm này, thật sự là kích thích a!” Hắn lượm mấy cành củi khô, tiện tay dùng kiếm bổ ra, sau đó dùng đá lửa nhóm lửa, nói. “Xem ra chúng ta phiêu bạt giang hồ, vẫn là phải khiêm tốn mới được a!” Thạch Phi Triết băng bó xong cho mình, nói. Từ phản ứng của Trương Di mà phán đoán, chỉ sợ hắn sớm đã để mắt tới hắn, để mắt tới « Chân Nguyên kiếm Chỉ Quyết »! Vậy nên... Là Không Động Sơn Tập, vô địch tiệm sách? Chân Vũ Đường, là cái tổ chức đã giết sạch cả nhà kiếm Hoàng sau khi người đó chết trăm năm trước? Lại ở mấy chục năm trước tung « Chân Nguyên kiếm Chỉ Quyết » ra giang hồ, tạo hỗn loạn vì mục đích khác? Vì bí tịch võ công mà không từ thủ đoạn, chắc chắn trong bọn chúng có không ít cao thủ võ đạo. “Sơn lão ca, ta cảm thấy kiếm vẫn rất cần!” Thạch Phi Triết rút thanh kiếm bọc kín phía sau lưng, Huyết Ảnh kiếm. “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dùng tên giả vô tình táng nguyệt, tay cầm tà kiếm không nhiễm máu, người không phạm ta ta không phạm người!” “7?” Sơn Vu nhìn Thạch Phi Triết tự dưng bị chập mạch, không nhịn được nói: “Ngươi bị điên cái gì vậy!” “Chúng ta đến Mạc Bắc hoang mạc, một đường sợ là không yên ổn a!” Thạch Phi Triết thản nhiên nói: “Cần phải chuẩn bị trước!” Gã tráng hán xa phu, khi trời sắp sáng thì đưa Trương Di đến một phân đường trong thôn trấn, sau đó lập tức sai người trong phân đường mua thuốc, bắt đầu trị liệu cho Trương Di. Chờ hắn bôi thuốc cho Trương Di xong, nhìn thấy Trương Di mê man thiếp đi, thì đến một tĩnh thất trong phân đường. “Gặp qua Chương chủ quản!” Hắn hướng về phía người đang ngồi trong bóng tối tĩnh thất, chắp tay nói. Người này tên là Chương Trần, giống như Trương Di, đều là một trong các chủ quản của Chân Vũ Đường. “Hắn thế nào?” Giọng của Chương Trần tương đối trầm. Hắn tự nhiên đang hỏi Trương Di. “Hắn đã ngủ mê man rồi, có muốn thừa cơ diệt trừ hắn không?” Xa phu nói. Ở Chân Vũ Đường, ai cũng biết hai người bọn họ bất hòa, đều là vì tranh đoạt quyền đường chủ. “Không vội! Hắn vẫn còn tác dụng!” Chương Trần nói: “Bí mật của « Chân Nguyên kiếm Chỉ Quyết » đã có được chưa?” “Trương Di đã dùng hết thủ đoạn, mới có được bí mật!” Xa phu nói xong, liền thuật lại lần lượt chuyện về tâm pháp phụ trợ kia. “Người kia có thể luyện « Chân Nguyên kiếm Chỉ Quyết » phần lớn là do có quan hệ với bộ tâm pháp phụ trợ « kiếm Tâm Thông Minh ».” Cuối cùng hắn nói thêm. “A... Vì một bộ tâm pháp phụ trợ mà còn lật thuyền trong mương, thật buồn cười!” Chương Trần cười nói, hắn cảm thấy Trương Di thật ngu xuẩn. “Bộ « kiếm Tâm Thông Minh » này có chút ý vị, đáng để nghiên cứu!” “Lần này làm tốt lắm! Ngươi tốt nhất là làm theo ta, không thể thiếu chỗ tốt của ngươi!” Hắn tiện tay vung ra một quyển bí tịch, cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. “Đa tạ quan trên! Vì quan trên làm việc là bổn phận của thuộc hạ!” Xa phu nhận lấy bí tịch, mừng rỡ nói. Chờ hắn dứt lời, người trong bóng tối đã biến mất. Xa phu cũng không kinh sợ khi thấy chuyện kỳ dị, hắn quay lại phòng của Trương Di, thì thấy Trương Di đã mở mắt ra. “Hắn đi rồi?” Trương Di nhẹ giọng hỏi. “Tất cả đều theo chỉ thị của tổng quản, chuyện về « kiếm Tâm Thông Minh » hôm đó đều nói cho hắn biết!” Xa phu rất cung kính nói. “Hắn tin?” “Tổng quản đều bị thương, hắn khẳng định sẽ tin!” Xa phu tiếp tục nói. “A... Pháp môn quan tưởng hôm đó tuy có chỗ không thông võ lý, nhưng trong đó cũng có vài thứ rất thú vị!” “Với tính cách của Chương Trần, tám phần sẽ không nhịn được mà bắt đầu luyện!” “Thử công người như thế, đi đâu mà tìm được?” Trương Di nhẹ giọng cười nói, dường như mọi chuyện đều nằm trong tầm tay hắn. “Tổng quản cao minh!” Xa phu cúi đầu nói. Nội đấu không ngừng, liên tục dùng các thủ đoạn bẩn để hãm hại đối phương, chính là văn hóa của Chân Vũ Đường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận