Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 216: Đại xà

"Tê tê tê, thật là uy vũ Mã huynh a!"
Chập tối, Phong Thanh Tuyền đang nhắm mắt điều tức trong xe ngựa, chợt nghe một đạo tâm niệm truyền đến.
Đạo tín niệm này mang theo âm thanh thè lưỡi, lại còn mang theo một cỗ uy vũ bá khí.
Âm thanh bá khí của loài rắn như thế, chỉ có một loại!
Phong Thanh Tuyền ra khỏi xe ngựa, liền thấy dưới sơn lâm cách đó không xa, một đầu Quá Sơn Phong đang lượn vòng.
Vảy của Quá Sơn Phong có màu đen, như từng mảnh từng mảnh ngọc mực, phía trên phân bố các vạch ngang màu trắng, vảy ở cổ và lưng còn hiện lên hình "^", trông rất ưu nhã lộng lẫy.
Đầu nàng rộng và bằng phẳng, đôi mắt sâu và sắc bén, con ngươi màu đen lộ ra vẻ bá khí cùng vô địch.
Thêm vào thân thể lớn như con ngựa, cùng với thân dài không biết bao nhiêu khi cuộn lại.
Đây là một Quá Sơn Phong cảnh giới Đại Yêu, là vua của các loài rắn thực thụ!
"Nhân yêu Thế Gia Phong Thanh Tuyền bái kiến Quá Sơn Phong tiền bối!" Phong Thanh Tuyền hướng Quá Sơn Phong làm một lễ của vãn bối.
Nhân yêu Thế Gia bọn hắn phiêu bạt giang hồ, không sợ Đại Yêu, chỉ sợ Tiểu Yêu.
Bởi vì Đại Yêu thường có việc cần đến Nhân Yêu Thế Gia, còn Tiểu Yêu rất có thể chẳng để ý gì mà nuốt sống bọn hắn.
"Tê tê tê ~ ta còn thắc mắc sao Mã huynh lại uy vũ thế này, hóa ra là tiểu quỷ của Nhân Yêu Thế Gia à!" Quá Sơn Phong lười biếng nói.
Nàng vốn đang muốn đi biển rộng phía đông, bỗng dưng giữa đường nghe thấy tiếng vó ngựa, theo tiếng vó ngựa, nàng còn thấy một luồng khí huyết như lò lửa.
Chắc chắn là một con ngựa yêu cảnh giới Đại Yêu.
Chưa nghe nói đến vùng này có ngựa yêu Đại Yêu nào cả!
Vì tò mò nàng đi vào khu rừng này, liền thấy Sấu Mã đang kéo xe, nên mới lên tiếng.
"Nhân yêu Thế Gia không phải ở phía bắc sao? Sao lại chạy xuống Đông Nam, các ngươi cũng muốn xuống biển à?" Nàng hỏi thêm.
"Không phải! Vãn bối đang du lãm Cửu Châu, đi đường tắt qua Đông Nam, chuẩn bị đến hải thị Nam Hải." Phong Thanh Tuyền giải thích.
"Tê tê tê ~ còn tưởng rằng các ngươi tin tức linh thông, muốn xuống biển chứ!" Nàng nhìn Sấu Mã rồi nói.
"Tin tức gì? Đừng có úp úp mở mở!" Sấu Mã thấy Quá Sơn Phong cứ quanh quẩn, bèn không nhịn được lên tiếng.
Đừng tưởng rằng hắn và con Quá Sơn Phong này đều là Đại Yêu, nhưng khoảng cách giữa Đại Yêu cũng rất lớn!
Cho nên Quá Sơn Phong cảm thấy hắn uy vũ phi phàm là do hắn thật sự mạnh.
"Mã huynh đã mở miệng, ta cũng không quanh co nữa!" Quá Sơn Phong phun lưỡi nói: "Phía bên kia biển rộng, có yêu và người cùng nhau thành lập một yêu quốc mới."
"Hả?" Sấu Mã ngớ người, không nhịn được hỏi: "Cái gì? Yêu quốc mới? Có nhiều Yêu tộc thế sao? Bọn ta còn chưa đánh nhau đến vỡ đầu đây?" Phong Thanh Tuyền không nói gì, Sấu Mã đã hỏi ra điều hắn thắc mắc trong lòng.
Xây yêu quốc cần một lượng lớn Yêu tộc, và quan trọng nhất là Yêu tộc chủ thể.
Ví như có thể lập yêu quốc mà Viên tộc là chủ thể, vậy thì đa phần các Yêu tộc trong yêu quốc đó đều là Viên tộc. Viên tộc sẽ dùng quy tắc của bọn họ để thống trị cả yêu quốc.
Các Yêu tộc khác quen thì ở lại, không quen thì biến.
Hiện tại hải ngoại lại mọc ra một yêu quốc mới, vậy Yêu tộc chủ thể của họ là gì?
"Tê tê tê ~ yêu quốc cũ trước đây, yêu cầu quá cao với Yêu tộc."
Quá Sơn Phong nói: "Ta nghe được tin đồn, yêu quốc bọn họ lập nên là yêu quốc mới, là quốc gia mà người và yêu cùng sinh sống." ...Nghe tới đây có phải là quá vô lý không?" Sấu Mã cảm thấy những lời này chẳng khác gì thả rắm, con người giảo hoạt như thế, sao có thể chung sống cùng bọn chúng trong một quốc gia.
"Không!" Quá Sơn Phong nói: "Ở đại lục kia, không có Võ Giả! Chúng ta có thể được nhân loại tôn sùng làm thần. Con Xà già biểu của ta suốt ngày không làm gì, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mà vẫn sống sung sướng."
"Hả?"
Phong Thanh Tuyền hỏi: "Bên kia đại lục cũng có người? Không có Võ Giả?"
"Đúng! Bọn họ không biết võ công, bọn họ dựa vào tế tự để thu lấy sức mạnh từ Yêu tộc chúng ta. Chúng ta ở đó như là thần linh dưới nhân gian." Quá Sơn Phong cười hì hì nói: "Tê tê tê ~ thật thú vị!"
"Có chút kỳ quái!" Sấu Mã lắc đầu nói: "Không tin được!"
"Tê tê tê ~ không có loài rắn nào dám lừa ta, bởi vì bọn chúng biết hậu quả của việc lừa ta." Quá Sơn Phong tự hào nói.
Quá Sơn Phong thích nhất là ăn các loại loài rắn.
Nàng sang biển rộng bên kia cũng là vì vậy, thế nào cũng không lỗ.
Phong Thanh Tuyền đang suy nghĩ về những gì Đại Yêu Quá Sơn Phong nói, có mấy phần đáng tin, cách chặn đường hỏi thăm như này có ý gì, cứ khăng khăng đòi người ta đi biển khiến hắn thấy là lạ.
Hắn còn đang suy tư thì đã nghe thấy Quá Sơn Phong nói: "Mã huynh, ngươi có hứng thú không? Chúng ta cùng nhau đến bên kia, tốt có thể nương tựa nhau, với dáng vẻ uy vũ phi phàm của Mã huynh, đến đó có khi lại thành Yêu Vương mới."
Sấu Mã liếc nhìn Quá Sơn Phong một cái rồi nói: "Ta không đi đâu, ta ở đây rất tốt. Chỗ nào cũng đi được, tới đó làm Yêu Vương. Đúng là thần kinh!"
"Tê tê tê ~ thật đáng tiếc a!"
Quá Sơn Phong thấy Sấu Mã từ chối, cũng không khuyên nữa, nàng quay đầu chuẩn bị tiếp tục đi về phía Đông Hải.
"Nghe nói, nghe nói ở Hắc Hải có Long tộc ẩn hiện, không biết thật hay giả!" Để lại câu nói này, nàng liền chui vào trong rừng. Nàng chẳng cần né tránh gì, cứ thế nghênh ngang bò qua rừng cây, để lại một con đường nhỏ rộng bằng người.
Đại Yêu như nàng, chỉ cần không gặp phải Võ Giả quá lợi hại, thì ở bên ngoài cũng là vô địch.
"Mã Gia, lời nàng nói, có mấy phần đáng tin?" Chờ Quá Sơn Phong đi rồi, Phong Thanh Tuyền hỏi.
"Có thể một chữ cũng không tin, cũng có thể một chữ không phải nói dối!" Sấu Mã cười nhạt nói.
Một chữ không phải nói dối, không có nghĩa là mọi lời đều đáng tin.
"Hắc Hải còn có Long tộc? Long tộc không phải ngàn năm trước đã bị g·iết sạch rồi sao?" Phong Thanh Tuyền cũng cảm thấy trong lời nói của Quá Sơn Phong có ẩn ý.
Trùng hợp? Cố ý? Hay chỉ là cố ý làm cho bọn hắn dao động, nửa đường đ·á·n·h lén?
Hắc Hải không phải là một vùng biển, mà là vùng biển sâu, nơi không có ánh sáng, nên gọi là Hắc Hải.
Có rất nhiều Đại Yêu trong biển đều thích ở Hắc Hải.
Không vì gì cả, chỉ là tương đối yên tĩnh!
Năm trước còn có Long Tộc hoạt động ở Hắc Hải, nhưng hiện tại đã nhiều năm không có tin tức về Long Tộc nữa.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta tiếp tục đi thôi, sắp đến hải thị Nam Hải rồi! Đợi đến hải thị Nam Hải lên thuyền về, ông nội liền được khỏe."
Sấu Mã cúi đầu nói: "Đi một đoạn đường, chăm sóc cháu trai nhà ngươi, mà ông mày mệt muốn c·hết."
". . ."
Phong Thanh Tuyền cãi lại: "Mã Gia, ta lau xe cũng mệt lắm đó!"
"Chẳng phải do con rùa cháu nhà ngươi tự tìm sao?" Sấu Mã cười khẩy nói.
Cái thằng ranh con này, đúng là nghịch ngợm.
Phong Thanh Tuyền không nói gì, chỉ mải nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong suốt đoạn đường này.
Hoàng thiên đạo ở Dực Châu, tăng làm ruộng ở Ung Châu, nhất là Dương Châu, còn có yêu quốc hải ngoại, Long Tộc hắc ám.
Cảm giác như giang hồ, sắp có một trận mưa bão lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận