Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Hoàn thành cảm nghĩ

Hoàn thành cảm nghĩ, vung hoa.
Đầu tiên, đây không phải là viết vội cho xong mà là dựa theo đại cương đã định mà viết, tự thuật lại một cách hoàn chỉnh một câu chuyện. Rất nhiều chi tiết trước sau liên kết chặt chẽ, ta tin rằng rất nhiều độc giả có thể nhận thấy điều đó. Lúc trước khi bắt đầu viết, ta cũng không hề nghĩ tới sẽ viết về giang hồ, nhưng sau khi viết bốn, năm bản mở đầu với các đề tài khác, thì chính bản này đã được chấp bút. Đã là chấp bút, vậy thì cứ viết thôi. Đại cương xây dựng quá lớn, câu chuyện lại chưa đủ tinh xảo, cách viết tương đối thô ráp, rất nhiều chi tiết trong quá trình viết đã bị quên mất. Ngày nào ta cũng phải nghĩ kịch bản, nghĩ đến đau cả đầu, ngày nào cũng phải cập nhật, cứ như là có người đang liên tục thúc giục mình vậy. Quay đầu nhìn lại những gì mình đã viết, ta cảm thấy nó giống như một sản phẩm còn dang dở. Rất nhiều chỗ, trông quá thô ráp! Ai, viết tiểu thuyết thật khó, để viết ra một cuốn tiểu thuyết mà bản thân mình thấy hài lòng thật là khó. Trong quá trình viết một số kịch bản, ta thực sự có chút lười biếng. Có một vài kịch bản không thích, ta liền không muốn viết, hoặc là lười viết. Nhưng nếu nhìn từ góc độ của độc giả mà nói, chỉ thiếu một phần nhỏ, điều này tạo thành một chút khác biệt trong góc nhìn của tác giả và độc giả. Điều đáng tiếc là số lượng chữ của cuốn sách này còn thiếu so với tưởng tượng của ta. Theo dự tính của ta, đáng lẽ nó phải hơn một triệu chữ, nhưng cuối cùng lại chỉ viết được hơn bảy trăm nghìn chữ. Người khác một cuốn sách đều viết đến hai, ba triệu chữ, còn ta, mấy cuốn cộng lại cũng chỉ mới hơn hai triệu chữ, khả năng kể chuyện của ta kém quá, thật là tệ. Câu chuyện "khai, thừa, chuyển, hợp", ta đại khái chỉ làm được phần "khai" tạm chấp nhận, ba phần còn lại thì rối tinh rối mù. Viết dài cũng là một loại bản lĩnh, ta thật là ngưỡng mộ! Khi viết sách, ta cũng không hề nghĩ đến việc viết một truyện sảng văn, mà chỉ đơn giản là muốn kể lại một câu chuyện. Ta cho rằng điều quan trọng nhất của một cuốn tiểu thuyết, dù gì đi nữa thì nó cũng phải là một câu chuyện hoàn chỉnh. Cuốn tiểu thuyết này không dài, hy vọng sẽ có người sau khi xem xong, cảm thấy không lãng phí thời gian vô ích khi đọc hết mấy chục vạn chữ này. Về thành tích, thành tích vạn đặt trước đã vượt xa cả sự mong đợi của ta! Theo suy nghĩ của ta lúc đầu thì chỉ cần đạt khoảng 1-2 nghìn đặt trước, sau đó có mức đặt trước trung bình 3-4 nghìn đủ để nuôi sống gia đình là được rồi. Dù sao ta viết tới trình độ nào, người khác có thể không biết, nhưng ta há lại không thể tự biết sao? Kết quả cuối cùng lại có tới bốn năm ngàn người theo dõi đọc. Vậy thì, ở đây xin cảm tạ sự yêu mến của tất cả mọi người, cảm tạ tất cả mọi người đã theo dõi truyện cho đến tận cuối cùng! Quá cảm tạ! Từ cuốn tiểu thuyết đầu tiên cho đến bây giờ, ta đã viết được mấy trăm vạn chữ. Hiện tại, ta hiểu rằng mình không quá giỏi trong việc viết sảng văn, càng không giỏi viết cao trào, lại càng không biết cách viết kịch bản đánh quái thăng cấp hoặc là văn theo lối sáo mòn. Tuy cuốn sách này không dài, nhưng ít ra nó cũng không phải là đồng nhân tiểu thuyết, ta đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm sáng tác. Mình am hiểu viết cái gì, không am hiểu viết cái gì, nên viết như thế nào, đây chính là thu hoạch lớn nhất mà ta có được từ cuốn sách này. Quyển sách tiếp theo chắc chắn sẽ viết dài hơn! Về chuyện luôn có người nói về việc "tư liệu thi hành", thì tiểu thuyết vốn dĩ là để thể hiện giá trị quan của tác giả, không có bất kỳ một tác phẩm nào không chứa đựng giá trị quan của tác giả. Chỉ là, giá trị quan giống nhau thì gọi là "hợp ý ta", giá trị quan khác biệt thì gọi là "tư liệu thi hành". Người thì giết người phóng hỏa, việc ác bất tận, viết một cách vô não thoải mái thì lại không gọi là "tư liệu thi hành". Ta viết một người tốt có tính cách không hoàn hảo thì lại biến thành "tư liệu thi hành". Điều đó thật sự có chút bất thường. Liên tiếp hai quyển đều viết một câu chuyện tương tự, vậy thì quyển sách sau ta sẽ thay đổi góc nhìn. Hơn nữa vì quyển sách tiếp theo ta sẽ không ký hợp đồng nữa, vậy nên ta sẽ tập trung suy nghĩ kỹ hơn về thế giới quan, kịch bản, nhân vật,... Quyển sách sau chắc chắn sẽ thú vị hơn và hoàn thiện hơn so với quyển này. Trước khi ra mắt sách mới, ta sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Từ tháng hai năm ngoái bắt đầu viết tiểu thuyết cho đến bây giờ, đã được khoảng một năm rưỡi. Ta không hề nghỉ ngơi một ngày nào, mỗi ngày đều kiên trì gõ chữ, dù là ngày lễ, dù là bị người chửi bới thậm tệ, dù là không ký được hợp đồng và vẫn không có thu hoạch gì. Ta cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận