Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 49: Sắp chết lão đầu

Chương 49: Lão già sắp c·h·ế·t.
Thạch Phi Triết thật sự phiền muộn, không ngờ tùy tiện nhặt được một căn nhà hoang lại có chủ nhân. Lại còn là kiểu cách mấy chục năm có người trở về! Cái chuyện khắc tên lên đồ chôn dưới nhà, tất nhiên chỉ là lời tự giễu của hắn. Dù sao hắn không phải Giả đội trưởng, giở trò bẩn không thèm nói lý lẽ.
"Lão gia tử, tiền sửa nhà hết thảy mười lăm lượng. Ông đưa tiền rồi, chỗ này cho ông ở. Ta lại đi tìm chỗ khác." Thạch Phi Triết nói, "Dù sao ông cũng ở một mình, đào đất tìm chỗ khác cũng không kém hơn chỗ này mấy đồng bạc."
"Ơ... cũng không đắt lắm. Chỉ là, lão phu không có tiền!" Lão đầu lúng túng nói.
"Không có tiền? Chẳng lẽ khi ta đến ông đã đứng dưới chân núi xem ta, xem ta sắp xong việc mới đặc biệt tới xin chiếm tiện nghi à?" Thạch Phi Triết chất vấn.
"Tiểu niên lang, ta thấy ngươi cũng là người luyện võ. Hay là ta truyền thụ cho ngươi một bộ võ c·ô·ng để trả mười lăm lượng bạc này?" Lão đầu thương lượng nói.
"Không học! Trên người ta võ học đã đủ nhiều, tham thì thâm!" Thạch Phi Triết từ chối ngay. Học võ công lạ là có rủi ro, huống chi còn để trả mười lăm lượng bạc thì chưa chắc võ công đó đã xịn.
"Võ học của lão phu rất lợi hại!"
"Lợi hại cũng không học!"
"Vậy thì lão phu hết cách, tiền thì không có! Đánh nhau thì ngươi cũng đánh không lại lão phu." Lão đầu cười hề hề nói móc. Ông ta thực sự không có tiền, mà cũng không cần.
". . .Vì mười lăm lượng bạc mà cần thiết phải làm thế sao?" Thạch Phi Triết tỏ vẻ cạn lời. Vừa rồi lão đầu kia ra tay, nhìn không ra tu vi gì, nghĩ chắc tu vi cũng không cao lắm, nếu không thì đâu đến mức vì chút bạc mà chơi xỏ lá như vậy. Trong giang hồ, cao thủ làm gì lại không có tiền! Với lại sức trẻ hơn người, lão nhân này tuổi cao như vậy, dựa vào kiếm pháp giao chiến thì chưa chắc mình đã không có ưu thế! Ưu thế ở ta! Thạch Phi Triết tự động viên mình.
Thật sự là lão đầu này chơi xỏ lá như vậy quá mức đáng ghét, Thạch Phi Triết nuốt không trôi cục tức này! "Vậy ta xin được lĩnh giáo lão gia tử vài chiêu!" Thạch Phi Triết nhấc lên thanh kiếm rỉ, đó là thanh kiếm hắn tùy tiện mua ở thị trấn để luyện kiếm. Hắn múa một đường kiếm hoa đẹp mắt, nói: "Ta cũng chỉ là dùng kiếm pháp thường ngày thôi, dùng để đấu võ thì có quá đáng không?"
"Ồ? Ngươi biết kiếm pháp?" Lão đầu có chút hứng thú nhìn Thạch Phi Triết, sau đó tay phải làm kiếm chỉ, khiến Thạch Phi Triết trố mắt nhìn, chân khí hóa kiếm.
"Đến, để lão phu được dịp vui vẻ!"
Thạch Phi Triết nhìn thanh trường kiếm chân khí kia, dài tầm ba bốn thước, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng xanh thong thả. Lại thêm câu nói "Để lão phu được dịp vui vẻ" kia, làm sao không biết mẹ nó đây chính là gặp được đại lão!
"Khụ... Ta tuổi còn trẻ hay bị động kinh, có khi miệng giật ta cũng không biết mình nói cái gì! Lúc nãy chỉ là lên cơn thôi, lão gia tử coi như chưa nghe thấy." Thạch Phi Triết quyết định nhận thua. Giang hồ hiểm ác, phải sống đúng theo bản tâm! Đây là chân lý võ đạo!
"Ta thu xếp hành lý một chút, đi ngay đây!" Thạch Phi Triết vội vàng nói. Không phải chỉ là mười lăm lượng bạc sao? Hắn không cần nữa! Mẹ kiếp, ông đây trốn đến tận trên núi rồi mà còn gặp được đại lão! Thật sự là xui xẻo!"
"Chậm đã!" Lão đầu lại nói thêm.
"Ừm?" Thạch Phi Triết lập tức cảnh giác. Thế nào, thật muốn gi·ết hắn diệt khẩu? Hay là định ngầm chiếm tài sản của hắn?
"Lúc lão phu còn trẻ mà có kẻ dám rút kiếm với lão phu, giờ chắc không thành mấy khúc rồi." Lão đầu nhìn Thạch Phi Triết, tay vừa lật thu hồi kiếm chân khí, ông ta nói tiếp, "Bây giờ lão phu già rồi, tính tình cũng dễ chịu hơn nhiều."
"Cũng coi như ngươi đã hao công sức dọn dẹp chỗ này, để lão phu sau khi trở lại còn có vài phần ấn tượng trong trí nhớ."
"Nếu ngươi không chê chật chội, thì cũng có thể ở lại cái tiểu viện này."
"Lão phu cũng không ở lại được bao lâu, ngắn thì hai ba năm, dài thì bốn năm năm, tiểu viện này sớm muộn cũng vẫn là của ngươi." Lão đầu một hơi nói hết.
"Vì sao ông chỉ ở mấy năm này?" Thạch Phi Triết hỏi.
"Đơn giản! Vì lão phu sắp c·h·ế·t." Lão đầu thản nhiên nói.
"C·h·ế·t?" Thạch Phi Triết không hiểu, lão nhân này chân khí hóa kiếm, dễ dàng tùy ý như vậy, ít nhất cũng là Chu Thiên, thậm chí có thể là cao thủ Chân Nhân Cảnh, sao có thể dễ chết như vậy được?
"Người luyện võ trên đời này, tuổi thọ rốt cuộc cũng có hạn. Chuyện c·h·ế·t thì có gì lạ?" Lão đầu kỳ lạ nhìn Thạch Phi Triết.
"Lẽ nào là 149 tuổi?" Thạch Phi Triết nói. Hắn từng nghe một người mù nói, tuổi thọ của võ giả nhiều nhất là 149 tuổi. Cho dù là Nguyên Cửu Trọng vô đ·ị·c·h thiên hạ! Nghĩ đến dòng chữ "Trọng Cửu Nguyên" khắc trên hộp gỗ. Lão nhân này tên Trọng Cửu Nguyên, lẽ nào... Không, không thể nào! Đệ nhất cao thủ thiên hạ lại đi xin hắn mười lăm lượng bạc. Giang hồ cũng quá ảo ma! Giang hồ vẫn còn đạo nghĩa à? Nếu đảo chữ cái thì thành một người, chẳng lẽ Phạm Kiên Cường chính là...? Tên lão nhân này chắc tám phần là trùng hợp!
"Không sai! Người trẻ tuổi ngươi tuy là dân dã xuất thân, nhưng lại có chút kiến thức!" Lão đầu nói: "Tuổi thọ lão phu sắp hết, chỉ muốn ở nơi này an tâm dưỡng già vài năm." Thạch Phi Triết suy nghĩ, với tu vi của lão đầu này, bóp c·h·ế·t hắn còn dễ hơn giẫm chết một con châu chấu. Tốn bao nhiêu lời như vậy, chắc chắn không có ác ý với hắn. Lại đi lặn lội tìm nơi vắng vẻ, đúng là quá phiền toái!
"Được! Lão gia tử vậy chúng ta ở chung! Ta vào thu dọn một chút, ông ở phòng phía đông, ta ở phòng phía tây!" Thạch Phi Triết nói với lão đầu.
"Được! Còn cái tượng Phật ở chính giữa sảnh lớn kia, đập đi, dọn dẹp chút đồ lặt vặt rồi sẽ rộng rãi hơn đấy." Lão đầu nói.
"Đó là tượng thần gì vậy!" Thạch Phi Triết rất hiếu kỳ với cái tượng đất đã đổ một nửa kia. Lúc trước hắn chỉ giữ lại một nửa chứ không có đập đi. Bây giờ hai người ở trong ba gian phòng có chút chật chội, đập tượng đất đi thì hai người sẽ rộng rãi hơn chút.
"Cái đó à ~ là tượng thần tài." Lão đầu nghĩ nghĩ, vừa cười vừa nói.
"Hả? Cái miếu nhỏ này lại thờ thần tài sao?"
"Trước đây khi sư phụ còn sống, thờ chính là Chân Vũ Đại Đế. Về sau hương khói không thịnh, sư phụ liền nói với người dưới núi Chân Vũ Đại Đế cũng là thần tài, mà còn là võ thần tài nữa! Có võ mới có tiền, có tiền mới có võ! Cho nên hương khói liền dần dần vượng lên, để cho ta và sư phụ không bị c·h·ế·t đói." Lão đầu vừa nhớ lại chuyện hồi nhỏ vừa kể. Chuyện cách đây cả trăm năm, cứ như vừa mới xảy ra hôm qua vậy. Chắc là những người tế bái thần tài khi đó, giờ đều đã hóa thành cát bụi rồi! Hiện tại, đến lượt ta rồi!
"Đúng rồi, vẫn chưa biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào nhỉ?" Lão đầu chợt nhớ ra, vẫn chưa biết người trẻ tuổi trước mắt tên gì.
"Ta gọi Thạch Phi Triết!"
"Ồ? Thạch Phi Triết?" Lão đầu nghĩ nghĩ nói: "Nghe nói phương bắc có một lão ma đầu, tàn phá toàn bộ Khâu Dương Thành, khiến cho Khâu Dương Thành một phen hỗn loạn. Lão ma đầu đó cũng tên Thạch Phi Triết đấy."
"Trùng tên thôi, đúng là trùng hợp!" Mặt Thạch Phi Triết đen xì, phủ nhận ngay. Cũng đã nửa năm rồi, đến tột cùng là ai còn đang cố đổ tội lên người lão đây!
"Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, nghe nói lão ma đầu kia thích giả nai tơ lừa người nhất! Lão phu đã gặp không ít kẻ giả nai tơ, nhưng không ai có ánh mắt trong veo mà ngu ngốc như ngươi cả! Ngươi chắc chắn không phải lão ma đầu." Lão đầu lắc đầu nói.
"Ta căn bản không phải lão ma đầu! Lão gia tử thật là tinh mắt mà..." Thạch Phi Triết rốt cuộc cũng gặp được một người không cho là hắn là ma đầu, đang định tung một tràng tâng bốc đối phương, lại chợt phát hiện có gì đó không đúng. Không phải, lão già, ông không ngại nói cho rõ ràng chút! Cái gì gọi là trong veo mà ngu ngốc? Nếu ta không đánh không lại ông, nhất định phải đấm nát cái đầu chó của ông! Lời tuy nói vậy, nhưng một già một trẻ, cứ thế sống cùng nhau trên đỉnh núi. Một người chờ c·h·ế·t, một người sống qua ngày đoạn tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận