Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 126: Thanh Sơn võ viện

Chương 126: Thanh Sơn võ viện
Đặt tên đúng là một chuyện hết sức phiền phức.
Thạch Phi Triết suy nghĩ cả một ngày trời, nghĩ ra cả đống tên, đều bị ba người kia bác bỏ.
Ba người này là Quan Sơn, quản lý thu chi Phiền lão đầu, còn có Hoàng Cẩu Đản.
Hoàng Cẩu Đản chính là tên ngốc, chính là người trước đó bị Thạch Phi Triết đánh ngất xỉu.
Sau khi hắn bị đánh ngất xỉu rồi tỉnh lại, phát hiện người trong sơn trang đều không thấy, khi hắn còn chưa hiểu chuyện gì thì bị Thạch Phi Triết từ bên ngoài trở về bắt gặp.
Nhìn vào việc tháng trước hắn đã không giết người, cũng không bỏ độc, càng không gây chia rẽ, Thạch Phi Triết giữ hắn lại, để hắn trở thành đệ tử hạng hai của võ viện.
Ở dưới hoàn cảnh U Linh Sơn Trang này, còn không bị ảnh hưởng xấu mà học theo, Thạch Phi Triết cảm thấy hắn là một nhân tài.
Vì U Linh Sơn Trang đã không còn nữa, tên ngốc liền dùng lại tên ban đầu của mình.
Hoàng Cẩu Đản chính là tên thật của hắn, khi hắn sáu bảy tuổi, vì nhà không nuôi nổi nên bị đưa cho người thân ở phương xa. Sau đó người thân bệnh chết trên đường, hắn mơ mơ màng màng bị người đưa đến U Linh Sơn Trang.
Giờ phút này, hắn có chút ước mơ nhìn Thạch Phi Triết.
Hắn cảm thấy người này hẳn là đại hiệp Phạm Kiên Cường, nhưng người này lại nói mình là Thạch viện trưởng.
Bất kể là ai, rốt cuộc hắn cũng không làm sát thủ nữa!
Không những không cần giết người, mà còn có thể tiếp tục luyện võ.
Điều này thật sự quá tốt.
Ngay cả như vậy, hắn vẫn lấy hết dũng khí bác bỏ cái tên võ viện do Thạch Phi Triết đề xuất.
Nào là "Kinh Đào", "Thiên Cương", "Lăng Vân", "Tinh Nguyệt", "Thanh Liên" . . . . .
Không phải hắn cảm thấy những cái tên này không hay, mà là vì những cái tên này đều đã bị người dùng qua.
Đúng vậy, tổ chức giang hồ nhiều như cá diếc sang sông, U Linh Sơn Trang của bọn họ tính ra còn là nơi tin tức linh thông, đương nhiên biết được những sơn trang mới thành lập có tên gì.
"Thanh Liên sơn trang mười tám năm trước đã bị Kim Qua phái tiêu diệt, cho nên... Thạch viện trưởng, Thanh Liên và Kim Qua đều không thích hợp dùng!" Hắn tiếp tục nói: "Sẽ khiến người ta hiểu lầm chúng ta có quan hệ với bọn họ đó!"
Thạch Phi Triết có chút bó tay, làm sao mà những cái tên dễ nghe một chút đều đã bị người trong giang hồ dùng hết rồi vậy!
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, giang hồ tồn tại nhiều năm như vậy rồi, có cái tên nào mà chưa ai dùng chứ.
Cảm giác như vậy cực kỳ giống việc đi đăng ký công ty, hoặc như việc đăng ký game nghĩ mãi không ra tên hay.
"Thanh Sơn! Thanh Sơn võ viện!" Thạch Phi Triết vỗ bàn nói.
"Ách..." Phiền lão đầu gãi gãi đầu, nghĩ tới nghĩ lui, hình như không phát hiện sơn trang bang phái nào đã dùng cái tên này.
"Bẩm báo Thạch viện trưởng, lão phu cũng chưa từng nghe ai lấy 'Thanh Sơn' làm tên sơn trang. Nhưng..." Hắn tiếp tục nói: "Nhưng mà cứ cảm thấy cái tên Thanh Sơn nó cứ là lạ!"
"Có một loại cảm giác không nói được là quái chỗ nào!" Quan Sơn cũng nói theo.
Hoàng Cẩu Đản điên cuồng gật đầu.
"Cuồn cuộn Trường Giang Đông trôi, bọt nước cuốn trôi anh hùng. Thị phi thành bại ngoảnh đầu đều không. Thanh Sơn vẫn còn, mấy độ trời chiều hồng!" Thạch Phi Triết vẻ nho nhã ngâm một câu thơ, sau đó nói: "Thị phi thành bại ngoảnh đầu đều hóa hư không, nhưng Thanh Sơn vẫn còn! Điều này đại biểu cho võ viện của chúng ta sẽ trường tồn, một điềm tốt đó!"
"A... Thanh Sơn vẫn còn! Nghe ngược lại rất có ý vị sâu xa a!" Phiền lão đầu nói.
Quan Sơn nói: "Tuy nghe có hơi là lạ, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận được."
Hoàng Cẩu Đản gật đầu không nói gì thêm, khi còn ở U Linh Sơn Trang, hắn cũng không có nghe ai dùng tên "Thanh Sơn".
"Thanh Sơn võ viện! Quyết định vậy đi! Ngày mai sẽ đi tìm thợ, sửa sang lại cái sơn trang này!" Thạch Phi Triết hào hùng nói.
U Linh Sơn Trang vốn là trang viên của sát thủ, đương nhiên cần phải sửa lại, vứt đi những thứ không phù hợp, ví như nhà tù, còn có cả khu mộ địa.
Nói là mộ địa, thật ra phía sau trang viên là bãi tha ma, cứ mỗi lần xẻng đào xuống đều có thể moi lên xương cốt trắng hếu. Thậm chí vào ban đêm còn có thể thấy lân tinh lập lòe.
Không biết nhiều năm như vậy đã có bao nhiêu người chết.
Một trong những chuyện đáng sợ nhất ở U Linh Sơn Trang chính là đi ị sau núi vào ban đêm. . . . .
"Ta nghe một số tiền bối nói trước kia khi huấn luyện vô cùng tàn khốc! Hơi tí là giết người loại bỏ!" Hoàng Cẩu Đản vác xẻng, đi theo Thạch Phi Triết và Phiền lão đầu.
Bọn họ chuẩn bị đào hết lớp đất ở phía sau núi, đào một số hố sâu, lật hết đám bạch cốt xuống hố sâu, như vậy sẽ không còn lân tinh.
Về sau võ viện nhiều người, đến phía sau núi đi vệ sinh cũng sẽ không còn bị đạp phải xương cốt.
Về phần Quan Sơn, hắn xuống núi tìm thợ thủ công các kiểu. Trước kia hắn ở Lạc Dương thành, các tầng lớp xã hội đều đã từng tiếp xúc, nên tìm người làm việc với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
"Lão phu biết! Sau này mà cứ làm kiểu vậy thì lỗ vốn chết!" Phiền lão đầu dù đã sáu bảy mươi tuổi, nhưng vẫn làm việc đào hố rất nhanh nhẹn.
Dù sao ông ta cũng là võ giả Khí Hải.
"Lỗ vốn?" Thạch Phi Triết đào hố vừa hỏi: "Làm ăn không có vốn sao mà còn lỗ vốn?" "Sát thủ cũng có thể lỗ vốn?"
"Nói thì là vậy, nhưng Khương Gia cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện buôn bán này. Không nắm chắc độ huấn luyện, không cẩn thận một chút là chết quá nhiều người, tiền ăn đều mất đi!" Phiền lão đầu nói.
". . ." Thạch Phi Triết không nói gì, việc Ma Môn Khương Gia bức ép hắn khiến trong lòng hắn điên cuồng muốn ngã gục a!
"Trong một trăm người, chỉ có hai, ba người thành sát thủ. Vậy thì sát thủ phải làm việc mỗi ngày, một tháng mới kiếm được mấy đồng tiền?" Phiền lão đầu nói: "Còn hơn chín mươi người kia ăn uống ngủ nghỉ, thuốc men luyện tập thì tốn biết bao nhiêu tiền?"
"Huống chi nhiều người như vậy bản thân cũng đã là vốn rồi!"
Bất kể là con buôn hay kẻ cướp, cũng cần phải có người đi làm, đây cũng chính là chi phí.
"Cho nên, là lỗ vốn rồi."
"Tê. . ." Thạch Phi Triết nghĩ đi nghĩ lại, hình như cũng hợp tình hợp lý.
Không quản việc nhà thì không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ, chưa làm một lần thì sẽ không biết nghề này chi phí ở đâu.
Ví dụ như chi phí lớn nhất của các cửa hàng, chính là tiền điện máy điều hòa trung tâm. Tiền điện một ngày của nó, đủ cho người bình thường xài cả một đời cũng không hết!
Hoặc như chi phí máy bay chiến đấu, máy bay chiến đấu dù có đắt đến đâu cũng không đắt bằng phi công!
U Minh sát thủ sơn trang vốn là nơi để Khương Gia kiếm tiền, kết quả bỏ ra một khoản tiền lớn đầu tư mấy năm trời, chỉ đào tạo được mấy tên sát thủ.
Mấy tên sát thủ kia phải đi giết bao nhiêu người mới có thể bù được vốn a!
Huống chi giết người cũng có rủi ro, nhỡ đâu ra ngoài bị người ta chém chết thì coi như thiệt lớn!
"Về sau bọn họ tăng số lượng sát thủ lên sao?" Thạch Phi Triết nói, hắn đại khái đã hiểu cách làm của U Minh Sơn Trang.
Sát thủ là công cụ kiếm tiền của bọn họ.
Vậy có phải sát thủ càng nhiều thì kiếm được càng nhiều tiền?
Dù có thu kém một chút, thì giết người thường hoặc võ giả cấp thấp.
Nhưng làm vậy mà trừ tiền ăn, chi phí huấn luyện sát thủ ra, tiền còn lại chẳng phải vẫn có thể kiếm lời sao?
Dù là lời ít, nhưng "tích tiểu thành đại", không phải là không lỗ vốn rồi sao!
Chỉ cần không lỗ vốn, cấp trên sẽ muốn làm tiếp!
"Đúng đúng đúng, nghe nói là học từ mấy cái thôn quê phía nam của Liễu gia. Gọi là điều phối sát thủ gì đó!" Phiền lão đầu nói: "Nghe nói ngay cả việc đi tìm mèo cho người ta cũng nhận."
"Đến tìm mèo cũng nhận làm sao? Ta thấy cái gọi là điều phối sát thủ kia, chi bằng gọi điều phối lao công thì hơn!"
Thạch Phi Triết cười to nói.
"Ấy~ Thạch viện trưởng sai rồi!" Phiền lão đầu nói: "Tìm mèo cho nhà giàu còn kiếm được nhiều tiền hơn đi giết người đó!"
"Kiếm tiền mà! Có gì là không hay đâu!"
Chó nhà giàu, còn ăn ngon hơn đại đa số người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận