Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 191: Đi chết đi

Kiếp trước của Thạch Phi Triết là một Xã Súc. Xã Súc chính là cái loại người mà khi đối mặt với sự đả kích tàn nhẫn của cuộc sống thì mất đi nhiệt tình sống, giống như gia súc vậy. Nhưng kiếp trước của hắn, khẳng định chưa từng trải qua gian khổ giang hồ. Xã Súc có khổ sở thế nào, trong lòng khó chịu bao nhiêu, thì mỗi ngày đi làm đều như có một con dao cùn cứa vào lòng, còn kém xa người giang hồ! Thạch Phi Triết đã từng cho rằng người giang hồ vì sinh tồn và cuộc sống mà làm những chuyện như vậy thì không tính là điên, chỉ là một loại gào thét mà thôi! Nhưng hắn hoàn toàn sai! Bởi vì hắn chưa từng gặp cuộc sống của người bình thường, chưa từng thấy quy tắc ngầm dưới giang hồ, chưa từng chứng kiến giang hồ cá lớn nuốt cá bé đẫm máu. Người giang hồ là chân chính bị dao cùn chém vào người, chém đến mình thay đổi hoàn toàn. Trước đây hắn thật sự chưa từng chịu khổ, kiếp trước có khác biệt thế nào cũng không đến mức ăn không đủ no, vẫn còn có thể uống vài chén. Cũng không có ai tự nhiên cướp gia sản và lão bà của ngươi, mà ngươi lại không có chỗ nào để nói lý lẽ. Sống ở thời đại hòa bình, rất khó để hắn trải nghiệm được trong cái giang hồ hắc ám này, có bao nhiêu người nằm trong thực đơn của người khác. Rốt cuộc có bao nhiêu người khi đối mặt với giang hồ hắc ám, trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng, chỉ có thể nhẫn tâm xuống, phải ác hơn người khác, đen tối hơn người khác. Như vậy mới có thể sống! Sống sót là nguyện vọng lớn nhất của người trong giang hồ! Nếu khi còn sống, không ai bắt nạt thì tốt biết bao. Cho nên « Thánh Tâm Giám » mang lại cho bọn họ sức mạnh, nhưng Thạch Phi Triết còn chưa từng trải nghiệm. Hoặc là nói, hắn chưa trải nghiệm sâu, vì dù lang thang khắp nơi, nhưng hắn căn bản không thấy mình là người giang hồ. Mà là một loại cảm giác ưu việt kỳ lạ, đứng giữa Xã Súc và người giang hồ. Cho dù bị đuổi khỏi Thanh Sơn võ viện, hắn cảm thấy sớm muộn cũng sẽ lấy lại, hắn không để bụng. Dù sao, hắn tập võ còn ngắn, đánh không lại đám Lão Đăng kia là bình thường. Đến khi vào Cát Thành, hắn mới thật sự rung động. Tai họa giang hồ, có thể chỉ là một câu nói của người khác, nhưng tận mắt chứng kiến thì mới thấy rung động! Hắn mới thật sự ý thức được, nơi này không phải cái môi trường thoải mái dễ chịu như chỗ của một Xã Súc, cũng không phải cái giang hồ đầy thiện ý mà hắn nghĩ. Mà là giang hồ đẫm máu, sống hoặc chết. Hắn đã từng nói muốn thay đổi giang hồ, nhưng giang hồ cũng vô hình trung phủ lên người hắn một lớp vỏ. Thừa nhận quá khứ mình ngu xuẩn là sự trưởng thành! Hắn không thể không thừa nhận, quá khứ mình thật là khờ khạo! Bây giờ, hắn đã hơi hiểu rồi, trên giang hồ, ý chí là sức mạnh, mà sức mạnh cũng là ý chí. Vậy thì loại ý chí nào là phổ biến nhất? Đó chính là sau khi nhận áp bức và sỉ nhục, trong lòng sinh ra đau khổ, quyết tâm muốn lật nhào cái thế giới này! Chính là ý chí đang sôi trào trong lòng Võ Giả như Trạm Thiên trước mắt. Nhưng Thạch Phi Triết cũng muốn lật nhào thế giới này, bằng cách của riêng hắn, bằng ý chí của hắn! Muốn lật nhào thế giới, không có sức mạnh sao có thể! Sức mạnh, để lão tử lật nhào thế giới này! Theo Thạch Phi Triết điên cuồng gào thét, ý chí của hắn tăng lên đến cực điểm! Ngăn cản hắn ở trước mặt giờ không phải là cửa ải nữa! Kiếm cương dễ gãy, không lật được cả thế giới. Cũng không được, chỉ trích bằng ngôn ngữ không đại biểu cho sự công kích bằng vật lý! Có nhiều trí tuệ, cũng phải nhờ vũ lực mới lật nhào được thế giới này! Cây gậy cũng không ổn, Ngọc Vũ làm sáng tỏ vạn dặm sau vẫn còn mây mù yêu quái gây họa lại. Hắn phải dùng một thứ, đồ vật mới, để đánh nát cái thế giới này. Đó là chùy! Chỉ có chùy mới có thể từng nhát từng nhát giã nát cái thế giới chó má này! Chỉ có chùy mới có thể đập nát đầu Trạm Thiên! Trong nháy mắt, dưới trí tuệ vô thượng, « Vấn Tâm Chùy » của Hoàng Gia được Thạch Phi Triết diễn đến một cảnh giới cao hơn! Thế là, tay phải của Thạch Phi Triết biến thành một chiếc chùy bốc lửa, đối mặt với Trạm Thiên bạo phá một quyền! "Oanh" một tiếng, trong vòng mười dặm ruộng lúa trong nháy mắt bị tung bay lên trời, mặt đất thậm chí vì một quyền này mà lún xuống. "Sao có thể?" Trạm Thiên nhìn tay phải của Thạch Phi Triết tựa như chiếc chùy sắt bốc lửa, đỡ được một quyền bạo phá hủy diệt của hắn! "Có cái gì không thể, cút mẹ mày đi!" Thạch Phi Triết phun ra máu tươi, đồng dạng lại lấy quyền làm chùy, đánh về phía Trạm Thiên! Cái gì kiếm, cái gì gậy, làm sao bằng nắm đấm sảng khoái! Phải dùng từng quyền từng quyền đánh nổ hết thảy kẻ nào ngăn cản đường, thì mới lật nhào được cái giang hồ này! "Đông" một tiếng, Thạch Phi Triết một quyền đánh vào ngực Trạm Thiên, khiến ngực hắn lõm xuống một hố. Trạm Thiên nhìn Thạch Phi Triết toàn thân là máu, nhưng khí thế khác hẳn, biết Thạch Phi Triết đã mạnh lên. "Ha ha ha! Như vậy mới đủ mạnh nha! Như vậy mới có ý tứ nha! Liền dùng đầu lâu của ngươi, bắt đầu cho ta hủy diệt giang hồ đi!" Hắn cười điên cuồng, đánh về phía Thạch Phi Triết, vết thương ở ngực hắn đang từ từ khép lại. Hắn không thèm nghĩ một đống lộn xộn trong đầu nữa, hắn đã hiểu, chỉ cần liều mạng giết Thạch Phi Triết, như vậy vấn đề trong đầu liền không còn là vấn đề. "Giết!" Hắn một quyền lại một quyền đánh về phía Thạch Phi Triết, Thạch Phi Triết cũng từng quyền từng quyền cứng rắn đáp trả lại. Cái gì mà tránh né, cái gì đặc biệt chống đỡ ngăn cản, cái gì mà ngắt quyền! Đàn ông phải dùng từng quyền từng quyền liều mạng, đánh nổ tất cả những gì ngăn cản trước mắt! Ý chí sôi trào, theo giao phong hủy diệt, biến mười dặm ruộng lúa thành một cái hố sâu. Hai người từ ban ngày huyết chiến đến tối, làm đảo lộn cả vùng bên ngoài Cát Thành, thậm chí tường thành Cát Thành cũng sụp đổ. May mà nội thành còn có Lý Hồng Nhạn, Dương Uy chờ Chân Nhân hỗ trợ ngăn cản dư uy, giúp Cát Thành không bị tổn thất quá lớn! "Chết!" Thạch Phi Triết nắm đấm mang máu đột phá nắm đấm của Trạm Thiên, một quyền đánh vào mặt hắn. Trạm Thiên bị một quyền này đánh trực tiếp choáng váng, cộng thêm trong đầu không ngừng quấy nhiễu hắn, sinh ra đống lộn xộn rườm rà dữ liệu thừa, khiến hắn có chút hoảng hốt. Hắn mạnh hơn Thạch Phi Triết, nhưng hắn đã bị Thạch Phi Triết thông qua « Thánh Tâm Giám » ám toán, ý thức dần trì độn, tiếp tục như vậy, hắn sẽ thành đồ đần mất. Chẳng lẽ ta thua, phải chết sao? "Chết! Chết đi!" Lại thêm một quyền, khiến ý thức Trạm Thiên càng thêm mơ hồ! Ta thật sự phải chết. Hắn nghĩ vậy. Có lẽ, cứ như vậy chết cũng tốt, chết dưới tay một đối thủ cùng cấp, cuộc đời của ta cũng coi như vậy. . . "A Thiên!" Trong ý thức mơ hồ, hắn phảng phất nghe được ai đó gọi hắn. Đó là Ngọc Nga, ái thê của hắn, là người đã bị Thành Chủ chó má bắt đi làm nhục đến chết! Hắn đã rất lâu, thật lâu rồi, không được nghe tiếng Ngọc Nga, ái thê của hắn. Ta cứ như vậy nhận thua sao? Ta đã đáp ứng nàng phải hủy diệt giang hồ để bồi thường cho nàng, kết quả lại chết như thế này sao? Ta không cam tâm, không cam tâm mà! Nhưng ta không còn sức lực nữa! "A Thiên! Đừng bỏ cuộc, ta ở cùng với ngươi!" Trong lúc hắn mơ mơ hồ hồ, hắn cảm thấy có đôi tay ấm áp đang khoác lên vai mình. Đó là người vợ mà hắn thương nhớ. "Ngọc Nga, ra đây cho ta!" Trong ánh mắt kinh ngạc của Thạch Phi Triết, hắn thấy sau lưng Trạm Thiên xuất hiện một vị nữ tử thân mặc váy dài màu vàng nhạt, dung mạo xinh đẹp, tuyệt thế giai nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận