Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ

Chương 305: Mèo hồi ức

Chương 305: Mèo hồi ức
Ký Châu, Di Dương Thành, Lương Sư Phủ.
Nhâm đạo cuồng đang nhàm chán nhìn quyển « Thái Bình Kinh ».
Tôn đạo nhân mỗi ngày đều bận tối mắt, ngoại trừ lúc bọn họ mới đến tiếp đãi bọn họ nửa ngày, thời gian còn lại, đều không thấy bóng dáng.
« Thái Bình Kinh » là kinh văn căn bản của Hoàng Thiên Đạo, là kinh văn mà Tôn đạo nhân nghe được năm đó, là kinh văn cứu vớt Tôn đạo nhân trong tuyệt vọng.
Nhưng khi tu vi Tôn đạo nhân càng ngày càng cao, tầm mắt càng ngày càng cao.
Hắn phát hiện « Thái Bình Kinh » mà hắn xem là chân lý có chút vấn đề, trách không được người đời trước lại biến thành ăn mày.
Nhận thức ra vấn đề, Tôn đạo nhân làm một quyết định táo bạo.
Hắn biên soạn lại « Thái Bình Kinh »!
Ai nói kinh văn là trời ban?
Đều là do người tạo ra.
Người khác tạo, ta không thể tạo sao?
Chính vì ôm cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo này, Tôn đạo nhân đã dung hợp rất nhiều ý nghĩ mới vào trong « Thái Bình Kinh ». Như là Thạch Phi Triết nói có hai loại người trong tôn giáo, hắn thực ra trước thuộc loại thứ hai, sau thuộc loại thứ nhất.
Dù như thế nào, lục kinh rót ta!
Không có lục kinh, hắn có thể viết ra lục kinh!
Ngươi muốn kinh văn gì, ta hiện tại đều có thể viết!
Đây chính là thần quyền!
Tự mình giải thích cho mình, tự mình thần thoại hóa mình, tự mình mê tín chính mình!
Nhâm đạo cuồng nhìn « Thái Bình Kinh » không phải vì hắn gia nhập Hoàng Thiên Đạo, cũng không phải vì hắn có hứng thú với « Thái Bình Kinh ».
Đơn thuần là vì trong « Thái Bình Kinh » có bộ « Hoàng Thiên lập thế đại pháp » để hắn tham khảo, xem có thể bổ sung vào võ đạo của mình không. Đang xem thì hắn thấy Hoa Trọng Lãng tươi cười, từ bên ngoài trở về.
"Ngươi có vẻ rất vui vẻ." Nhâm đạo cuồng nói.
"Ta gặp được chuyện thú vị!" Hoa Trọng Lãng cười kể lại ba lần gặp mặt Thạch Phi Triết cho hắn nghe.
"Ba ngày sau đó, ta muốn cùng một đối thủ thú vị như vậy đánh! Sao có thể không vui cho được?" Hắn còn nói thêm.
"Đáng hận! Đối thủ thú vị như vậy thế mà bị ngươi hạ chiến thư trước?" Nhâm đạo cuồng nghe nói có cao thủ như vậy, cũng nổi lên hứng thú.
Hắn cũng muốn đối chiến với một đối thủ thú vị như vậy!
"Vậy ta chỉ có thể cầu chúc ngươi bị hắn đánh chết!" Nhâm đạo cuồng nói.
Chỉ có Hoa Trọng Lãng bị Thạch Phi Triết đánh chết, hắn mới có cơ hội cùng Thạch Phi Triết đối chiến.
Nếu không, bại tướng dưới tay Hoa Trọng Lãng, hắn chẳng có hứng thú.
Bởi vậy, hắn mong Hoa Trọng Lãng cùng đẳng cấp với mình bị người đánh chết. Điều này biểu thị Thạch Phi Triết rất mạnh, mà cường giả, chính là điều Nhâm đạo cuồng hắn muốn khiêu chiến.
"Mèo già đâu?" Hoa Trọng Lãng trở về không thấy Miêu Đại Gia, hỏi: "Hắn lại đi đâu đó bày sạp bán hàng rồi?"
"Không biết! Ai mà quản được một con mèo già chứ!" Nhâm đạo cuồng nhún vai nói. Cũng đúng, dù nhiều năm như vậy, Miêu Đại Gia phần lớn thời gian cùng bọn hắn, nhưng ngẫu nhiên Miêu Đại Gia vẫn sẽ đi ra ngoài mấy ngày, đi dạo xung quanh.
Hoa Trọng Lãng khẽ gật đầu, nói: "Thật mong ba ngày này trôi qua nhanh một chút!"
"Vậy sao ngươi không lập tức chiến luôn đi? Lằng nhằng như vậy?"
Nhâm đạo cuồng chửi bậy.
"Bởi vì ta muốn bình ổn lại sự hưng phấn! Như vậy mới có thể phát huy sức chiến đấu lớn nhất!" Hoa Trọng Lãng vừa cười vừa nói.
Tại cổng Di Dương Thành, Miêu Đại Gia đang nhàm chán nhắm mắt dưỡng thần, tự nhiên không biết Hoa Trọng Lãng trở về.
Hắn mang theo hai cái chậu sắt, một cái thẻ bài, đang bày sạp bán hàng.
Người Hoàng Thiên Đạo và người Di Dương Thành, tò mò nhìn Đại Miêu này, có người thậm chí nhận ra Miêu Đại Gia.
"Huynh trưởng! Huynh trưởng! Là Miêu Đại Gia!" Có trung niên nhân nhận ra Miêu Đại Gia.
"Ồ! Thế mà là Miêu Đại Gia thật! Huynh đệ chúng ta mười mấy năm trước ở Tam Tài Trang đã từng gặp qua, không ngờ lại gặp lại."
Người được gọi là huynh trưởng, tuổi tác so với hắn già hơn rất nhiều.
"Mấy chục năm không gặp, Miêu Đại Gia vẫn phong thái như xưa. Huynh đệ chúng ta đều già rồi."
"Đúng vậy a! Lúc đó ta xấu hổ vì túi tiền rỗng, chưa sờ qua Miêu Đại Gia, hôm nay ta muốn sờ một cái!"
"Huynh trưởng, cùng nhau đi!"
Hai người ném mười lượng bạc, mỗi người sờ Miêu Đại Gia một cái. Chỉ cảm thấy lông Miêu Đại Gia quá cứng, khác với những con báo bình thường.
Miêu Đại Gia liếc bọn họ một cái, hai người này tu luyện « U Tuyền Thần Ảnh Lục », là công pháp luyện đại dược.
Bất quá, hiện tại Trung Nguyên Ma Môn không còn, tự nhiên không có ai bắt họ ra làm đại dược luyện.
A Diệp đã nói, Mặc Môn biến thành Ma Môn, cuối cùng có một ngày sẽ tự mình hủy diệt.
Đó là lời trăng trối cuối cùng của hắn.
Miêu Đại Gia rơi vào hồi ức, hắn nhớ đến lúc tạm biệt A Diệp.
"A Diệp, ngươi bị thương rất nặng."
"Ta... Sợ là không sống nổi... "
"A Diệp... Nam Cung Gia có viên linh đan, ta đi cướp về cho ngươi. Ăn nó đi, ngươi sẽ khỏe."
"Không cần... Cướp... Cướp đan của bọn họ, ta khác gì họ chứ... "
"Nhưng A Diệp, ngươi sắp chết rồi!"
"A miêu... Ngươi có biết... Sao? Lúc... Bọn họ vây công ta, ta... Đau thấu tim gan! Ta cảm thấy... Nỗ lực của mình, tất cả đều không có nghĩa gì."
"Còn sống, còn sống thì mới có thể thay đổi tất cả!"
"Ta bị chiến hữu phản bội, lý tưởng của ta chết rồi, ta đã sai, giang hồ vẫn là vậy. Ta thấy ta là kẻ ngu, ta là kẻ ngốc!"
"A Diệp, thất bại làm lại từ đầu!"
"A miêu... Ngươi chỉ là con mèo, sao ngươi hiểu được nỗi đau của ta lúc này, nó không phải ở thể xác, mà là mọi âm thanh tan biến, mà là trong tâm hồn. Thậm chí là hương vị cuộc đời!"
"Ta đã sớm nói với ngươi, nữ nhân kia không phải người tốt! A Diệp, ngươi bị ả lừa rồi."
"Ả muốn làm chủ mẫu Mặc Môn, biến Mặc Môn thành nơi ả độc đoán. Tham vọng của ả thật lớn! Ha... Ha ha... Uổng công ta yêu ả đến vậy."
"Ả đã hạ độc ta, độc dược không nguy hiểm, nhưng tim ta đau nhói."
"Bây giờ ta cái gì cũng không còn... Cái gì... Cũng không..."
"A Diệp! A Diệp! Ngươi đừng nói nữa, ta đi cướp đan dược cho ngươi."
"Nếu ngươi... Xem ta là bạn... Thì... Đừng... Đi cướp đan dược... "
"Mặc Môn... Thay đổi, cuối cùng... Sẽ có... Một ngày... Sẽ... Hủy diệt..."
A Diệp bị nữ nhân của mình và thuộc hạ phản bội, những việc cả đời mình làm đều bị lật đổ, bi thương trong lòng cạn kiệt, nỗi đau thể xác có thể chữa khỏi.
Nhưng tâm chết thì làm sao đây?
Ai, lũ tiểu nhân này suốt ngày chém giết, thật không có gì thú vị.
Ma Môn suýt chút nữa bị đám tiểu nhân diệt, nhưng mà may mà còn tiếp tục kéo dài.
Kết quả không ngờ tới, lại bị cái uỷ ban gì đó tiêu diệt, ngay cả con trai đám tiểu nhân kia cũng bị giết.
Mấy trăm năm trôi qua, những người như A Diệp không còn ai xuất hiện.
Nghĩ đến những chuyện quá khứ, Miêu Đại Gia dần ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì trời đã tối, trong chậu ngoài mười lượng bạc còn thêm mười lượng nữa.
Là có người trong lúc ngủ đã sờ soạng hắn hai cái. Miêu Đại Gia đứng lên duỗi lưng, trên đá xanh tường thành mài mài móng vuốt.
Móng vuốt lớn ma sát trên tường thành, tóe lửa hoa.
Sau đó, hắn nuốt bạc trong chậu, rồi cắn chậu sắt và biển hiệu thu quán.
Di Dương Thành quá nhàm chán, hắn quyết định đến Dương Châu xem.
Nghe nói ở đó rất thú vị.
Lòng hiếu kỳ của mèo rất lớn mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận