Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 97: Thái tử bệnh nặng (length: 7347)

"Mẫu hậu!"
Hai mẹ con đã lâu không gặp, Thái tử hốc mắt đỏ hoe.
"Cảnh Nhi!" Hoàng hậu nhìn thấy Thái tử trước mắt tiều tụy, tim của nàng liền đau nhói.
Con của nàng, đây là gặp chuyện gì vậy?
Hoàng hậu đỡ lấy Thái tử: "Ma ma, đi mời ngự y!"
"Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra.
"Cảnh Nhi!" Hoàng hậu hoảng sợ: "Nhanh! Đi mời ngự y!"
"Mẫu hậu! Không cần uổng phí sức lực." Thái tử ngã khuỵu xuống.
Thái giám cung nữ lập tức hỗ trợ đỡ lấy Thái tử, mấy người hợp sức đem Thái tử dìu vào nội thất.
Hoàng hậu đã lâu không gặp Thái tử.
Do Thái tử cố ý giấu giếm, thân thể của hắn ngoại trừ vài người ở Đông cung ra, ngay cả hoàng hậu cũng không biết.
Nhìn xem Thái tử đang nằm yếu ớt trên giường, hoàng hậu đau đớn như dao cắt.
"Ngươi sao lại khổ sở như vậy?" Hoàng hậu nước mắt tuôn rơi.
Cam ma ma cũng cùng rơi nước mắt.
"Mẫu hậu, nhi tử bất hiếu... Nhi tử đi sau, ngươi không cần lại tranh giành... Mang theo Tuấn Nhi hảo hảo sinh hoạt." Thái tử gắng gượng nói chuyện.
"Cảnh Nhi, ngươi không được nói, trước nghỉ ngơi một chút." Hoàng hậu khóc nói.
Trước khi đến Đông cung, hoàng hậu còn đang tức giận Thái tử không biết cố gắng.
Hoàng thượng đang lúc tráng niên, sẽ không sớm truyền ngôi, nhưng ít nhất trước mắt hắn cũng sẽ không bồi dưỡng người thừa kế khác.
Cho dù Thái tử là một vật trang trí, cũng là lợi khí để đối phó Cẩm Vương cùng những hoàng tử khác.
So với Cẩm Vương lòng lang dạ sói, hoàng thượng càng muốn thấy Thái tử có thể đứng lên.
Chỉ cần có Thái tử ở, liền có thể ngăn trở hai đại thế gia vây hãm tiêu diệt.
Chỉ cần dám để lộ tâm tư tranh giành ngôi vị, chính là đại nghịch bất đạo.
Hoàng thượng rồi sẽ già, chỉ cần Thái tử không chịu thua kém, từng bước tự mình bồi dưỡng thế lực, kế vị ngai vàng cũng là chuyện đương nhiên.
Hoàng hậu quên, chính nàng vẫn luôn chìm đắm trong tranh sủng, không thể tự thoát ra được, đối với Thái tử cũng chỉ đơn giản là trách mắng.
Thái tử vốn có xương cốt rất suy nhược, dưới áp lực nặng nề của hoàng hậu, càng thêm tàn tạ.
Sau khi chuyển đến Đông cung, Thái tử và hoàng hậu trở nên xa cách.
Hoàng thượng làm thái tử chỉ cưới một môn thân, Thái tử phi cũng có gia thế tầm thường.
Nhưng Thái tử phi là lựa chọn mà Thái tử duy nhất một lần cảm kích phụ hoàng.
Có Thái tử phi bầu bạn, tâm trạng Thái tử tốt lên rất nhiều, cuộc sống của hắn cũng có sinh khí hơn.
Dần dần hắn bắt đầu xử lý chính vụ.
Cứ đà này, Thái tử rất nhanh liền có thể thực sự đứng lên.
Nhưng xui rủi thường chọn chỗ nhỏ bé để gây họa, Thái tử phi sau khi sinh trưởng tử thì bị rong huyết mà chết.
Để lại đứa con đỏ hỏn cùng người Thái tử bệnh tật.
Thái tử đau buồn đến suýt chút nữa đi theo.
"Mẫu hậu, Tuấn Nhi là đứa trẻ tốt, ngươi không cần đối xử với nó giống như đã đối xử với ta.
Tuấn Nhi chỉ cần khỏe mạnh sống an toàn, chỉ cần giữ được mạng là đủ rồi. Cái vị trí kia phụ hoàng muốn cho ai thì cho, mẫu hậu lần này nhất định phải nghe lời nhi tử."
Thái tử khó nhọc thốt ra.
Hắn biết mình không còn nhiều thời gian, người hắn không yên tâm nhất chính là nhi tử.
Đứa trẻ đáng thương này, trước thì không có mẫu phi, sau lại không có phụ thân.
Nhi tử theo hoàng tổ mẫu, Thái tử không yên lòng nhưng cũng chỉ có nàng mới có thể phó thác.
Đời này hắn đã sống quá mệt mỏi.
Từ sau khi Thái tử phi qua đời, Thái tử sống như chết.
Hắn còn cố gắng một hơi, chỉ là vì đứa con.
Hiện giờ hắn thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Trước đây hắn nghĩ chỉ cần quy y Phật môn, tâm của hắn sẽ được tĩnh lặng, bệnh cũng có thể nhanh chóng khỏi.
Vì thế Đông cung gần như biến thành thánh địa Phật môn.
Nhưng tâm Thái tử không có được chút yên tĩnh nào, thân thể càng thêm suy yếu.
Hắn ngừng hết thuốc thang, cũng không cho ngự y vào Đông cung.
Đông cung đóng cửa không tiếp khách, trong hoàng cung rất khó gặp lại bóng dáng Thái tử.
Hoàng thượng không để ý, vậy nên cũng chẳng ai để ý.
Thái tử không có ý chí cầu sinh.
Hắn muốn xuống suối vàng đoàn tụ cùng Thái tử phi của mình.
Cả đời này, đây là điều duy nhất Thái tử giống mẫu thân, mẹ con hai người đều là kẻ si tình.
"Ngự y đâu, sao ngự y vẫn chưa tới?" Hoàng hậu quát.
"Ngự y sẽ không tới, người Đông cung không ai dám đi mời bọn họ." Thái tử yếu ớt nói.
"Mẫu hậu, Tuấn Nhi giao phó cho ngươi, ngươi nhất định phải nghe lời của ta, không cần nuôi lớn dã tâm của nó, khiến nó mơ mộng không nên nghĩ."
Thái tử thở dốc, khẩn cầu nhìn hoàng hậu.
"Cái gì gọi là không nên mơ mộng? Cái vị trí kia vốn dĩ là của nó. Nếu ngươi gắng gỏi một chút, ai có thể cướp được của nó."
Hoàng hậu cuồng loạn.
"Cảnh Nhi! Ngươi sẽ không sao. Cam ma ma, mau đi mời Giang tiểu thư vào cung." Hoàng hậu run rẩy cả tay.
"Giang tiểu thư?" Cam ma ma ngạc nhiên.
"Nhanh đi! Nàng ấy ngay cả Long thai của Mai phi còn giữ được, có lẽ cũng có cách đối phó với Thái tử."
"Vâng!" Cam ma ma lập tức xuất cung.
Lần này nàng chuẩn bị xe ngựa sang trọng, bộ kiệu đợi sẵn ở cửa cung.
Hoàng hậu nhìn Thái tử không có chút máu sắc nào, tim đau như cắt.
Đây là con trai của nàng, là hy vọng của nàng.
"Truyền ý chỉ của ta, mời Chu ngự y mau chóng đến đây, nếu chậm trễ bệnh tình của Thái tử, ta sẽ chôn theo cả Thái y viện."
Hoàng hậu không biết Thái tử đã nói gì với Chu ngự y, là người đứng đầu Thái y viện mà tùy ý bệnh tình của Thái tử phát triển tiếp, không hề báo cáo tình hình thực tế cho đế hậu.
Hoàng thượng! Chẳng lẽ người biết? Cố ý để Thái tử chà đạp thân thể mình.
Hoàng hậu tâm tư rối bời.
Nàng vội vàng nói với Thái tử: "Cảnh Nhi! Con nghe mẫu hậu nói. Không chỉ Lan Nhi là người con yêu nhất, con còn có mẫu hậu mà, còn có Tuấn Nhi nữa! Con không thể đi theo Lan Nhi được, con không thể chiều theo ý của kẻ khác."
Lan Nhi là khuê danh của Thái tử phi.
Thái tử phi khi còn sống, hoàng hậu cũng không thích nàng lắm.
Một nữ tử không có gia thế, không hề có ích cho Thái tử.
Hoàng hậu hoàn toàn quên bản thân cũng từng là người xuất thân thấp kém, nàng có tư cách gì mà ghét bỏ Thái tử phi.
Sau vài lần gây khó dễ cho Thái tử phi, Thái tử dọa sẽ từ bỏ vị trí Thái tử để ngăn cản, hoàng hậu mới chịu bỏ qua.
"Mẫu hậu, xin lỗi!" Thái tử nhắm mắt lại.
Hắn quá mệt mỏi, không thể cố gắng được nữa.
Hoàng hậu kinh hãi: "Cảnh Nhi, Cảnh Nhi!"
Ma ma bên cạnh Thái tử lên tiếng, trong mắt tràn đầy đau xót: "Hoàng hậu nương nương! Hãy để Thái tử ngủ một lát đi, người đã rất mệt mỏi rồi!"
"Các ngươi hầu hạ Thái tử như thế nào, nếu Thái tử có chuyện gì, các ngươi đều phải chôn cùng."
Ma ma nói: "Vâng, nô tỳ đều nghe theo lời Hoàng hậu nương nương, hiện giờ xin Hoàng hậu nương nương để Thái tử nghỉ ngơi một lát."
Người hầu hạ Đông cung sớm đã mang lòng quyết chết, mỗi ngày nhìn thấy Thái tử sống như người mất hồn, họ đều đau lòng không thôi.
Lúc này, Chu ngự y vội vàng chạy đến.
"Chu ngự y, mau xem cho Thái tử." Hoàng hậu lập tức tránh ra.
Chu ngự y hành lễ xong đặt tay lên mạch đập của Thái tử, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.
"Chu ngự y, Thái tử thế nào rồi?" Hoàng hậu sốt ruột hỏi.
Chu ngự y quỳ xuống: "Thần vô năng, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận