Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 08: Hầu nhanh (length: 8234)

Giang Sở Vi chạy ra sân xong, nơi nào còn có nửa phần dáng vẻ đau buồn?
"Tiểu thư, làm sao người biết thế tử đi tìm Kiều thị?"
Xuân Cầm khó hiểu, tiểu thư làm thế nào biết hai người có đầu đuôi.
Thế tử không xong, hầu phủ không có mấy người biết.
Các nàng, những tỳ nữ bên cạnh người này là biết được.
Tiểu thư không hề gạt các nàng.
Thế tử cũng luôn là một bộ ánh mắt áy náy nhìn tiểu thư.
Các nàng tuy rằng đau lòng cho tiểu thư, nhưng cũng không thể nghĩ ra, thì ra thế tử là liên hợp phủ y để lừa tiểu thư.
Hừ, nói cái gì không cử động! Hy vọng hắn nghĩ vậy trong lòng!
"Tiểu thư của các ngươi còn biết, sân của Kiều Tuyết Nhu cùng Thanh Phong Viện đã được thông với nhau."
Giang Sở Vi nói xong, trừ Xuân Cầm, miệng của mấy tỳ nữ còn lại há to đến nỗi có thể nhét trứng gà vào.
Hạ Kỳ: "Cái này cũng quá trơ trẽn."
"Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết?" Hạ Kỳ nhìn về phía Xuân Cầm.
"Hôm nay, tiểu thư bảo ta chặn đường mật đạo giữa Kiêm Gia Viện và Thanh Phong Viện, mới khiến bọn họ không thể không đi đường chính." Xuân Cầm đã từng kinh ngạc một lần rồi.
Lúc này thì ngay cả Khưu ma ma luôn trầm ổn cũng tức giận: "Nếu tiểu thư trong lòng không thoải mái, chúng ta có thể đến tận cửa gây chuyện."
Chịu uất ức lớn như vậy, kìm nén dễ sinh ra bệnh.
"Không sao, hôm nay ta rất vui." Giang Sở Vi nói thật lòng.
Hôm nay diễn một màn trước mặt mọi người, là để chuẩn bị cho việc về nhà.
Sau này nàng sẽ là một người bị hại đáng thương.
"Thu Thư! Bảo ca ca ngươi đem chuyện hôm nay kể lại ở trà lâu." Ca ca Thu Thư là Vu Đại Đồng đang giúp nàng quản lý cửa hàng bên ngoài.
"Ngươi bảo hắn cố gắng đi đến mấy chỗ như quán rượu, trà lâu, kể lại chuyện này."
Quán rượu, trà lâu là nơi đủ hạng người, cá lớn nuốt cá bé.
Cũng là nơi nhanh nhất để lan truyền chuyện bát quái.
Đối với chuyện bát quái của giới quyền quý thì mọi người càng thích thú.
Ca ca của Thu Thư là Vu Đại Đồng, người rất thông minh, chỉ cần giao việc cho hắn thì rất nhanh sẽ làm trôi chảy.
Quả nhiên, tối qua chuyện xảy ra ở Bình Dương hầu phủ như gió xuân thổi đến mọi ngóc ngách ở kinh thành.
Lục Yên Phương đi dự tiệc về, dọc đường đã tức đến mức thở không ra hơi.
Nàng chạy tới Thọ Khang Đường: "Tổ mẫu! Ai đã để lộ chuyện nhà chúng ta ra ngoài vậy? Hôm nay ta mất mặt chết đi được.
Hôm qua ta nói vài câu với Giang Sở Vi thôi cũng bị đơm đặt thêm thắt đủ kiểu. Tổ mẫu! Nhất định phải bắt kẻ đó tới đánh chết."
Nàng còn cần danh tiếng không chứ.
Lục lão phu nhân giận dữ: "Con quỷ nào lại đi truyền chuyện? Mau tra cho ta."
Lục Yên Phương tức giận: "Hiện giờ đoàn hát cũng bắt đầu hát nói nhà ta nhìn trúng của hồi môn nhà tướng quân và mối quan hệ của Giang Sở Vi nên mới cưới nàng về. Còn nói..."
"Còn nói gì? Mau nói thật ra, ngươi muốn làm ta sốt ruột chết à?" Lục lão phu nhân quát lớn.
"nói Đại ca cùng Kiều Tuyết Nhu yêu đương vụng trộm ngay trước mắt Giang Sở Vi, còn nói... còn nói Đại ca...không được là giả..." giọng Lục Yên Phương càng ngày càng nhỏ.
Nàng cũng không biết Đại ca lấy cớ là không được, nàng cũng chẳng có mặt mũi nào để phản bác.
Hôm nay thật mất hết thể diện.
"Ngươi nói cái gì?" Lục lão phu nhân bỗng hụt hơi, ngã ngửa về phía sau.
"Tổ mẫu!" Lục Yên Phương vội vàng kêu lên: "Mau gọi phủ y!"
"Tổ mẫu, người tỉnh lại đi!" Lục Yên Phương sợ đến tái mặt.
Nếu tổ mẫu xảy ra chuyện gì, nàng biết ăn nói sao với phụ thân.
"Nhanh, nhanh đi thỉnh thiếu phu nhân." Ngô ma ma cũng không thèm so đo chuyện bị thiếu phu nhân đánh, bảo tỳ nữ đi mời thiếu phu nhân.
Tỳ nữ của Thọ Khang Đường vội vã đi mời Giang Sở Vi.
"Thiếu phu nhân, lão phu nhân ngất đi rồi, xin người qua xem một chút."
Vừa mới gả vào nhà chồng, lão phu nhân một khi bị kích thích thì sẽ ngất.
Sau khi tỉnh lại thường đau đầu khó chịu, đều là Giang Sở Vi ở bên hầu hạ.
"Lão phu nhân bệnh thì cứ đi tìm phủ y, tìm tiểu thư của chúng ta làm gì?"
Hạ Kỳ chặn lại không cho người ta vào.
Cái nhà này, tất cả cút xéo cho xa.
Tiểu thư của các nàng, vừa mới đặt lưng xuống đã muốn ngủ trưa.
Bên ngoài ồn ào thế thì làm sao ngủ được chứ.
"Cho nàng vào!" Giang Sở Vi ra lệnh.
Tiểu nha hoàn vừa vào cửa đã quỳ xuống: "Xin thiếu phu nhân đi xem, lão phu nhân ngất rồi ạ."
Nếu nàng không mời được thiếu phu nhân đi, chắc chắn lại phải ăn đòn.
Lão phu nhân muốn Giang Sở Vi đến xem, nàng mà không đến hầu hạ, những người ở Thọ Khang Đường sẽ khổ sở cả ngày.
Ngày xưa cũng thế, hễ nàng đi chậm một chút thì người đi mời nàng cũng bị phạt một trận.
Giang Sở Vi không đành lòng nhìn hạ nhân bị tội vì mình, chỉ cần nghe Văn lão phu nhân không khỏe là nàng sẽ chạy đến ngay, ăn ngủ đều ở phòng của lão phu nhân.
Giang Sở Vi thở dài một hơi.
Ba năm nay bản thân thật ngốc, bị lão phu nhân nắm chắc.
Hạ nhân ở Thọ Khang Đường, Lục lão phu nhân muốn phạt thế nào thì nàng ấy cho phạt như thế đó.
Có liên quan gì đến nàng chứ?
Trước kia nàng coi mình như người nhà hầu phủ, việc gì cũng nghĩ cho hầu phủ.
Với bọn hạ nhân, nàng chưa bao giờ hà khắc cả.
Hiện giờ, lão phu nhân thích giày vò thì cứ việc giày vò đi!
Thiên hạ có rất nhiều người chịu khổ, nàng có thương cũng thương không hết.
Lão phu nhân không có giới hạn trừng phạt hạ nhân, cuối cùng mất lòng người cũng chính là bà ta mà thôi.
Lúc tiểu nha hoàn trở về thì lão phu nhân đã tỉnh.
Không thấy Giang Sở Vi đâu, Lục lão phu nhân nổi giận: "Nàng đúng là to gan, lão thân vừa bảo không muốn động đến nàng ấy. Ôi nha, đầu ta đau quá."
Vừa kích động, bệnh đau đầu lại tái phát, Lục lão phu nhân rên rỉ.
"Tố Tâm, tự ngươi đi mời! Bảo nàng ấy nhanh chóng đến đây." Lục lão phu nhân sai Ngô ma ma.
Lục lão phu nhân đã quen được Giang Sở Vi hầu hạ.
Còn có đan dược chính khí do chính nàng tự chế, quả thực giống như thần dược vậy, ăn vào là cơn đau đầu lập tức giảm đi.
Hơn nữa có châm cứu và xoa bóp thì chứng đau đầu của Lục lão phu nhân sẽ rất nhanh khỏi.
Cái bệnh này cũng đã hơn một năm chưa phát.
Bà ta suýt chút quên rằng mình vẫn còn bệnh cũ.
"Đồ vô dụng, tự đi lĩnh 20 roi đi." Lục lão phu nhân xoa trán không nhịn được mà nói.
"Vâng ạ!" Tiểu nha hoàn run rẩy đáp.
20 roi sẽ khiến nàng ta ít nhất nửa tháng không thể dậy được.
Ngô ma ma gắng gượng mới tới Nhã Phương Viện: "Thiếu phu nhân, xin người đi xem lão phu nhân đi."
"Cút!" Hạ Kỳ đá Ngô ma ma một cái văng xa ra.
Lần này bà ta không dám khóc lóc um sùm nữa.
"Đi thôi!" Giang Sở Vi thản nhiên bước ra.
Nàng không đi, bà già đó sẽ không được yên ổn.
Giấc ngủ trưa này là không ngủ được nữa rồi.
Ngô ma ma vội vàng đứng dậy: "Đa tạ thiếu phu nhân!"
Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, nếu nàng không mời được thiếu phu nhân thì e là lão phu nhân trong cơn đau đầu sẽ không tha cho nàng.
Vừa bước vào Thọ Khang Đường, Trần Ngọc Lan đã quát: "Sao giờ con mới thong dong đến muộn thế? Không thấy lão phu nhân bị giày vò đến mức nào rồi à?"
Trần Ngọc Lan cũng mới đến, không quát mắng con dâu vài câu thì sao ra dáng mẹ chồng được.
"Tổ mẫu! Người thấy khỏe hơn chút nào chưa ạ?" Giang Sở Vi hỏi.
Trần Ngọc Lan lại lần nữa bị bỏ ngoài tai.
Nàng tức giận nói: "Con có bị điếc không hả? Ta hỏi tại sao con không đến sớm hơn."
"Mẫu thân có thời gian dạy dỗ ta thì chi bằng chăm sóc tổ mẫu cho tốt. Chuyện mà phủ y đều bó tay hết cách thì mẫu thân cho là ta có thể chữa được sao?"
Giang Sở Vi lạnh lùng nhìn Trần Ngọc Lan.
Mỗi lần nàng chữa khỏi cho Lục lão phu nhân thì Trần Ngọc Lan đều nói là mèo mù vớ cá rán.
Hôm nay nàng cứ làm người ngoài cuộc mà xem, để cho Trần Ngọc Lan tự mà xoay xở.
"Con thái độ gì đó? Có ai làm con dâu mà dám cãi mẹ chồng như con không?" Trần Ngọc Lan tức đến bốc khói.
"Được rồi, ồn ào cái gì mà ồn ào? Vi Nhi, nhanh lấy thuốc cho tổ mẫu uống một viên." Lục lão phu nhân không thể nhịn được nữa.
Bà đau đến sống dở chết dở rồi mà cái đồ ngốc Trần thị còn ở đó gây sự với Vi Nhi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận