Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 52: Bại lộ y thuật (length: 7642)

Vân phu nhân nhìn hai bên một chút, chào hỏi mọi người ngồi xuống.
Lúc này, đám người hầu nối đuôi nhau mà vào, từng bàn thức ăn tinh xảo được bưng lên, những khách nhân bị các món ăn hấp dẫn, nhấm nháp rồi không ngớt lời khen, rất nhanh liền đem chuyện vừa rồi vứt lên chín tầng mây.
Vân phu nhân lúc này mới có thời gian đi tìm con gái.
Tỳ nữ Bảo Châu lập tức hướng về phía trước nói: "Phu nhân, tiểu thư ngất rồi."
Vân phu nhân lo lắng hỏi: "Nghê Nhi đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa mới ở hoa viên, Vân phu nhân đã biết đã xảy ra chuyện.
Nàng phái ma ma đi xem con gái, ma ma hiện giờ vẫn còn chưa trở về.
Bảo Châu là tỳ nữ của Nghê Nhi, nàng khóc nói: "Phu nhân! Tiểu thư vẫn luôn ở trong cơn mê man."
"Vẫn luôn không tỉnh sao? Sao lại nghiêm trọng như thế?" Vân phu nhân lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng hướng về hậu viện đi.
"Nghê Nhi!" Vân phu nhân vừa bước vào phòng con gái liền chạy ngay đến bên giường.
Giang Sở Vi đang bắt mạch cho Vân Nghê.
"Giang tiểu thư, ngươi..." Vân phu nhân giật mình, nàng chưa từng nghe nói Giang Sở Vi biết y thuật.
"Vân phu nhân yên tâm, Vân tiểu thư rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi." Giang Sở Vi thu tay.
"Nghê Nhi đây là có chuyện gì?" Vân phu nhân mặt mày đen lại hỏi tỳ nữ.
Bảo Châu quỳ xuống: "Tiểu thư bị nước trà làm ướt y phục, vốn là định về sân thay quần áo. Trên đường gặp Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư nói về sân rất phiền phức, chi bằng đến Thiên viện thay, nên bảo nô tỳ đi lấy y phục, tiểu thư liền theo nàng.
Chỉ là khi nô tỳ đem y phục lấy tới, tiểu thư đã không thấy bóng dáng.
Nô tỳ tìm hồi lâu cũng không thấy, sau đó thấy có rất nhiều người đi về hoa viên, mới biết được tiểu thư cũng không ở đó.
Nô tỳ lo lắng tiểu thư, lại trở về sân xem tiểu thư đã về chưa, sau đó liền thấy tiểu thư nằm ở trên giường, nhưng là nàng vẫn luôn mê man."
Bảo Châu kể lại đầu đuôi sự tình, Vân phu nhân nói: "Đi mời phủ y lại đây!"
"Vân phu nhân, trước không cần vội vàng thỉnh phủ y." Giang Sở Vi nhanh chóng ngăn cản.
Sau khi Giang Sở Vi thi châm, sắc đỏ trên người Vân Nghê đã rút đi, bên ngoài nhìn cũng không nhận ra là trúng thuốc.
Hiện giờ Vân phu nhân không hiểu rõ nên mới nghĩ thỉnh phủ y đến xem, nhưng mà phủ y vừa khám ra.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt, dù sao Vân tiểu thư cùng người nam tử kia ở chung một phòng.
Ma ma mà Vân phu nhân phái tới luôn canh giữ bên cạnh tiểu thư, lên tiếng nói: "Phu nhân! Tiểu thư chắc là không sao."
Ma ma bảo Bảo Châu đi thông báo cho phu nhân, chính là lo lắng tiểu thư xảy ra chuyện.
Diệp Hoan vừa mới thấy Giang Sở Vi thi châm, nàng cũng khuyên nhủ: "Cô! Người tin Sở Vi một chút."
Giang Sở Vi: "Ta đã phái người đi lấy giải dược rồi, Vân phu nhân chờ một lát, Vân tiểu thư không sao."
"Giải dược?"
"Ừ, giải dược mị dược."
Bàn tay Vân phu nhân đã bị siết đến chảy máu. Nếu không phải có người ngoài ở đây, nàng hận không thể bây giờ xông tới đánh gãy chân cái con tiện nhân Vân Thường kia.
Nghê Nhi bị hạ loại thủ đoạn hạ lưu này chỉ có nàng ta mới làm ra.
Diệp Hoan kể lại đầu đuôi sự tình về việc phát hiện ra biểu tỷ, trói tên đăng đồ tử như thế nào, cùng với việc cứu biểu tỷ và châm cứu cho tiểu thư.
Vân phu nhân suýt chút nữa đứng không vững, đôi mắt của nàng như muốn phun lửa.
"Tên đăng đồ tử kia đâu?" Vân phu nhân hận không thể giết người đó.
"Ta gọi phụ thân đến rồi, phụ thân đem người mang đi." Diệp Hoan vội nói.
Vân phu nhân thở phào nhẹ nhõm, đệ đệ đem người đi thì sẽ biết xử lý như thế nào.
Diệp Hoan có phụ thân là Đại lý tự khanh, hôm nay tỷ tỷ trong phủ xảy ra chuyện này, Diệp đại nhân nhất định sẽ bí mật thẩm vấn, sẽ không để lại tiếng xấu cho Vân tiểu thư.
Vân phu nhân khom người cảm tạ Giang Sở Vi: "Hôm nay đa tạ Giang tiểu thư!"
Giang Sở Vi vội vàng đỡ lấy: "Vân phu nhân, cái này không thể nhận được."
Vân phu nhân nắm chặt tay Giang Sở Vi, Giang Sở Vi cảm nhận được tay bà đang run rẩy.
Lần này nàng cứu không chỉ có một mình Vân Nghê, mà còn là cả Thượng thư phủ.
Nếu Vân Nghê bị nhiều người như vậy bắt / gian, sau này Thượng thư phủ làm sao mà đứng vững tại kinh thành được.
Lúc này Dạ Oanh đi vào, đem thuốc đưa cho tiểu thư.
Giang Sở Vi lập tức đút cho Vân Nghê, rất nhanh Vân Nghê liền từ từ tỉnh lại.
Vân phu nhân ôm lấy con gái: "Nghê Nhi, con đã tỉnh."
Vân phu nhân vốn luôn đoan trang lúc này giọng nói nghẹn ngào.
"Mẫu thân!" Nhớ tới chuyện mình bị người hạ thuốc, Vân Nghê nhào vào lòng mẫu thân thương tâm khóc.
"Tốt rồi, không sao, đa tạ Giang tiểu thư!" Vân phu nhân an ủi con gái.
Vân tiểu thư muốn đứng lên cảm tạ Giang Sở Vi.
"Ngươi nghỉ ngơi trước đã." Giang Sở Vi vỗ nhẹ vào tay nàng.
Vân phu nhân dàn xếp con gái, rồi cảm ơn Giang Sở Vi, sau đó mình đi chào hỏi khách nhân.
Diệp Hoan dứt khoát mời quận chúa và Giang Sở Vi ở lại trong viện của Vân Nghê dùng bữa.
Vân Nghê uống thuốc giải cũng không sao nữa, cùng mấy người cùng nhau ăn uống, những chuyện không vui đều được gạt bỏ.
Diệp Hoan và Thanh Ninh quận chúa bây giờ sùng bái Giang Sở Vi đến sát đất.
Diệp Hoan cũng không có thành kiến với Thanh Ninh quận chúa, nàng phát hiện Thanh Ninh quận chúa không có tâm cơ, hơn nữa cũng biết cư xử đúng mực.
Giống như chuyện của biểu tỷ, khi Diệp Hoan nói cho cô mình biết chuyện gì đã xảy ra thì nàng liền bảo đám người hầu lui hết, chỉ để lại mấy người ở đó.
Các nữ nhân có chung một bí mật thì sẽ càng thân thiết hơn.
Trong khi mấy người ăn uống thì Thanh Ninh quận chúa thỉnh thoảng lại liếc xem sắc mặt của biểu tỷ, kể mấy chuyện xấu hổ mình từng gặp để phá tan bầu không khí.
Diệp Hoan ngầm đánh dấu quận chúa vào phạm vi bạn bè.
Diệp Hoan: "Nào, quận chúa, chúng ta cụng một cái."
Vẻ hào sảng làm cho người ta tưởng như là trong chén của các nàng là rượu mạnh mà các nam nhân thường uống.
Quận chúa cũng rất nể tình: "Được, cụng một cái!"
Vân Nghê cũng bị các nàng lây nhiễm, trong viện ngược lại rộn rã tiếng cười nói.
Lúc này, Bảo Châu dẫn theo một tỳ nữ đi đến: "Tiểu thư! Màu Tâm Quỷ lén lút nấp ở ngoài cửa viện nhìn trộm."
Sắc mặt Vân Nghê đen sầm lại: "Đem nhốt vào sài phòng."
Giang Sở Vi nói: "Vân tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta xin cáo từ."
Diệp Hoan không hiểu chuyện gì: "Biểu tỷ còn cần phải nghỉ ngơi sao? Ta còn chưa ăn đã đâu!"
Giang Sở Vi: "Ngươi cứ cùng tiểu thư ăn đi, ta và quận chúa đi trước."
Thanh Ninh quận chúa lập tức đứng dậy: "Ta cũng no rồi."
Trong nhà xảy ra loại chuyện này, nhất định phải giải quyết.
Hôm nay yến tiệc cũng sẽ không kéo dài lâu, Vân phu nhân còn muốn xử lý việc nhà.
Những người ngoài như các nàng không nên nhúng tay vào.
Trước khi rời đi, Giang Sở Vi đến từ biệt Vân phu nhân.
Vân phu nhân trịnh trọng mời nàng lần sau đến chơi.
Những người đang ngồi đều hiểu, Vân phu nhân đang giúp Giang Sở Vi tạo chỗ dựa, về sau kẻ nào không có mắt mà dám đối nghịch với Giang Sở Vi, chính là không nể mặt Thượng thư phủ.
Tôn Mỹ Vân đã muốn vò nát cái khăn tay.
Giang Sở Vi sao lại có số tốt như vậy? Đến Thượng thư phu nhân cũng ưu ái nàng hơn.
Nàng ta thật biết cách mê hoặc nhân tâm, Thanh Ninh quận chúa đi theo nàng ta phía sau giống như là một cái đuôi vậy, rõ ràng lúc mới đến các nàng là như nước với lửa.
Giang Sở Vi vừa ngồi lên xe ngựa, không ngờ Thanh Ninh quận chúa cũng không khách khí ngồi lên theo.
Giang Sở Vi: "Ngươi không về phủ sao?"
"Ta cảm thấy rất hợp ý với ngươi, ngươi cùng ta đến một chỗ đi!"
Giang Sở Vi: ...
Quận chúa dính người vậy sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận