Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 117: Trắng trợn cướp đoạt phò mã (length: 9837)

Giang Hải bị chặn lại trên đường trở về cung.
Hôm nay, Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa đều phải vào cung dự tiệc.
Nhìn thấy muội muội, Giang Hải rất vui mừng.
Không phụ sự kỳ vọng của người nhà, Giang Hải trong lòng cũng rất vui sướng.
Nhìn Diệp Hoan, trong mắt Giang Hải lóe lên một tia kinh ngạc. Giang Sở Vi cười hì hì nói: "Tam ca, ta và Diệp Hoan có chuyện muốn nói với ngươi." Nói xong, nàng đẩy Diệp Hoan về phía trước.
Diệp Hoan đỏ mặt, cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: "Giang Hải ca ca, ta... ta thích ngươi."
Giang Hải nghe vậy ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười.
Hắn nhẹ giọng nói: "Diệp Hoan, kỳ thật ta cũng vẫn luôn thích ngươi."
Diệp Hoan không thể tin được, nàng ngẩng đầu nhìn Giang Hải, trên mặt nở một nụ cười mừng rỡ.
Thật sao? Nàng không nghe lầm chứ.
Giang Hải ca ca cũng thích nàng.
Đột nhiên nước mắt nàng rơi lã chã.
Giang Hải vô cùng giật mình, lập tức luống cuống tay chân lấy ra một chiếc khăn tay: "Ngươi lau đi!"
Giang Sở Vi cười trộm.
Hai người này thật đúng là ngây ngô.
Bảng nhãn và Thám hoa cũng được xem một màn hay.
"Giang Hải huynh, phúc khí lớn." Hai người cười.
Mặt Giang Hải đỏ bừng, hắn lập tức xoay người lên ngựa: "Về rồi nói tiếp!"
Chỉ là điều Giang Hải không ngờ là, ở trên yến tiệc, hắn thiếu chút nữa thành phò mã.
Hoàng đế nhìn xuống Giang Hải, trong mắt ánh lên vẻ hài lòng.
Hắn mở lời: "Trẫm nghe nói ngươi chưa kết hôn, mà công chúa của trẫm cũng đang ở tuổi cập kê, chi bằng gả công chúa cho ngươi, thế nào?" Giang Hải nghe vậy, quá kinh hãi, hắn vội vã đứng dậy, quỳ xuống đất: "Hoàng thượng, thần tuyệt đối không dám trèo cao công chúa."
Hoàng đế ha hả cười: "Không sao, trẫm nói ngươi xứng đôi, ngươi liền xứng đôi, ngươi chuẩn bị làm phò mã đi."
Mặt Giang Hải trở nên hết sức khó coi, hắn biết, nếu cự tuyệt hoàng đế ban hôn, đó chính là kháng chỉ bất tuân.
Nhưng hắn cũng không muốn trở thành phò mã.
Ngay lúc Giang Hải không biết làm thế nào, Giang Sở Vi đứng lên: "Hoàng thượng! Thần nữ có lời muốn nói."
Hoàng đế nhìn về phía nàng: "Nói đi!"
"Tam ca hắn sớm đã có người trong lòng, xin hoàng thượng tác thành."
Hoàng đế nhíu mày, chẳng lẽ vì trốn tránh cưới công chúa, lại dám khi quân?
"Ồ? Là nữ tử nào?" Hoàng đế hỏi.
Giang Sở Vi nhìn Giang Hải, sau khi nhận được sự đồng ý ngầm, nàng mới nói: "Là bạn tốt của thần, cô nương Diệp Hoan."
"Diệp Hoan?" Cái tên này sao quen tai thế?
Hoàng đế nheo mắt, đột nhiên nhớ ra.
"Con gái Diệp Tiến Hổ?" Vinh Thịnh Đế hỏi.
"Phải." Giang Hải nói.
Hoàng đế nghĩ ngợi, Diệp Tiến Hổ chẳng khác nào một con trâu rừng.
Dám tranh con rể với hắn, hoàng đế nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
"Thôi được rồi, Trạng nguyên lang đã nói vậy, trẫm cũng không tiện ép duyên."
Giang Hải thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất may mắn, may mà vừa rồi ở ngoài cung, bọn họ đã bày tỏ tình cảm.
Hoàng đế liếc qua xa xa, thấy An Dương công chúa vẻ mặt yếu ớt.
Sao hắn dám từ chối chứ?
Lời của phụ hoàng mà hắn dám không nghe?
An Dương công chúa tay cầm khăn cũng muốn xoắn nát.
Dựa vào cái gì? Nàng là công chúa, lẽ nào lại không có được người nàng muốn sao?
Hoàng đế không để chuyện này trong lòng.
Nữ nhi của hắn, ai gả cũng được.
Giờ Trạng nguyên lang đã có người trong lòng, hoàng đế cũng không trắng trợn cướp người làm con rể.
Giang Hải tạ ơn hoàng ân rồi lui xuống.
An Dương công chúa vẫn không cam lòng, nàng chạy đến chỗ hoàng đế.
"Phụ hoàng, nhi thần không phục, nhi thần không muốn gả cho người khác..."
Hoàng đế bất đắc dĩ thở dài, đành phải an ủi vỗ về nữ nhi bảo bối của mình, hứa sẽ tìm cho nàng một lang quân tốt hơn.
Một bên khác, Giang Hải thở phào nhẹ nhõm.
Yến tiệc vẫn đang náo nhiệt tiếp diễn.
Diệp Tiến Hổ đang vui vẻ dự tiệc, không ngờ lại được ăn dưa của con gái mình.
Diệp Tiến Hổ nhìn Trạng nguyên lang ở phía xa, trong lòng thầm cao hứng.
Con gái ngốc nhà hắn, rốt cuộc cũng làm đúng một việc.
Hắn cứ nhìn chằm chằm Trạng nguyên lang, đây chính là con rể tương lai của hắn, sao cứ như đang mơ thế này?
Hôm nay trước khi vào cung, Diệp Tiến Hổ vẫn còn đang lo lắng chuyện hôn sự của con gái.
Không ngờ lại vớt được một vị Trạng nguyên về phủ.
Diệp Tiến Hổ mặt mày hớn hở.
Kệ phủ tướng quân của hắn có bị hoàng thượng kiêng kỵ hay không.
Con gái hắn đã coi trọng người thì hắn nhất định sẽ bảo vệ.
Diệp Tiến Hổ thấy Trạng nguyên lang cuối cùng cũng rảnh rang, hắn liền nhiệt tình lôi kéo Giang Hải nói chuyện.
Giang Hải cung kính đáp lời, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Hắn không ngờ phụ thân của Diệp tiểu thư lại nhiệt tình như vậy, hoàn toàn không giống như những gì trong lời đồn lãnh khốc.
Diệp Tiến Hổ càng nhìn càng thấy vừa lòng.
Lập tức quyết định mời Giang Hải đến phủ một chuyến.
Giang Hải vốn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Diệp Tiến Hổ, đành phải đồng ý.
An Dương công chúa lại không cam lòng.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên nàng đã thích Giang Hải.
Mặc kệ hắn thích ai, An Dương công chúa đều muốn đoạt lấy hắn.
Đợi yến tiệc kết thúc, Giang Sở Vi và Diệp Hoan lên xe ngựa rời đi trước.
Giang Hải đi bộ ra cửa cung.
Trên đường lại bị một người chặn lại.
Giang Hải ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt khiêu khích.
An Dương công chúa mặc bộ hồng y, đứng trước mặt Giang Hải: "Bản công chúa đã để ý tới ngươi, sao ngươi dám không nhận lời tứ hôn của phụ hoàng? Ngươi xem thể diện của ta ra gì?"
An Dương công chúa rất tức giận.
Nàng từ khi nào bị người làm mất mặt như vậy?
"Công chúa! Ta với người không quen biết, ta có người trong lòng, sao lại không thể cự tuyệt?"
Giang Hải không nói ra là, hoàng thượng cũng đâu nói tứ hôn cho vị công chúa nào? An Dương công chúa không tự mình chạy đến thì ai biết là nàng?
Hoàng thượng còn không bận tâm chuyện mất mặt, lẽ nào công chúa lại tôn quý hơn hoàng thượng sao?
An Dương công chúa mặc kệ tất cả.
Nàng thích người nào thì dù có cướp cũng phải bắt về phủ.
Đột nhiên, mấy tên thị vệ xông tới bao vây.
"Các ngươi muốn làm gì? Ta là Trạng nguyên mới đỗ, nếu ta có chuyện trong cung, An Dương công chúa tưởng mình có thể vô can sao?"
"Ha ha, vậy thì thử xem. Bắt hắn lại!"
An Dương công chúa cũng không để ý nhiều, cứ bắt người vào phủ trước, rồi bỏ chút thuốc vào, xem hắn còn cao ngạo được không.
Lúc này trên đường trong cung không có nhiều người.
Giang Sở Vi chờ mãi không thấy Tam ca đi ra.
Đột nhiên nàng có một dự cảm chẳng lành, Tam ca đâu phải là người cà kê dề dà, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Nghĩ đến chuyện của công chúa, Giang Sở Vi lập tức xuống xe ngựa. Diệp Hoan cũng muốn vào cung theo.
"Ngươi cứ đợi trong xe, nếu Tam ca đi ra sẽ không để hắn sốt ruột."
Diệp Hoan đành phải thôi, nàng vào cung cũng chẳng giúp được gì, thế nên gật đầu nhẹ: "Đi nhanh rồi mau về!"
Giang Sở Vi giờ ra vào hoàng cung chỉ cần đưa lệnh bài là được.
Hoàng thượng còn đặc biệt cho phép nàng mang theo một thị nữ.
Giang Sở Vi mang theo Dạ Oanh.
Không biết có chuyện gì xảy ra mà Giang Sở Vi trong lòng cứ bất an.
Hai người vội vàng đi trên đường trong cung, nhưng ngoài vài thái giám cung nữ vội vã lướt qua, thì không thấy bóng dáng của Tam ca.
Giang Sở Vi lo lắng.
Dạ Oanh vểnh tai nghe ngóng, phân biệt vị trí: "Tiểu thư, bên này."
"Ngươi dẫn đường!" Giang Sở Vi lập tức đuổi kịp.
Dạ Oanh dẫn Giang Sở Vi đi tới bên ngoài một cung điện, ra hiệu nàng im lặng.
Giang Sở Vi xuyên qua giấy dán cửa sổ nhìn vào trong, thấy Tam ca đang bị trói gô, miệng bị bịt lại. Còn An Dương công chúa thì ngồi một bên, đắc ý nhìn hắn.
Giang Sở Vi giận tím mặt, đang chuẩn bị xông vào cứu người, thì bị Dạ Oanh kéo lại. Dạ Oanh nhỏ giọng nói: "Tiểu thư đừng nóng, chúng ta xem tình hình rồi tính." Giang Sở Vi gật đầu, hai người lẳng lặng vòng ra phía sau nhà.
Lúc này mới nhìn rõ bên trong, có bảy tám tên thị vệ.
Nếu động thủ trong hoàng cung, kết quả người bị tội vẫn là Giang Sở Vi.
Đầu Giang Sở Vi nhanh chóng vận động.
Làm sao để có thể toàn thân trở ra?
Dạ Oanh có đánh lại được nhiều thị vệ như vậy không?
Dạ Oanh biết tiểu thư đang nghĩ gì, tiểu thư đang lo lắng cho nàng.
Dạ Oanh trao cho tiểu thư một ánh mắt trấn an.
Đối phó với mấy tên thị vệ trong phủ công chúa, Dạ Oanh đúng là không ngán ai.
Giang Sở Vi quyết định tạm thời án binh bất động, nàng ra hiệu cho Dạ Oanh nấp vào, còn mình thì như không có chuyện gì đi đến trước cung điện, giả vờ đi ngang qua.
An Dương công chúa nhìn thấy Giang Sở Vi, liền cất giọng mỉa mai: "Ồ, đây không phải Giang Sở Vi sao? Sao, đến xem anh trai mình làm trò cười à?"
Giang Sở Vi tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: "Công chúa điện hạ, đây là có chuyện gì vậy? Sao lại đối xử với Tam ca ta như vậy?"
An Dương công chúa hừ lạnh một tiếng: "Hắn dám đùa giỡn ta, đương nhiên phải cho hắn một bài học."
Giang Sở Vi trong lòng hiểu được đây là An Dương công chúa lấy cớ, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ vẻ bất bình giận dữ: "Công chúa điện hạ, Tam ca của ta luôn đoan chính, nhất định là có người vu oan cho hắn. Mong công chúa điện hạ minh xét."
An Dương công chúa không kiên nhẫn phẩy phẩy tay: "Thôi được rồi, ta sẽ điều tra rõ ràng. Ngươi mau cút đi!"
Giang Sở Vi cười khẩy: "Công chúa đây là muốn trắng trợn cướp đoạt Tam ca của ta, ngươi coi phủ tướng quân là đã chết hết rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận