Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 180: Vị hôn phu thê (length: 7173)

Giang Hà nhìn Trịnh Dao vẫn còn hôn mê bất tỉnh, lắc đầu bất đắc dĩ, liền đem một viên đan dược đút vào miệng nàng.
Đây là dược hoàn muội muội cho hắn, ăn vào rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Sau đó, hắn nhẹ giọng nói: "Ta đi ra ngoài trước." Nói xong, Giang Hà liền xoay người rời đi.
Không lâu sau, Trịnh Dao chậm rãi mở mắt, nàng nhìn xung quanh thấy lạ lẫm, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Khi nàng nhìn thấy tỳ nữ thì nhớ lại mọi chuyện.
Sắc mặt nàng yếu ớt, nước mắt trào ra. Tỳ nữ vội vàng an ủi: "Tiểu thư, đừng khóc, thân thể quan trọng." Trịnh Dao càng khóc thêm đau lòng.
Cùng lúc đó, Giang Hà ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi, nghe tiếng khóc, hắn lập tức đẩy cửa đi vào.
Trịnh Dao kêu lên sợ hãi: "Ngươi tránh ra!"
Người thị vệ này rốt cuộc muốn làm gì?
Sao hắn có thể tùy tiện vào đây?
Giang Hà sửng sốt một cái chớp mắt, lập tức cà lơ phất phơ nói: "Sợ? Chậm rồi."
Trịnh Dao nhìn hắn, người lớn nhân khuông cẩu dạng sao lại nói ra lời khó nghe như vậy.
Nghĩ đến hai người có da thịt thân mật, Trịnh Dao vỡ bình không sợ vỡ, nói chuyện cũng không khách khí, "Ngươi cái tên đăng đồ tử, cút đi!"
Tỳ nữ thấy tiểu thư lại muốn khóc, lập tức đuổi người: "Đại nhân, van xin ngươi, ngươi ở đây thì tiểu thư nhà ta có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được."
Giang Hà cũng không định đi, "Nói không rõ thì gả cho ta."
Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang Hà nhanh chóng lạnh xuống.
Hôm nay nếu không phải hắn, chuyện này không cách nào giải quyết.
Nếu người rơi xuống nước cùng cứu không phải vị hôn phu thê, hai bên nhất định sẽ gây chuyện phiền toái.
Giang Hà không thể thấy chết mà không cứu.
Rõ ràng những người trên bờ chỉ đang xem náo nhiệt.
Mai phi cả gan làm loạn Giang Hà cũng có nghe, dù nàng có giết Hoàng Thượng thì cũng sẽ được giải quyết nhẹ nhàng thôi.
Trịnh Dao nước mắt "ồn ào" rơi xuống.
Giang Hà luống cuống tay chân, "Ngươi đừng khóc, không cứu ngươi thì ngươi cũng phải gả cho ta thôi, ta là Giang Hà."
"Oanh!" Trịnh Dao trong đầu nổ tung.
"Ngươi... Ngươi chính là Giang Hà?" Trịnh Dao không khóc nữa, nàng lập tức nhảy xuống giường đẩy mạnh Giang Hà một cái: "Vừa nãy ngươi bị câm à, sao không nói sớm?"
Giang Hà: ...
Trở mặt nhanh như vậy sao?
"Ngươi cũng có hỏi đâu!" Giang Hà nói.
Tỳ nữ mặt mày hớn hở.
Nàng không cần phải chết rồi.
Giang Hà nhìn đôi chủ tớ này như kẻ ngốc: "Không khóc nữa à?"
"Khóc, khóc cái gì nữa? Ta bị phu quân mình ôm một hồi, ai dám nói gì, ta sẽ bảo phụ thân nhổ đầu lưỡi kẻ đó."
"Phốc!" Giang Hà nhịn không được cười.
Trịnh gia tiểu thư thật thú vị.
Vừa mới còn khóc nhè đó, giờ thì ngang ngược như vậy rồi.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng kêu lo lắng: "Dao Nhi, Dao Nhi, con có ở bên trong không?"
Tỳ nữ mở cửa, Trịnh phu nhân thấy Giang Hà và Trịnh Dao mặt đối mặt đứng.
Trịnh phu nhân nhanh chóng bước nhanh, chen vào giữa hai người.
Nàng giận dữ nhìn Giang Hà: "Ngươi là tên đăng đồ tử từ đâu đến? Ở chung phòng với con gái ta làm gì?"
Giang Hà: ...
Hắn xem như hiểu rõ, Trịnh Dao tính tình giống y chang Trịnh phu nhân, không phân đúng sai, cứ mắng người trước đã.
Giang Hà nhìn Trịnh phu nhân.
Trịnh phu nhân lúc này mới nhìn rõ Giang Hà, ....
Hắn... Hắn... Chẳng phải là...
Rốt cuộc đây là tình huống gì?
Trịnh Dao kéo tay mẫu thân: "Hắn là Giang nhị công tử."
Trịnh phu nhân lúc này mới nhận ra hắn nhanh chóng làm ra vẻ trưởng bối: "Các con vẫn chưa thành thân, ở chung một phòng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh."
"Mẫu thân, muộn rồi, thanh danh sớm đã bị truyền ra rồi, là Giang công tử ôm con đến đây." Trịnh Dao giải thích, giọng càng ngày càng nhỏ.
Trịnh phu nhân lúc này mới phản ứng lại.
Cung nữ của Quý phi nói Dao Nhi gặp chuyện, bà lo lắng muốn chết, lập tức chạy đến.
Trong cung là địa bàn của hoàng đế, dù là tiểu thư phủ Quốc công gặp chuyện trong cung thì cũng khó mà đòi lại công đạo.
Nhìn thấy con gái cùng một nam tử ở chung một chỗ.
Bà muốn xông lên giết Giang Hà.
Chỉ là nhìn thấy y phục thị vệ của hắn, bà không dám lỗ mãng.
Đánh không lại...
"Nói cho mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trịnh phu nhân sờ khắp người con gái, xem không bị thương.
"Vì sao hắn lại ôm con?" Vị hôn phu thê cũng không thể quá thân mật như vậy.
Mặt Trịnh Dao đỏ bừng.
"Nhạc... Phu nhân, người không biết đã xảy ra chuyện gì sao?" Gọi nhạc mẫu có hơi sớm.
Giang Hà nhìn hai mẹ con, giống như đều không được thông minh cho lắm.
"Ngươi nói đi." Trịnh phu nhân chỉ vào tỳ nữ.
Tỳ nữ lập tức quỳ xuống, kể lại mọi chuyện.
Trịnh phu nhân ôm ngực: "Mai phi đúng là quá đáng."
Quý phi trước mặt bà còn chịu thua, giờ lại muốn hại con gái bà.
"Giang nhị công tử, xin lỗi, vừa rồi là lời của lão thân không đúng."
Giang Hà gật đầu: "Lần sau muốn biết rõ mọi chuyện rồi hãy mắng người."
Trịnh phu nhân: ...
Bà chỉ khách khí một chút mà thôi, hắn lại trách bà thật.
Giang Hà lại quay sang Trịnh Dao nói: "Tính toán không lại người khác thì đừng có vào cung."
Trịnh Dao: ...
Hắn liền lên mặt làm phu quân, mẫu thân còn ở đây đó.
Trịnh phu nhân: ...
Đây là đang nói ta không nên dẫn Dao Nhi vào cung à, còn chưa cưới mà đã quản rồi sao?
Giang Hà không nán lại, hành lễ rồi đi ra ngoài.
Trịnh phu nhân nhìn bóng lưng Giang Hà, thầm hài lòng trong bụng, còn biết bảo vệ Dao Nhi.
Bà quay đầu nhìn Trịnh Dao, thấy con gái đang nhìn theo bóng lưng Giang Hà.
Trịnh phu nhân giơ tay huơ huơ trước mắt nàng: "Đừng nhìn nữa, người ta đi rồi."
Mặt Trịnh Dao đỏ bừng.
Trịnh phu nhân mặt mày tươi cười: "Trước kia ta còn lo tính cách hắn ham chơi, giờ xem ra, ngược lại có thể yên tâm."
Trịnh Dao nghe xong, mặt càng thêm ửng đỏ. Nàng nhớ lại khi Giang Hà ôm mình, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào.
Trịnh phu nhân nhìn vẻ mặt con gái, làm sao có thể không hiểu, con gái bà sẽ không đòi không kết hôn nữa rồi.
Nhưng trong lòng bà vẫn còn có chút sợ hãi.
Nếu người cứu con gái hôm nay không phải là Giang Hà, thì hậu quả thật khó lường.
Không phải Giang Hà, có lẽ Dao Nhi sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Không thể để con gái đơn thuần lương thiện như vậy được.
Bà muốn dạy cho con gái một ít thủ đoạn ở hậu viện, để nó biết tự bảo vệ mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thôi, Giang phu nhân ôn hòa, chắc cũng không bạc đãi con gái bà đâu.
Ở một bên khác, Giang Hà trở về doanh trại thị vệ, cũng bắt đầu điều tra vì sao Mai phi lại muốn hại Trịnh Dao.
Hắn phát hiện, Mai phi và Trịnh Dao không hề có xung đột trực tiếp nào.
Vì sao Mai phi lại ác độc như vậy, lại muốn lấy mạng Trịnh Dao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận