Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 160: Cố Vân Phi (length: 8722)

Nhà họ Cố Nhìn tờ thánh chỉ màu vàng trong tay, ba ngày trước Cố Vân Phi cứ ngỡ mình đang mơ.
Con gái hoàng đế ế chồng chắc?
Hắn không phải là Trạng nguyên năm nay, cũng chẳng phải người được sủng ái trước mặt hoàng thượng, sao lại thành phò mã được chứ!
Mấy năm trước, hắn cố gắng thể hiện tài năng, muốn có chỗ đứng trong triều đình.
Hắn cũng đã từng nỗ lực, nỗ lực để lọt vào mắt xanh của Giang Sở Vi.
Nỗ lực để nàng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Sau khi biết trong lòng nàng chỉ có vương gia, Cố Vân Phi đã thu hồi tâm tư.
Hắn cắt đứt liên lạc với Giang Hải, không còn mượn cớ tiếp cận Giang Sở Vi nữa.
Tuy nhiên, tin tức về Giang Sở Vi vẫn luôn lọt vào tai hắn.
Nàng lập thiện đường, hắn sẽ gửi chút quần áo, tiền bạc đến đó, như thể mình và nàng đang làm cùng một việc.
Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ ngắm nàng từ xa, vậy là đủ mãn nguyện rồi.
Tiểu tư thấy lão gia ngơ ngác như người mất hồn, "Lão gia!"
Lão gia chẳng biết có phải vui quá hóa ngẩn không, mấy ngày nay cứ đờ người ra.
Cố Vân Phi định thần lại, trong lòng đã có quyết định. Hắn nói với tiểu tư: "Chuẩn bị ngựa!"
Tiểu tư vội vàng dắt ngựa tới.
Cố Vân Phi lập tức xoay người lên ngựa, phi nhanh ra khỏi thành.
Nhìn xem dáng vẻ này ai còn nghĩ hắn là một thư sinh yếu đuối.
Trong thảo lư nơi núi sâu, một người đàn ông mặc trường bào xanh, tầm bốn mươi tuổi, đang ngồi bên lò trà.
"Ngươi đến rồi, ngồi đi!"
Dường như đã đợi Cố Vân Phi từ trước, trên mặt không hề có chút bất ngờ nào.
Giọng nói điềm tĩnh làm cho Cố Vân Phi đang bồn chồn cũng an tĩnh lại.
Người đàn ông rót một chén trà, đẩy đến trước mặt Cố Vân Phi.
"Uống đi!"
Cố Vân Phi cầm chén trà lên, muốn nói lại thôi.
"Việc ngươi cưới công chúa, là ý của vị kia." Ngô tiên sinh nhìn thẳng vào hắn, không hề vòng vo.
Cố Vân Phi cảm thấy trong lòng nặng trĩu hơn.
Quả nhiên, chuyện gì đến rồi cũng phải đến.
Cố Vân Phi hận không thể tự tát vào mặt mình mấy cái.
Vì sao phải rời quê, lên kinh có gì tốt?
Trước kia để tiếp cận Giang Sở Vi, hắn nghĩ mọi cách, mới quen biết được tiên sinh.
Tiên sinh giúp hắn tiến vào quan lộ, giúp hắn mở mang các mối quan hệ.
Hiện giờ, một thư sinh không hề có chỗ dựa như hắn, lại có thể leo lên vị trí Viên ngoại lang Ngũ phẩm.
Người ngoài đều nói hắn có số tốt.
Nhưng trong chốn quan trường, làm gì có chuyện chỉ dựa vào vận may mà leo lên được tới vị trí hiện tại.
Cố Vân Phi biết, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn phải trả giá cho những gì mình có được.
Chỉ là, hắn nằm mơ cũng không ngờ cái giá đó lại là trở thành phò mã.
Cố Vân Phi ngồi xuống, im lặng không nói gì.
Ngô tiên sinh nhìn hắn một cái.
Có chút kinh ngạc.
Cố Vân Phi chững chạc hơn rất nhiều.
Cố Vân Phi bưng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm.
Hắn không sành trà, không uống ra được trà ngon hay dở.
Từ nhỏ, còn ăn không đủ no, lấy đâu thời gian rảnh để thưởng trà.
Hắn ngồi xuống, chỉ muốn nghe một lời giải thích.
Theo hắn biết, Tương vương không có thế lực gì, từ trước đến nay chỉ là một vương gia nhàn tản.
Bắt hắn cưới công chúa, dường như không có mấy tác dụng.
Cố Vân Phi ngồi im lặng, cũng không vội hỏi.
Hỏi cũng vô ích, Ngô tiên sinh nếu không muốn nói thì hắn tuyệt đối sẽ không nói.
Hai người cứ vậy ngồi lặng lẽ.
Cuối cùng Ngô tiên sinh phá vỡ sự im lặng.
"Thanh Ninh công chúa rất tốt, ngươi cứ yên tâm làm phò mã của nàng."
"Học sinh không muốn dụ dỗ người vô tội."
Cố Vân Phi biết, giờ mọi chuyện đã thành sự đã rồi, thánh chỉ không thể nào thay đổi được.
"Công chúa là người hoàng thất, không thể coi là vô tội." Ngô tiên sinh từ tốn nói.
"Nàng chỉ là một nữ tử." Cố Vân Phi nói.
"Nhưng nàng là con gái của Tương vương, lại là người duy nhất của Đại Khánh được phong làm công chúa vượt qua thể chế."
Ngô tiên sinh nhìn Cố Vân Phi, trong mắt mang theo đầy thâm ý.
Cố Vân Phi biết, lần này lại không thoát được rồi.
Hắn suýt chút đã quên mất, đã lên chiếc thuyền này rồi, thì đã mất đi tự do đi lại.
"Mẫu thân ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa?" Ngô tiên sinh cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
"Đã..." Sắc mặt Cố Vân Phi khẽ thay đổi, rất nhanh đã trở lại bình thường.
Hắn đứng dậy chắp tay nói: "Vậy học sinh xin về chuẩn bị một chút, đợi đến ngày thành thân sẽ chuyển đến phủ công chúa."
Ngô tiên sinh khẽ nhếch mí mắt, nhìn Cố Vân Phi, "Vậy ta xin chúc mừng ngươi trước."
Cố Vân Phi hành lễ cáo lui.
Bước chân hắn nặng trĩu rời khỏi thảo lư.
Trên trời là một mảng mịt mù.
Xem ra, trời sắp chuyển mưa.
Cố Vân Phi ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Hắn biết, bước một bước này rồi, thì sẽ không còn đường quay lại nữa.
Nhớ những ngày trẻ tuổi khinh cuồng.
Chỉ cần làm mấy câu thơ sáo rỗng đã thấy mình vô địch thiên hạ.
Chỉ một chút đã lọt vào hố do người khác đào sẵn.
Thật ra, đến giờ Cố Vân Phi cũng không biết người đứng sau lão sư là ai.
Lần trước bắt hắn tiếp cận Dự vương phi cũng là do Ngô tiên sinh sai bảo.
Chỉ là bọn chúng không hề ngờ, Cố Vân Phi lại dùng chân tình, căn bản không bị bọn chúng khống chế.
Dùng cả mẫu thân hắn cũng vô ích.
Hắn cũng không có làm theo kế hoạch mà bắt lấy Giang Sở Vi.
Cố Vân Phi sẽ không dùng thủ đoạn thấp hèn để nhắm vào Giang Sở Vi.
May mắn thay, người đứng sau không dùng mẫu thân để ép buộc hắn nữa.
Sau khi Giang Sở Vi tỏ vẻ ghét bỏ hắn, Cố Vân Phi đã biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Những người đó cũng để mặc hắn.
Mấy năm nay cũng không giao nhiệm vụ quan trọng gì cho hắn.
Chỉ là, hắn nhìn như tuổi trẻ, không có bối cảnh nhưng thăng quan còn nhanh hơn ai hết.
Cố Vân Phi biết, sớm muộn cũng có một ngày, bọn chúng sẽ tìm tới hắn.
Quả nhiên, bọn chúng không bỏ qua hắn.
Hắn không biết mục đích của những người này là gì.
Thanh Ninh công chúa chỉ là con gái của một vương gia nhàn tản, theo Cố Vân Phi thấy, không có gì để lợi dụng cả.
Nhưng lần này, hắn không thể thoái lui được nữa.
Thánh chỉ của hoàng thượng đã ban, ngay cả Tương vương cũng không dám cãi lệnh, việc hắn trở thành phò mã là chuyện đã an bài rồi.
Cuộc hôn nhân này nhất định là một cuộc giao dịch quyền lực, mà hắn chỉ là một quân cờ trong đó.
Về đến nhà, Cố Vân Phi bắt đầu thu dọn đồ đạc, hoàng thượng muốn họ nhanh chóng kết hôn.
Tương vương nói không cần hắn chuẩn bị gì cả, chỉ cần đến ngày cứ đến phủ công chúa là được.
Tâm trạng hắn nặng trĩu, phảng phất như có tảng đá lớn đè lên.
Tương vương cũng không hài lòng về cuộc hôn nhân này.
Cố Vân Phi càng cảm thấy mình giống như là bị đóng gói đến ở rể vậy.
Nói phò mã thì nghe hay đấy, nhưng đúng là ở rể thật.
Khi đang sửa soạn quần áo, mẫu thân vào.
Nhìn thấy con trai rốt cuộc sắp thành thân, mẫu thân rất vui.
Tuy rằng không giống như con dâu người ta cưới về nhà, nhưng chỉ cần con trai sống tốt thì Cố mẫu đã vui hơn ai hết.
Mấy năm nay cũng có nhà giàu muốn gả con gái cho con trai, nhưng mà con trai chỉ có công việc thôi, chẳng chịu lấy vợ sinh con.
May mà, giờ con trai cưới công chúa, nàng không còn bao xa nữa là có cháu bồng rồi.
Cố Vân Phi nhìn mẫu thân đang ốm yếu mà vẫn muốn giúp hắn sửa sang quần áo, khóe mắt lập tức đỏ hoe.
Mẫu thân vuốt mặt con trai, "Thành thân là việc vui, con nên vui lên mới phải chứ."
"Mẫu thân! Con không ở bên cạnh, người phải uống thuốc đầy đủ, ăn cơm cho ngon đấy."
Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình thật sự quá bất hiếu.
Mẫu thân vất vả nuôi nấng hắn lớn khôn, mà giờ lại bỏ mặc bà ở đây, không thể ở bên cạnh tận hiếu.
Mẫu thân nhìn thấu sự khó xử của hắn, "Con không cần nhớ mẫu thân, trong nhà có nhiều người lắm, con cũng đừng lo cho ta. Sau này phải sống thật tốt với công chúa nhé, có vậy mẫu thân mới vui. Con cũng phải dỗ dành công chúa chút, không được làm công chúa giận đâu đấy."
"Dạ!"
Cố Vân Phi không dám nhìn mẫu thân nữa.
Nếu mẫu thân biết, hắn đi hại công chúa, chắc bà sẽ liều mạng mà ngăn cản cuộc hôn nhân này mất.
Cố Vân Phi cắn chặt môi, không để mẫu thân nhìn thấy hai mắt đang đỏ hoe.
Những ngày trước tuy rằng nghèo khó, ít nhất tại ngọn núi kia, không có âm mưu quỷ kế.
Hắn có thể ở bên cạnh mẫu thân tận hiếu.
Giờ đây, mẫu thân lại thành điểm yếu để người khác khống chế hắn.
Không biết sau này hắn còn phải đối mặt với những chuyện gì nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận