Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 111: Đuổi người (length: 7342)

"Ngươi nha đầu kia nói gì vậy!" Tổ mẫu tức giận đến thò ngón tay, run rẩy chỉ vào Giang Sở Vi.
Giang Sở Vi nói: "Tổ mẫu, cháu gái biết ngài đối với biểu cậu một nhà tình cảm thâm hậu, nhưng trong này có hay không có nội tình, còn mong tổ mẫu báo cho. Nếu thật sự như tổ mẫu nói, Sở Vi tự nhiên mang ơn."
Tổ mẫu thấy thế, cảm xúc hơi chút dịu đi, thở dài nói: "Thôi thôi, năm đó sự tình thật có ẩn tình, nhưng liên quan đến phụ thân ngươi danh dự, ta vốn không hề nhắc tới. Hiện giờ ngươi vừa truy vấn, ta liền nói cho ngươi.
Năm đó phụ thân ngươi ngoài ý muốn rơi vào vách núi, là mẹ của biểu cậu liều chết đem hắn cứu, nhưng chính nàng lại thân chịu trọng thương, sau đó không lâu liền qua đời."
Giang Sở Vi nói: "Mẹ của biểu cậu một người phụ nữ, làm sao cứu được người có võ công trong người như phụ thân."
Giang Sở Vi không nể mặt nghi ngờ.
Mấy năm nay, tổ mẫu không ít lần đem việc này ra nói.
Gặp Giang Sở Vi không tin, tổ mẫu tiếp tục nói: "Người nên biết ân báo đáp, mặc kệ ngươi có tin hay không, biểu cậu ngươi hiện giờ lẻ loi một mình mang theo con gái, ta cũng không yên lòng. Các ngươi giúp hắn tìm một người biết quan tâm chăm sóc, về sau nhìn thấy tổ mẫu của nàng, ta cũng có thể ngẩng cao đầu."
Giang Sở Vi tiếp lời: "Tổ mẫu cho rằng, nên tìm người như thế nào xứng với biểu muội?"
"Đương nhiên là con cháu thế gia, nếu như có thể giống như ngươi gả cho vương gia đương nhiên càng tốt." Tổ mẫu không chút do dự mà nói.
Giang Sở Vi ở trong lòng trợn mắt, thật đúng là không biết tự lượng sức mình: "Biểu muội có ai vừa mắt chưa?"
"Nàng mỗi ngày cửa lớn không ra, cửa sau không gần, làm gì có ai vừa mắt?"
Giang Sở Vi con ngươi đảo một vòng, trong lòng sinh ra kế, "Không bằng tổ chức một buổi thi hội, mời tài tử trong kinh thành tham gia. Biểu muội văn chương xuất sắc, nhất định có thể tìm được người tri kỷ."
Trong lời tổ mẫu, biểu muội cầm kỳ thư họa, cái gì cũng giỏi.
Tổ mẫu cảm thấy kế này rất hay, "Vậy theo ý ngươi mà làm. Chỉ là việc trù bị cho thi hội này, phải nhờ ngươi nhiều hao tâm tổn trí."
Giang Sở Vi cười nói: "Tổ mẫu yên tâm, cháu gái nhất định không phụ lòng nương nhờ."
Dứt lời, Giang Sở Vi liền bắt tay vào chuẩn bị thi hội.
Mấy ngày sau, thi hội đúng hạn cử hành.
Các tài tử đua nhau thể hiện tài năng của mình, một hồi vô cùng náo nhiệt.
Lệ tỷ nhi quả thực muốn mừng như điên.
Nàng đâu có nhìn thấy nhiều thanh niên tài tuấn như vậy. Bỗng nhiên, ánh mắt của nàng dừng lại ở một thư sinh.
Thư sinh kia khí chất nho nhã, tài làm thơ không phải tầm thường, một bài « Vịnh Mai » nhận được sự tán thưởng của mọi người.
Trong lòng Lệ tỷ nhi xao động, mắt không rời khỏi người thư sinh kia.
Giang Sở Vi theo ánh mắt của nàng nhìn lại, vậy mà là Cố Vân Phi.
Giang Sở Vi: ...
Cố Vân Phi hướng về Giang Sở Vi nhìn qua.
Ánh mắt hai người giao nhau, Cố Vân Phi trong lòng đập loạn, nàng nhất định nhận ra nàng.
Mặt Văn Tú Lệ đỏ ửng, nàng ta tưởng rằng hắn để ý đến mình.
Kỳ thật hai người ở trong đình cùng Cố Vân Phi có một khoảng cách, nếu không quen biết, căn bản sẽ không thấy rõ là ai.
Mặt Giang Sở Vi trầm như nước, nàng không nghĩ tới Cố Vân Phi vậy mà cũng ở thi hội này.
Thân phận hiện giờ của hắn, biểu muội căn bản trèo cao không tới.
Nhìn ánh mắt biểu muội, nhất định là để ý hắn.
Kỳ thật trước thi hội, biểu muội rất không vừa mắt với thư sinh.
Mục tiêu của nàng là gả vào nhà cao cửa rộng.
Nhưng bây giờ, nàng ta lại có vẻ để ý Cố Vân Phi.
Vốn dĩ nàng muốn cho biểu muội hết hy vọng.
Bọn nhà quyền quý, không phải nàng có thể với tới.
Ngũ phẩm góa vợ thì biểu muội miễn cưỡng có thể xứng đôi, không ngờ nàng lại chướng mắt.
Giang Sở Vi vốn là muốn cho nàng gả một thư sinh, có lẽ có một tương lai tốt đẹp.
Giang Sở Vi nói muốn giúp nàng chọn một mối nhân duyên tốt, biểu muội lúc này mới đồng ý tổ chức thi hội. Biểu cậu một nhà ở tại Giang phủ.
Nghiễm nhiên coi mình là chủ nhân.
Giang Sở Vi mỗi ngày nhìn thấy bọn họ, thật làm cho người ta khó chịu.
Giang Trung Dũng cẩn thận thu xếp cho họ ở lại.
Biểu cậu một nhà cũng coi mình là chủ tử.
Một ngày buổi sáng, khách viện lại gà bay chó sủa.
"Tiểu thư! Biểu cậu đánh Căn thúc trong viện mình một trận rồi đuổi ra ngoài."
Hạ Kỳ tức giận bất bình nói.
Nàng cũng là hạ nhân, tiểu thư đối xử với nàng rất tốt.
Các chủ tử phủ tướng quân đều là những người có lòng tốt.
Hiện tại một người họ hàng mà lại dám ở phủ tướng quân làm loạn.
Còn có cô nương mà biểu cậu mang đến, cũng ngông nghênh, xem đây là nhà mình, hễ không vừa ý là đánh mắng hạ nhân.
Giang Sở Vi nghe Hạ Kỳ bẩm báo, tức giận đến nhíu chặt mày.
Giang Sở Vi đến khách viện, thấy Căn thúc bị đuổi ở bên ngoài.
Ánh mắt Giang Sở Vi lạnh lẽo, nàng trực tiếp đến trước mặt biểu cậu, chất vấn vì sao lại đánh Căn thúc. Biểu cậu lại không hề yếu thế, chỉ trích Căn thúc lười biếng không nghe lời.
Trong lòng Giang Sở Vi hiểu rõ, biểu cậu đang mượn cớ phát uy, muốn lập uy với mọi người.
Giang Sở Vi không dễ dàng cho qua chuyện này.
"Biểu cậu! Căn thúc là người làm lâu năm của phủ tướng quân, tại sao cậu đánh ông ấy?" Giang Sở Vi phẫn nộ.
"Hắn chỉ là hạ nhân, ta còn không quản giáo được sao." Biểu cậu làm như đó là lẽ đương nhiên.
"Nếu cậu còn như vậy, liền rời khỏi phủ tướng quân, đây không phải là nơi để cậu tác oai tác quái." Giang Sở Vi giận dữ nói.
Nhưng không ngờ rằng, tổ mẫu cũng tới, ở trong sân làm ầm lên một trận.
"Ngươi còn trẻ mà đã ác độc như vậy, đến một người khách cũng không dung, sau này ngươi gả đến Dự Vương phủ, cũng phải giao thiệp với người khác. Ngươi như vậy không biết đối nhân xử thế, sẽ thiệt thòi."
Việc này cũng làm kinh động đến vợ chồng tướng quân.
Tổ mẫu lải nhải một hồi, ngay cả tướng quân luôn nghe lời bà cũng không nhịn được oán trách mẹ mình: "Biểu ca mới đến mấy ngày, đã làm phủ tướng quân không yên ổn, người thân thích thế này ở trong nhà đúng là tai họa."
Giang Sở Vi lẳng lặng nhìn tổ mẫu, không hề phản bác, nàng biết tổ mẫu luôn thiên vị biểu cậu một nhà, nhưng lần này nàng tuyệt đối sẽ không nhường bước.
"Tổ mẫu, biểu cậu một nhà ở phủ tướng quân gây chuyện, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ đánh giá phủ tướng quân chúng ta như thế nào?" Giang Sở Vi chậm rãi nói, "Ta thân là đích nữ của phủ tướng quân, có trách nhiệm bảo vệ danh dự của phủ tướng quân."
Tổ mẫu nhất thời nghẹn lời, bà hiểu lời Giang Sở Vi nói có đạo lý, nhưng vẫn không cam lòng lẩm bẩm: "Vậy cũng không nên tuyệt tình như vậy chứ."
"Tuyệt tình?" Giang Sở Vi cười lạnh một tiếng, "Nếu ta không dứt tình, e rằng phủ tướng quân sẽ bị bọn họ làm cho long trời lở đất mất."
Nói xong, Giang Sở Vi xoay người rời đi, bỏ lại tổ mẫu tại chỗ tức giận.
Giang Sở Vi về phòng, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Việc biểu cậu một nhà ở lại phủ tướng quân chính là một tai họa, phụ thân vì nể mặt tổ mẫu, không dám đuổi bọn họ đi.
Giang Sở Vi đột nhiên nhớ tới, còn có Nhị ca a!
Đối phó với bọn lưu manh vô lại, hắn rành nhất mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận