Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 93: Nguyên lai là trúng độc a (length: 8443)

"Ngươi đến nói, hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Hoàng thượng chỉ vào tiểu thái giám.
Tiểu thái giám miệng lưỡi lanh lợi: "Bẩm hoàng thượng! Hôm nay nương nương ở trong cung cảm thấy khó chịu, hoảng sợ nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Nương nương cảm thấy cảnh rừng mai lúc này đặc biệt đẹp, các nô tài liền hầu nương nương đến đó.
Đợi ở rừng mai khoảng nửa canh giờ, nô tài lo nương nương bị nhiễm phong hàn, nên định trở về.
Vừa nhấc kiệu lên thì có một con mèo hoang xông tới nhảy lên đùi nương nương, nương nương bị giật mình hoảng sợ, kiệu bị nghiêng liền đổ xuống đất."
"Cái gì, Mai phi trực tiếp ngã xuống đất?" Hoàng thượng kinh hãi.
"Là... . . . là nô tài đáng chết, là nô tài không chiếu cố tốt nương nương, cầu hoàng thượng trách phạt." Tiểu thái giám khóc nói.
"Đừng khóc, trẫm tự nhiên sẽ phạt ngươi, bây giờ ngươi kể lại rõ ràng mọi chuyện nhìn thấy." Hoàng thượng mất kiên nhẫn nói.
Trong lòng hắn đang nghĩ, có phải ai cố ý thả con mèo hoang này không?
"Sau đó, nương nương liền bị đỏ da, các nô tài không dám di chuyển nương nương, phái người đi mời Chu ngự y. Chỉ là Chu ngự y mãi vẫn chưa tới. Là Giang tiểu thư cứu nương nương." Tiểu thái giám còn không quên tố cáo Chu ngự y một tiếng.
Chu ngự y đau khổ nhìn về phía tiểu thái giám, chân hắn muốn chạy gãy mất rồi.
"Giang tiểu thư cứu Mai phi?" Hoàng thượng nhìn về phía Giang Sở Vi.
Hắn nhớ ra rồi, Nghiêm thế tử của Vĩnh Ninh hầu phủ chính là nàng cứu.
"Vâng, là Giang tiểu thư cứu được, Giang tiểu thư cho nương nương ăn một viên dược hoàn, bụng nương nương mới hết đau." Tiểu thái giám tiếp tục nói.
Chu ngự y hiểu ra: "Thảo nào thân thể nương nương cùng bình thường không khác, thì ra là Giang tiểu thư diệu thủ hồi xuân."
Hoàng thượng hung tợn lườm Chu ngự y một cái.
Chu ngự y lập tức im miệng.
Nghe được lời Chu ngự y nói, hoàng thượng làm sao không hiểu, là Giang Sở Vi đã cứu Mai phi của hắn.
Chỉ là vì sao lại trùng hợp như vậy?
"Giang tiểu thư vì sao trên người lại tùy thân mang theo dược hoàn?"
Ánh mắt Hoàng thượng sắc bén nhìn sang.
Giang Sở Vi thu mắt: "Bẩm hoàng thượng, thần nữ trên người bất cứ lúc nào chỗ nào cũng đều sẽ mang theo dược hoàn."
"Giang tỷ tỷ, tỷ thật chu đáo nha." Thanh Ninh quận chúa tranh thủ tán dương một câu.
Giang Sở Vi mỉm cười nhìn về phía nàng.
"Viên thuốc này của ngươi là dùng an thai sao?" Hoàng đế tiếp tục hỏi.
Giang Sở Vi trong lòng thầm mắng một câu, đây là nghi ngờ rồi, xem nàng như phạm nhân thẩm vấn sao?
Quả nhiên hoàng đế giống như lời đồn đa nghi rất nặng.
"Không phải, là dùng để giải độc." Giang Sở Vi trấn định tự nhiên trả lời.
"Giải độc?" Hoàng đế và Chu ngự y đồng thanh hỏi.
"Đúng, nương nương bị đỏ da là trúng độc, chứ không phải té bị thương."
Chu ngự y thu lại ý khen ngợi vừa rồi, lời này không phải rõ ràng là nói dối sao?
Nương nương không hề có dấu hiệu trúng độc!
"Chu tri đồng, ngươi nói thế nào?" Hoàng đế nhìn về phía Chu ngự y.
Chu ngự y da đầu tê rần.
Chỉ cần hoàng thượng gọi thẳng tên họ của hắn, là hắn đã phải run sợ.
"Hoàng thượng, vi thần không thấy nương nương có mạch tượng trúng độc." Chu ngự y thành thật trả lời.
"Chu ngự y không bằng lại bắt mạch xem." Giang Sở Vi nói.
Chu tri đồng nhìn về phía Hoàng thượng.
"Chuẩn!"
Chu ngự y lần này bắt mạch càng nghiêm túc cũng càng cẩn thận.
"Chu ngự y, ngoài hoạt mạch, mạch tượng của nương nương có hay không một chút mạch giống như kim đâm thoảng qua?" Giang Sở Vi mở miệng.
Chu ngự y cau mày.
Quả thật lúc nãy hắn đã sơ suất.
Sau khi được Giang Sở Vi nhắc nhở, quả thật có mạch tượng như kim đâm. Chu ngự y xoa mồ hôi trên trán: "Bẩm hoàng thượng, nương nương quả thật đã trúng độc."
"Ầm!" Ấm trà rơi xuống đất vang tiếng.
Trên trán Chu ngự y lập tức nổi một cục lớn.
"Thần đáng chết!" Chu ngự y cuống quýt quỳ xuống.
"Có phải Mai phi đã sớm trúng độc, ngươi không phát hiện ra, trẫm nuôi Thái Y viện các ngươi một lũ phế vật làm cái gì? Nếu Mai phi có chuyện gì, trẫm sẽ chôn các ngươi theo." Mặt Hoàng đế tái mét vì giận.
"Hoàng thượng! Thần có tội, thần sẽ dốc hết toàn lực chăm sóc nương nương." Chu ngự y dập đầu xuống đất, trên trán toàn là đất.
"Hoàng thượng, thần nữ mạo muội nói một câu, độc này cũng không thể trách Chu ngự y được. Bình thường độc này căn bản sẽ không phát tác, chỉ là hôm nay nương nương ở rừng mai đợi hơi lâu, mới khiến độc vật phát tác, chỉ cần nương nương không đến rừng mai, hài tử có thể bình an sinh ra."
Thấy Giang Sở Vi nói chuyện hợp lý, hoàng thượng triệt để tin nàng thật sự có bản lĩnh.
"Ngươi nói thử xem, độc này gọi là gì? Có ảnh hưởng gì đến thân thể Mai phi không?" Hoàng thượng vội vàng muốn biết, hắn cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.
Lại có người dám hạ độc ngay trước mắt hắn, nếu để hắn điều tra ra, phi đem hắn chém thành muôn mảnh mới hả.
Giang Sở Vi nói: "Đây gọi là 'một gặp mai', một mình ăn vào sẽ không phát tác, nhưng phụ nữ có thai ăn sau, hít vào phấn hoa mai thì nhẹ sẽ bị đỏ da, nặng thì không giữ được thai."
"Uông Đắc Phúc, cho trẫm điều tra, trẫm nhất định phải tìm ra kẻ này chém thành muôn mảnh." Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói.
Thanh Ninh quận chúa chưa từng thấy hoàng bá bá như vậy.
Thì ra hoàng bá bá vì một người phụ nữ mà suýt mất lý trí.
Nàng nhìn về phía hoàng đế trên long liễn, nhìn ánh mắt của mọi người như muốn ăn tươi nuốt sống.
Còn nhìn về phía Mai phi nương nương, hoàng bá bá rất nhanh đã thay một vẻ mặt ôn nhu đa tình.
Thanh Ninh quận chúa nhìn về phía Mai phi, kỳ lạ là trên mặt nàng không hề gợn sóng.
Nàng ngơ ngác, lẽ thường thì Mai phi phải là người tức giận nhất mới đúng sao?
Sao nàng lại bình tĩnh như vậy, giống như một người ngoài cuộc.
Thanh Ninh quận chúa nhìn Giang Sở Vi, Giang Sở Vi lắc đầu với nàng.
Thanh Ninh quận chúa kìm lời định nói lại.
"Hoàng thượng! Cần phải về thôi, các đại thần vẫn đang chờ." Uông Đắc Phúc nhắc nhở hoàng thượng.
Dù sao nương nương cũng không sao, việc nước cũng không thể chậm trễ.
Vừa rồi có người báo Mai phi ngã khỏi kiệu, hoàng thượng liền lập tức bỏ các đại thần chạy đến rừng mai.
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng đế chạy một mạch đến, hắn nghĩ đến rất nhiều kết cục.
Nếu con của hắn và Mai phi không còn, liệu Mai phi có rời khỏi hoàng cung không?
Con của hắn tuyệt đối không thể có chuyện, Mai phi cả đời này cũng đừng hòng xuất cung.
"Đưa nương nương về Mai Hoa Cung." Hoàng đế phân phó.
"Giang tiểu thư, cô cũng đi theo." Hoàng đế lại thêm một câu.
Thanh Ninh quận chúa dậm chân, chuyện này là sao chứ?
Mai phi không sao sao còn muốn các nàng cùng về?
Giang Sở Vi kéo tay nàng: "Cũng không mất bao lâu thời gian, chúng ta theo đi xem."
"Uông Đắc Phúc, đi tìm con mèo hoang kia cho trẫm." Hoàng đế tiếp tục phân phó.
Nếu tra ra có người cố ý thả mèo để mưu hại hoàng tự, tội danh này không phải ai cũng gánh nổi.
Uông Đắc Phúc tuân lệnh, hoàng thượng đi đến điện Thái Hòa để thương nghị chính sự.
Trong Mai Hoa Cung, Giang Sở Vi xem như đã thấy rõ đãi ngộ của sủng phi.
Ngay cả ghế khắc hoa đều được khảm nạm đá quý, còn khắp nơi bày đủ các loại đồ sứ, đồ ngọc quý báu.
Trong cung trải thảm dày, loại đèn pha lê cung thường khó thấy ở bên ngoài, Mai Hoa Cung lại có tới hai chiếc.
Có thể dùng tráng lệ để hình dung Mai Hoa Cung cũng không có gì quá đáng.
Các nàng mới đến từ Phượng Nghi Cung, so với nơi này thì nơi đó có vẻ quá keo kiệt.
Ngay cả Thanh Ninh quận chúa, người lớn lên trong giàu sang phú quý, cũng phải ngạc nhiên nhìn khắp nơi.
Thảo nào, ai cũng muốn làm sủng phi.
Phú quý làm lóa mắt, chỉ cần hướng đến những đồ ngọc đồ sứ này, tùy tiện một thứ cũng đủ cho người dân thường một gia đình ăn mặc không lo cả đời.
Mai phi lười biếng nằm trên giường, sắc mặt đã khôi phục hồng hào.
Thật là một mỹ nhân!
Chu ngự y kê mấy thang thuốc lại dặn dò vài câu rồi về hầu hạ.
Giang Sở Vi cũng tính cáo từ. Mai phi đột nhiên nói: "Ngươi đều biết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận