Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 163: Hắn có thể so với đào kép đều sẽ diễn kịch (length: 8657)

Thanh Ninh công chúa của hồi môn, Tương vương đối Cố Vân Phi xem như vừa ý.
Cử chỉ đúng mực, khiêm tốn lễ độ, đối với nữ nhi cũng là săn sóc tỉ mỉ, không giống như là giả vờ.
Thanh Ninh cũng rất hài lòng, cùng hắn diễn một ngày kịch.
Mặt đều cười cứng đờ.
Đem cha Vương mẫu phi dỗ đến xoay vòng.
Thanh Ninh công chúa bất tri bất giác liền theo Cố Vân Phi bước chân đi nha.
Nhìn thấy phụ vương cùng mẫu phi đều yên lòng, Thanh Ninh công chúa cũng liền mừng rỡ bồi hắn diễn cảnh này.
Sự tình đã đến tình cảnh như thế, mèo mù đụng chuột chết gặp gỡ một cái phu quân, cha Vương mẫu phi trong lòng cũng sẽ dễ chịu chút.
Trở về phủ công chúa, Thanh Ninh công chúa thật tâm thật ý nói một câu đa tạ, đối phò mã nhận thức thêm một tầng, đào kép đều không diễn giỏi bằng hắn.
Xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Cố Vân Phi không biết, chính mình thành công khơi gợi lên trong lòng Thanh Ninh công chúa sự hiếu kỳ đối với hắn.
...
Tin chiến thắng từ Tây Nam liên tiếp truyền đến, hoàng đế đều phải rối rắm chết rồi.
Giang Trung Dũng lão hồ ly kia lại xuất hiện một đứa con trai tài giỏi.
Bất quá, cho dù là Tây Nam đại thắng, hoàng đế tự có tính toán.
Cũng không thể đem công lớn ghi lên người Giang Hà.
Phủ tướng quân cũng không thể tái xuất một danh thiếu niên tướng quân.
Lâm Mộ Hành trở về kinh đô về sau, tình hình Tây Nam cũng đã ổn định.
Hoàng đế không có tiếp tục phái hắn đi Tây Nam.
Giang Hà liền thành chủ soái thực tế của Tây Nam.
Chỉ là không ai từng nghĩ tới, Giang Hà lần đầu tiên lên chiến trường, liền có thể uy danh truyền xa.
Vì thế có người cảm thấy, Giang Hà có thể ra mặt, là Lâm Mộ Hành cố ý khiến hắn mang binh kết quả.
Ở lúc Lâm Mộ Hành còn tại chiến trường, tình hình Tây Nam đã ổn định.
Bắt được Tây Nam Nhị hoàng tử, chính là bắt được mạch máu của Nam Ninh quốc.
Giang Hà chỉ là vừa vặn nhặt được một cái hời.
Các loại tin đồn truyền đi.
Dự Vương phủ ngược lại gió êm sóng lặng.
Lâm Mộ Hành vẫn xử lý sự tình của Nam Ninh Nhị hoàng tử.
Nhìn thấy Vinh Thịnh Đế luôn luôn mang vẻ mặt nghi thần nghi quỷ, Lâm Mộ Hành biết phụ hoàng đã không còn thuốc nào cứu chữa.
Dạng người này luôn luôn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, đối Đại Khánh mà nói không phải chuyện tốt.
Nam Ninh Nhị hoàng tử vẫn luôn bị nhốt ở Đại Lý tự.
Hoàng thất Nam Ninh không phái người đến đàm phán.
Ở Tây Nam chiến sự bị thua thiệt nhiều, Nam Ninh hoàng đế mới nghĩ cầu hòa.
Cũng không hề nhắc đến sự việc Nhị hoàng tử.
Nam Ninh Nhị hoàng tử trở thành một quân cờ bỏ đi.
Giang Sở Vi hiếm khi nhàn nhã ngồi trên xích đu.
Sự tình thành tình trạng giằng co.
Nhị hoàng tử trở thành một thứ bỏ thì thương mà vương thì tội.
Dự Vương phủ Lâm Mộ Hành trộm được nửa ngày nhàn rỗi, nhàn nhã đẩy xích đu.
Nhìn Xuân Hạ Thu Đông không ngừng cười trộm.
Các nàng đã thành thói quen, vương gia ở nhà và ở bên ngoài quả thực là hai người.
Vẻ tiêu điều mệt mỏi chưa bao giờ mang vào phủ, mặc kệ lúc nào ở trước mặt vương phi luôn là một bộ dáng ôn nhu đến cực điểm.
Cũng bởi vì vương phi nói một câu, không biết những người võ công cao cường bay trên bầu trời cảm giác như thế nào.
Vương gia liền phí tâm làm cái xích đu này.
Hôm nay nhìn thấy vương phi lười biếng nằm trên giường, lại đem vương phi như hài tử ôm tới đặt ở xích đu.
Vương phi bị làm cho đỏ bừng mặt.
"Nắm chặt!" Lâm Mộ Hành nói.
Nói xong dùng sức đẩy, xích đu bay lên không trung.
"Phu nhân, cảm giác bay lên trời thế nào?" Lâm Mộ Hành trong trẻo tươi cười.
Chỉ cần vương phi muốn nếm thử cảm giác gì, Lâm Mộ Hành đều muốn cho nàng nếm thử một lần.
"Oa! Rất cao a!" Giang Sở Vi hưng phấn mà hô, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Rất nể mặt Lâm Mộ Hành.
Lâm Mộ Hành lại một lần nữa dùng sức, xích đu bay cao hơn.
Giang Sở Vi vô cùng giật mình. Bất quá chỉ cần có Lâm Mộ Hành ở bên cạnh, nàng cho dù bay cao hơn nữa cũng không sợ.
Loại cảm giác đem mình toàn tâm giao cho đối phương này, Giang Sở Vi rất hưởng thụ.
Lâm Mộ Hành nhìn Giang Sở Vi vui vẻ như vậy, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Xích đu dần dần dừng lại, Giang Sở Vi vẫn chưa muốn xuống, kéo tay Lâm Mộ Hành nói: "Cảm ơn phu quân, cho ta trải nghiệm cảm giác bay lượn."
Lâm Mộ Hành cười cười, nói ra: "Chỉ cần ngươi thích, ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì." Hai người nhìn nhau cười, tình yêu nồng nàn tràn ngập trong không khí.
Đột nhiên, thân thể lơ lửng, Giang Sở Vi kinh hô một tiếng.
"Sau này, Vi Nhi muốn làm gì đều phải nói với phu quân, được không?" Lâm Mộ Hành hơi thở bên tai Giang Sở Vi quấn quýt.
"Nhột!" Giang Sở Vi quay đầu đi chỗ khác.
"Sau này, phu quân muốn làm gì cũng sẽ nói với ngươi có được không?" Lâm Mộ Hành tới gần, Giang Sở Vi tựa vào cổ hắn.
Trên mặt tê tê dại dại.
Giang Sở Vi, "Ân!" "Chúng ta đi nghỉ ngơi được không?"
Giang Sở Vi lập tức ngẩng đầu, sắc trời...
Lâm Mộ Hành cũng ngẩng đầu nhìn trời, "Sắc trời không còn sớm."
...
Giang Sở Vi tỉnh lại, bên cạnh chăn đã không còn chút hơi ấm nào.
Thu Thư và Xuân Cầm vào hầu hạ rửa mặt.
"Giờ gì rồi?"
"Giờ Thìn!"
"Sao không đánh thức ta?" Giang Sở Vi hỏi.
Sự tình trong vương phủ đều giao cho quản gia và Khưu ma ma.
Nhưng mà vương phủ lớn như vậy, còn có sổ sách cửa hàng bên ngoài nàng vẫn muốn xem qua. Dù khi nào nàng cũng muốn nắm rõ trong lòng.
"Vương gia dặn vương phi ngủ thêm một lát, ngủ đủ giấc mới có tinh thần." Thu Thư nói.
Vương gia đau lòng vương phi, các nàng làm hạ nhân cũng cao hứng.
Nhớ đến những ngày trước kia ở Lục gia, vương phi bây giờ trải qua thật là quá thoải mái.
Ngồi trước gương đồng, Xuân Cầm lập tức thay cho nàng một chiếc y phục cổ cao.
Thu Thư cẩn thận thoa một lớp phấn thật dày lên cho vương phi, che đi dấu vết hôm qua của vương gia.
Giang Sở Vi trong lòng sớm đã xấu hổ muốn chết, ở trước mặt tỳ nữ thân cận của mình, lại ngụy trang đến mức rất bình tĩnh.
Nhất định lần sau phải cảnh cáo vương gia, không thể lại làm như thế, làm sao để nàng ra ngoài gặp người.
"Vương phi! Mai phi đưa thiệp mời tới, mời ngài vào cung một chuyến." Thu Thư bẩm báo.
Giang Sở Vi, "Khi nào đưa tới?"
"Sáng sớm đã đưa qua, vương gia cản lại không cho nô tỳ gọi ngài."
Vương gia thật là sủng vương phi, cho dù trời sập xuống cũng muốn cho vương phi ngủ ngon giấc.
Thu Thư tay chân lanh lẹ hoàn phát.
"Đi thôi! Vào cung trước." Giang Sở Vi nhìn nhìn chính mình trong gương đồng, "Thu Thư, càng ngày càng khéo tay rồi."
"Là vì vương phi càng ngày càng xinh đẹp." Thu Thư cười nói.
"Cũng chỉ giỏi nói ngọt." Giang Sở Vi sờ mặt nàng một chút, "Tự đi khố phòng chọn chiếc trâm cài đầu, ăn mặc đẹp một chút."
Xuân Cầm và Thu Thư lập tức tạ ơn.
Vương phi luôn ban thưởng đồ tốt cho các nàng.
Các nàng mặc còn tốt hơn cả tiểu thư con nhà quan bình thường, vương phi vẫn thường xuyên ban thưởng không ngớt.
Giang Sở Vi mang theo Thu Thư và Dạ Oanh đến cung của Mai phi.
Mai phi cười nghênh đón.
Từ sau chuyện Lâm Mộ Phách mưu phản, Mai phi thường xuyên mời Giang Sở Vi đến cung ngồi chơi.
Giang Sở Vi có khi đến có khi không.
Cùng phi tần trong cung có thể cách xa bao nhiêu liền cách xa bấy nhiêu.
Bình quân mỗi người tám trăm cái tâm nhãn khiến người ta khó lòng phòng bị.
Hai người hàn huyên một hồi, Mai phi nói rõ lý do mời Giang Sở Vi vào cung lần này.
Nguyên lai, dạo gần đây Cửu hoàng tử luôn không chịu ăn, Mai phi lo lắng, hiện giờ Cửu hoàng tử chính là chỗ dựa của Mai phi.
Cửu hoàng tử đau đầu sổ mũi, Mai phi đều lo đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Ngự y luôn nói không sao.
Mai phi không yên lòng.
Lúc này mới phái người đi mời Giang Sở Vi đến.
Giang Sở Vi nhìn hài tử le lưỡi, "Không có gì, chỉ là thời tiết dần nóng lên, Cửu hoàng tử kém chút khẩu vị, còn lại không có gì đáng ngại."
Hiện tại Mai phi nắm quyền hậu cung, các phi tần tới nịnh nọt rất nhiều.
Trên bàn bày đầy điểm tâm chính là các cung đưa tới.
Giang Sở Vi nhìn thấy đầy bàn đồ ăn, lắc đầu, "Cửu hoàng tử ăn nhiều đồ ngọt ngược lại không tốt, nên cho hắn uống cháo loãng thanh đạm là được."
Mai phi nghe, lập tức cho người lui xuống.
Chỉ là Cửu hoàng tử không chịu, thấy điểm tâm liền khóc la.
Mai phi không thể làm gì khác, nàng căn bản không thể nhìn con trai khóc.
Đứa bé hơn một tuổi gặp đồ ăn muốn lấy đi, lập tức túm một miếng cho vào miệng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận