Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 38: Tội thần sau (length: 7731)

Vừa mới hết hỗn loạn lại bắt đầu.
Lần này là Hầu phu nhân quấn lấy hầu gia đánh.
Trần Ngọc Lan nào chịu mất mặt lớn như vậy.
Trước mặt nhiều người như vậy bị tát tai.
Những người này đều là người nàng bình thường bắt nạt quen, hôm nay bị bọn họ chê cười, nàng sao không nổi điên cho được.
Trần Ngọc Lan tay nhằm thẳng mặt hầu gia mà đánh.
Lục hầu gia bị đánh e rằng muốn trốn.
"Ngươi còn không dừng tay, bản hầu bỏ ngươi." Hầu gia không thể nhịn được nữa.
Hắn tuy rằng ăn chơi trác táng, nhưng đánh nhau với phụ nữ thì hắn không làm được.
Lúc trẻ Trần Ngọc Lan không ít lần cào bị thương hắn.
Bây giờ, tuổi đã cao cũng không biết thu liễm.
Trần Ngọc Lan nghe được bỏ nàng thì khóc lớn lên.
"Ta lao tâm lao lực vì cái nhà này, dùng tiền riêng trợ cấp hầu phủ, ngươi dựa vào cái gì bỏ ta, có phải ngươi ở bên ngoài có hồ ly tinh không?"
Nói xong lại muốn đánh.
Tống thị thực sự nhìn không nổi cái tiền riêng kia nữa, ai mà chẳng biết cái tiền riêng kia là như thế nào.
"Đại tẩu! Bọn trẻ con đều ở đây."
Cái hầu phủ này tốt nhất nên sớm chia nhà đi, đừng làm liên lụy đến Tam phòng.
"Đại tẩu làm chuyện gì vậy, nếu Linh tỷ nhi thật sự gả cho đồ tể mà phải tái giá, về sau các con gái hầu phủ thì biết làm sao để gả chồng, ngươi làm những chuyện này có nghĩ đến tương lai hầu phủ hay không?"
Trần Ngọc Lan trừng Tống thị: "Ngay cả ngươi cũng dám dạy dỗ ta."
Tống thị tiếp tục oán trách nàng: "Đại tẩu sau này vẫn là nên suy nghĩ kỹ một chút đi! Đừng có làm khổ Phương tỷ nhi."
Mạc thị cũng phụ họa: "Đại tẩu không vì Nhị phòng, Tam phòng suy nghĩ, thì cũng phải nghĩ đến Phương tỷ nhi chứ."
Trần Ngọc Lan lại bắt đầu phát tác, một con thứ xuất Nhị phòng cũng dám chỉ trích nàng.
"Đủ rồi!" Lục hầu gia nổi giận.
Tống thị và Mạc thị nhìn nhau, hai người đứng dậy.
Hai người cha mẹ chồng này, hễ có mâu thuẫn với Nhị phòng, Tam phòng, sẽ nhất trí đối ngoại.
Thấy mẫu thân đứng lên, đám tiểu bối Nhị phòng, Tam phòng cũng đều đứng lên.
Hầu gia và Hầu phu nhân trước mặt bọn họ lại đánh nhau đến như vậy, thật sự là chấn kinh nhận thức của các nàng.
Lục Yên Bình ôm hai em gái đang run rẩy.
Đột nhiên, nàng đã cảm thấy, Trần thị có gì đáng sợ, hầu gia có gì đáng sợ.
Hai cái kẻ chó điên đang cắn xé lẫn nhau thôi.
Còn Lục Yên Phương nhân lúc cha không chống đỡ được đã tự mình ngồi dậy.
Đợi vợ chồng kia phục hồi tinh thần thì người ở Thọ Khang Đường đã sớm giải tán hết.
Diêu di nương đã bị Lục Yên Linh kéo đi.
Hầu gia bắt nàng quỳ, cũng không xem hôm nay hắn đức hạnh như thế nào.
Vương di nương và ba đứa con gái cũng nơm nớp lo sợ bỏ đi.
Đợi Trần Ngọc Lan khóc mệt, hầu gia cũng mệt mỏi.
Lặng lẽ không lên tiếng rời khỏi Thọ Khang Đường.
Một hồi trò hề cứ vậy hạ màn.
Trải qua chuyện này, Lục Yên Linh tạm thời an toàn.
Trần Ngọc Lan cũng không dám phát điên mà tìm người mai mối bừa cho nàng nữa.
Diêu di nương hôm nay dù chảy máu, nhưng Trần Ngọc Lan còn thê thảm hơn.
Trong lòng cuối cùng cũng trút được cơn tức.
Hầu phủ lại khôi phục bình tĩnh, lão phu nhân tiếp tục bệnh, hầu gia tiếp tục phong lưu nơi tửu lầu.
Trần Ngọc Lan tiếp tục chửi rủa, hầu phủ không bạc.
Cái nhà này nàng cũng không làm chủ nổi nữa.
Nhưng là nàng sợ bị bỏ, chỉ có đem tiền của hồi môn mà nàng đã nuốt từ trước kia từ từ nhả ra để duy trì chi tiêu hầu phủ.
Vì thế, nàng thường xuyên đến Nhã Phương Viện gây sự, nhưng đều bị Dạ Oanh đuổi đi ra.
* Nhã Phương Viện * Đông Họa đang sinh động như thật kể lại chuyện đã xảy ra ở Thọ Khang Đường cho mọi người nghe.
Nàng kể xong đã lâu mà vẫn không ai lên tiếng.
Mọi người tuy không tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng vẫn có thể hình dung ra, quả thật là chói mắt.
Khưu ma ma lên tiếng: "Cái hầu phủ này tan nát cũng không còn xa."
Giang Sở Vi nói: "Hiện giờ hầu phủ không có tiền, Trần thị đang nóng ruột, tự nhiên sẽ nghĩ đem mấy thứ nữ kia bán với giá tốt."
Nói mấy lời nhàn thoại xong, cũng không còn gì để nói nữa.
Hiện giờ, Nhã Phương Viện thật sự là một nơi độc lập tồn tại.
Trần Ngọc Lan không chiếm được gì tốt; Kiều Tuyết Nhu thì lại không dám đến liều.
Mấy ngày nay, Kiều Tuyết Nhu sống rất dằn vặt.
Trần thị không cho nàng thân cận Lục Hạo Nhiên, cũng không tính để Lục Hạo Nhiên và nàng nhận nhau.
Kiều Tuyết Nhu nóng ruột, Hạo Ca Nhi chính là chỗ dựa của nàng, đây là lợi khí để nàng đánh bại Giang Sở Vi.
Kiều Tuyết Nhu lẻn vào Cẩm Phúc Đường thì bị Lý ma ma phát hiện.
"Biểu tiểu thư, ngươi đến đây làm gì?" Lý ma ma quát lên.
"Ta... ta đến thăm Hạo Ca Nhi." Kiều Tuyết Nhu nhỏ giọng nói.
Nàng sợ làm kinh động Trần Ngọc Lan.
Hôm nay, chuyện ở Thọ Khang Đường nàng đều biết hết.
Giang Sở Vi hiện giờ với hầu phủ đã gần như đoạn tuyệt.
Trần Ngọc Lan không làm gì được Giang Sở Vi, nhưng với Kiều Tuyết Nhu, có thể nói giết chết nàng dễ như bóp chết một con kiến.
Hiện giờ, thế tử lại bị điều đến mỏ muối khai thác, cũng đã đi hơn mười ngày rồi.
Không có thế tử chống lưng, Kiều Tuyết Nhu ở hầu phủ cũng phải hạ mình đi rất nhiều.
Nhưng là, con trở về đã nhiều ngày rồi, Trần thị không cho nàng gặp con, thật là quá đáng.
Hạo Ca Nhi là con do nàng mang thai mười tháng mà sinh ra.
Nàng là công thần của hầu phủ.
Trần thị tại sao lại chiếm đoạt con trai của nàng?
Lý ma ma nhìn Kiều Tuyết Nhu, một bộ dạng yếu đuối, làm ra cho ai xem.
"Cô trở về đi! Đứa trẻ theo cô không có gì tốt, cô thông minh thì coi như sau này đừng nhận đứa con này."
Giọng điệu Lý ma ma không che giấu được sự khinh thường.
Người đàn bà này có cái gì tốt chứ, so với thế tử phu nhân thì kém một trời một vực.
"Ngươi nói cái gì?" Kiều Tuyết Nhu đột ngột nhìn Lý ma ma.
Nàng biết, lời Lý ma ma nói là ý của Trần thị.
"Phu nhân sẽ không bạc đãi đứa trẻ, nếu như cô muốn tiếp tục ở lại hầu phủ thì phải nghe lời phu nhân, bà sẽ không hại Hạo Ca Nhi đâu."
"Hạo Ca Nhi là con ta, vì sao ta phải coi như không có con?" Kiều Tuyết Nhu hét lên.
"Cô chẳng lẽ muốn để nó có một người mẹ là tội thần hay sao?" Lý ma ma không chút nể nang chỉ ra.
Đằng nào thì chỗ này cũng chẳng có ai nghe thấy.
Lý ma ma thật sự không thể nhịn được nữa nên mới nói nặng lời chút.
Nàng là ma ma bên người Hầu phu nhân, nói có quá chút cũng không sao.
Hạo Ca Nhi có một người mẹ không rõ thân phận, đi theo nàng sẽ hủy hoại đứa trẻ.
Mặt Kiều Tuyết Nhu trắng bệch.
Mấy năm nay đi theo thế tử, nàng đã sắp quên mất thân phận của bản thân.
Nhưng mà Cẩm Phúc Đường không phải như Lý ma ma tưởng là thùng sắt không kẽ hở.
Tin tức rất nhanh truyền đến tai Giang Sở Vi.
"Tội thần sau?" Giang Sở Vi lẩm bẩm mấy chữ này.
Kiếp trước, bao gồm cả những năm tháng linh hồn phiêu đãng, Giang Sở Vi đều không phát hiện ra bí mật này.
"Mấy năm nay có tội thần nào họ Kiều lên kinh không?" Giang Sở Vi nghĩ lại, cũng không nhớ ra có nhà ai họ Kiều gặp tai họa.
"Có khi nào đã đổi tên họ rồi không?" Khưu ma ma nói.
"Có khả năng đó, cũng có thể là quan viên địa phương." Giang Sở Vi phân tích.
"Phái người đi tra xem sao." Giang Sở Vi ra lệnh.
"Dạ!" Xuân Cầm nhanh chóng đi an bài.
Lục Án Kha đang ở mỏ muối, tin tức gửi về là hiện giờ Cẩm Vương đang nhìn chằm chằm hắn.
Chỉ cần hắn có sơ hở gì là sẽ bị bắt, Giang Sở Vi sẽ ra tay. Chẳng qua nếu có thể bắt đầu từ Kiều Tuyết Nhu thì có thể kéo cả hầu phủ vào chỗ vạn kiếp bất phục, Giang Sở Vi vẫn rất vui lòng thúc đẩy chuyện đó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận