Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử

Không Coi Vào Đâu Nuôi Ngoại Thất, Trọng Sinh Chủ Mẫu Gả Thái Tử - Chương 61: Một lời nói đáng giá ngàn vàng (length: 8794)

Nghiêm phu nhân như tiễn rời cung chạy đến cửa.
Thế tử chân có tri giác, nàng không cho phép còn có người đến hại hắn.
Từ ngày đó đánh Liễu di nương, cùng hầu gia ầm ĩ tách ra sau, Nghiêm phu nhân liền đem sân của thế tử vây như thùng sắt, chính là lo lắng kẻ nào không có mắt đến quấy rầy thế tử.
Chỉ là Nghiêm phu nhân nằm mơ cũng không nghĩ đến, trong hầu phủ lại có người muốn mạng thế tử.
Cho nên vừa mới nghe thấy động tĩnh, Nghiêm phu nhân như bị đạp phải đuôi, lập tức bật dậy.
Phải nói Nghiêm phu nhân cũng chỉ tầm bốn mươi tuổi, tuy rằng ăn mặc ung dung hoa quý, nhưng luôn mang vẻ mặt tiều tụy, trong mắt chứa đầy bi thương, vừa thấy chính là người không được đối đãi tử tế.
Hạnh phúc sẽ được người khác thể hiện trên mặt.
Lúc này, Dạ Oanh ném một nha đầu lén lút vào: "Tiểu thư! Đây là nha hoàn nghe lén các ngươi nói chuyện."
Tiểu thư dặn, mấy ngày nay nhất định phải cảnh giác, không thể để kẻ có ý đồ phá hỏng đại sự của tiểu thư.
Nghiêm phu nhân vừa thấy, là nha đầu quét dọn trong viện của thế tử, mụ mụ lập tức níu chặt tai kéo nàng ra ngoài.
Trên mặt thế tử trông không chút gợn sóng.
Giang Sở Vi tán thưởng nhìn về phía hắn.
Tiếp theo 7 ngày, thế tử không thể động khí.
Cổ trùng dưới sự khống chế của dược vật, không còn chạy loạn trong đầu.
Còn lại 7 ngày, cổ trùng không bị dược vật độc chết, sẽ lựa chọn nơi trú ngụ khác.
Đó chính là tâm mạch.
Dễ nổi giận tổn thương tim, nếu thế tử tức giận, sẽ cho cổ trùng cơ hội lợi dụng, chúng sẽ như ong vỡ tổ chui lên tâm mạch.
Nếu cổ trùng bám vào tâm mạch, mạng thế tử sẽ kết thúc.
"Thế tử! Tiếp theo 7 ngày, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, ngươi đều phải giữ tâm bình khí hòa, tuyệt đối đừng để kẻ có tâm có cơ hội lợi dụng."
Chuyện người thân đau đớn kẻ thù vui sướng chỉ có kẻ ngu dốt mới làm.
Giang Sở Vi nhấn mạnh lại một lần nữa, dù sao nếu hầu gia lại đến quấy rối, khó đảm bảo thế tử không bị tình thân lôi cuốn.
"Giang đại phu yên tâm, ta sẽ không làm ngươi thất vọng."
Trong bất tri bất giác, tất cả mọi người trong hầu phủ đổi cách xưng hô, từ Giang tiểu thư thành Giang đại phu.
Giang Sở Vi không cần phải nói thêm nữa.
Nghiêm Dữ An tuổi trẻ thành danh, lập công nhiều lần trong việc tiêu diệt thổ phỉ.
Vào Vũ Lâm Vệ bằng bản lĩnh thật sự.
Hiện giờ thấy rõ thái độ của phụ thân, hắn cũng biết gánh nặng trên vai.
Hắn có người cần bảo vệ, có việc muốn hoàn thành, tự nhiên sẽ cháy lại ý chí chiến đấu, ý chí sẽ càng kiên định.
Giang Sở Vi lại lấy ra một viên thuốc.
Lần này, vương phi cống hiến một củ nhân sâm ngàn năm, là Tương vương mặt dày mày dạn đi chỗ hoàng thượng xin về.
Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của nàng, tuy rằng quý vi vương phi, trong vương phủ có quyền thế, nói một không hai.
Nhưng nhà mẹ đẻ nếu có thể vững mạnh, tương lai cũng là hậu thuẫn vững chắc của vương phi và quận chúa.
Vương phi tai thính mắt tinh, đại ca muốn nâng đỡ thứ tử, so với thế tử kém một trời một vực.
Đối với thế tử, vương phi dốc toàn lực ủng hộ.
Vương phi cùng Giang Sở Vi nhìn nhau cười, hết thảy không cần nói.
Giang Sở Vi thật hào phóng, vương phi coi như đã được thấy.
Vĩnh Ninh hầu phủ tiền khám bệnh còn không có, Giang đại phu đã góp một củ nhân sâm ngàn năm.
Tiểu thư phủ tướng quân, thật khác với người thường.
Tuy rằng không biết vì sao nàng lại đối tốt với thế tử như vậy, nhưng nói chung ân tình này phải nhớ kỹ.
Giang Sở Vi cũng cảm nhận được sâu sắc, con người ta quả thật không thể bị bề ngoài đánh lừa.
Vương phi trông như một người không có đầu óc, không kể về đạo lý đối nhân xử thế hay là sự quyết đoán, Hầu phu nhân so với nàng kém xa.
Trường Sinh đút thế tử một chén cháo gà xé cùng canh sâm, sau đó Giang Sở Vi lui tất cả mọi người.
Thanh Ninh quận chúa hình như cũng đã trưởng thành, vẫn luôn ở cùng Giang Sở Vi ở hầu phủ.
Chỉ là yên tĩnh chờ ở khách phòng, không hề đến quấy rầy.
Ngay cả vương phi cũng cảm thấy rất thần kỳ.
Con gái nàng, khi nào mới biết vì người khác mà suy nghĩ cho hoàn cảnh của họ thế.
Nàng ở đây, nếu Giang Sở Vi ở hầu phủ thêm mười ngày nữa truyền ra ngoài, cũng không ai có thể bắt bẻ.
Nghiêm đại tiểu thư cũng về nhà mẹ đẻ vài ngày, nhưng không thể như quận chúa mà luôn ở tại hầu phủ.
Nữ nhi đã gả đi, rất nhiều chuyện không thể không theo.
Nhà chồng sẽ không cho phép nàng luôn ở nhà mẹ đẻ.
Thế tử uống thuốc chưa đến nửa canh giờ, thân thể hắn bắt đầu run rẩy không ngừng.
Lần này, thế tử hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn đau đớn đến khuôn mặt vặn vẹo, mồ hôi lớn từng giọt rơi xuống.
Khác với ngày thường là, lần này mồ hôi có màu đen.
Nghiêm phu nhân nhìn mà tim đập thình thịch, khắp mặt lo lắng.
Thế tử không muốn mẫu thân nhìn thấy bản thân bộ dạng này, hắn gian nan mở miệng: "Mẫu thân, nhi tử...có thể cố được, ngài không cần... cùng nhi tử."
Nghiêm phu nhân cổ vũ con trai: "Không sao, mẫu thân ở bên cạnh con, rất nhanh sẽ ổn thôi."
Vương phi kéo đại tẩu đi ra ngoài, An Ca Nhi không muốn người khác thấy dáng vẻ chật vật của hắn, ngay cả mẫu thân cũng không được.
Nghiêm phu nhân vẫn không muốn đi, nàng muốn luôn ở bên cạnh con trai.
"Đại tẩu! Có Giang đại phu ở đây, chị cứ yên tâm.
Em biết đại tẩu đau lòng cho An Ca Nhi, nhưng nước mắt chị cứ rơi mãi, chị làm vậy chẳng những không giúp được An Ca Nhi mà còn làm hắn phân tâm, đại tẩu cũng không muốn cản trở hắn chứ."
Nghiêm phu nhân lúc này mới chịu rời đi.
Nghiêm thế tử cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại dùng ánh mắt hỏi Giang Sở Vi.
Giang Sở Vi rất nhanh đã hiểu ý hắn, đây là cũng không muốn nàng thấy vẻ chật vật của hắn.
"Không được!" Giang Sở Vi không chút do dự cự tuyệt.
Tâm tư Nghiêm thế tử phức tạp, vừa thất vọng vừa vui mừng.
"Thế tử! Ta là đại phu, phải quan sát tình trạng của ngươi để điều chỉnh thuốc, ngươi không cần che giấu phản ứng chân thật nhất của mình trước mặt ta."
Nghiêm thế tử đau đến không thể chịu nổi, nghe Giang Sở Vi nói vậy, hắn không kìm được "A" một tiếng.
Trường Sinh vội vàng vỗ lưng thế tử, nước mắt rơi ào ào.
Giang Sở Vi nói: "Trường Sinh! Cửa ải này chỉ có thế tử tự mình vượt qua được, ngươi làm vậy sẽ khiến thế tử càng phân tâm."
Trường Sinh lo lắng thế tử cũng sẽ đuổi hắn đi: "Giang đại phu, ta sẽ chăm sóc tốt cho thế tử, không bao giờ khóc nữa."
Nói xong còn cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Giang Sở Vi gật đầu: "Ngươi đi lấy một chậu nước ấm, giúp thế tử lau người.
Trên mặt và người Nghiêm thế tử toàn là vết bẩn màu đen.
Đây là độc tố cổ trùng bài tiết ra.
Trường Sinh nhanh chóng mang nước ấm tới, cẩn thận lau rửa cho thế tử.
Từng chậu từng chậu nước đều biến thành mực tàu.
Sức khỏe thế tử càng ngày càng suy yếu.
7 ngày, giống như chịu cực hình, ngũ tạng lục phủ đau đớn tan nát.
Nghiêm thế tử chỉ thỉnh thoảng kêu rên vài tiếng, vẫn luôn cắn chặt răng cố chịu.
Giang Sở Vi biết, thế tử không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của hắn.
Sư phụ đã từng nói, người trúng loại cổ độc này đa số không thể qua nổi bảy ngày này, sau đó sẽ thành phế nhân.
Cho nên, bệnh nhân trong lòng nhất định phải có ý chí cầu sinh.
Nói trắng ra, chính là ý chí của bệnh nhân và ý chí của cổ trùng đang đánh nhau, ai trước bỏ cuộc thì người đó thất bại.
Giang Sở Vi luôn ở bên cạnh thế tử, chứng kiến hắn chịu đựng thống khổ mà người thường không chịu được.
Đại nạn không chết ắt có phúc, sau này thế tử nhất định sẽ có đại tạo hóa.
Đến ngày thứ bảy, thế tử gần như kiệt sức.
Đến khi chậu nước cuối cùng không còn một chút màu đen, Giang Sở Vi tuyên bố, thế tử đã giải độc.
Thế tử rốt cuộc đã chiến thắng cổ trùng.
Nghiêm phu nhân mừng đến phát khóc.
Vương phi cũng yên lòng.
"Trước hết để thế tử nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Nghiêm thế tử suy nhược mở mắt: "Đa tạ."
Tuy rằng còn chưa xuống giường được, nhưng hắn biết, chân của hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Còn Thanh Ninh quận chúa thì ôm Giang Sở Vi thân hai cái, nước miếng dính đầy mặt Giang Sở Vi.
Trong phòng thế tử chỉ để Trường Sinh chăm sóc, Nghiêm phu nhân kéo Giang Sở Vi muốn quỳ xuống, làm Giang Sở Vi sợ đến núp sau lưng vương phi.
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau Tương vương phủ và Vĩnh Ninh hầu phủ sẽ tùy Giang đại phu sai phái."
Lời này của vương phi, đáng giá ngàn vàng.
Lòng Giang Sở Vi hơi động...
Bạn cần đăng nhập để bình luận